- -----

Chương 1132: Lý Nhã đến rồi.

“Cô ngốc, đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt, đợi anh về.”

Bệnh tình phát tác, Mặc Cảnh Thâm chỉ cảm thấy cả người đau đớn càng ngày càng mãnh liệt.

Anh sợ Mộ Thiển thông minh, thông qua giọng nói sẽ nhận ra được sự khác thường của anh, nên anh không dám nói quá nhiều với Mộ Thiển.

“Thế khi nào anh mới về?”

Mộ Thiển biết việc của Mặc Cảnh Thâm khá nhiều, nên cũng không hỏi quá nhiều.

“Nhanh thôi.”

Mặc Cảnh Thâm dịu dàng nói một câu, dỗ dành cô: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, ngủ sớm đi.”

“Ừm, được.”

Cúp điện thoại, Mộ Thiển nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.

Mãi cho đến sáu giờ sáng, không kìm được cơn buồn ngủ đến bất ngờ, cô mới ngủ đi.

Ai ngờ mới ngủ không được bao lâu thì cô lại bị một cuộc điện thoại làm tỉnh giấc.

Mộ Thiển lim dim mắt, đưa tay ra mò mò điện thoại, nhíu mắt nhìn số điện thoại người gọi đến trên màn hình.

Là Cẩm Điềm Điềm gọi đến.

Lúc nãy cô còn cảm thấy rất buồn ngủ, thấy Cẩm Điềm Điềm gọi đến thì đột nhiên không còn cảm giác buồn ngủ nữa.

“Có chuyện gì?”

Cô bắt máy, hỏi với giọng lạnh lùng.

Còn về Cẩm Điềm Điềm, trong lòng cô ta không nói ra được là kiểu thái độ gì.

Thất vọng, đương nhiên là có, nhưng nhiều hơn cả là...!sự tuyệt vọng không nói nên lời.

“Tôi muốn gặp cô.”

Giữa hai người không còn sự thân mật, ngọt ngào của tình chị em như trước kia, mà bây giờ chỉ là lạnh nhạt và xa cách.

Ngay cả nói chuyện cũng tỏ ra lạnh lùng như vậy, và còn từ chối đẩy ra người ta ra.

“Có chuyện gì nói trong điện thoại được rồi.”

Mộ Thiển không muốn nhìn thấy Cẩm Điềm Điềm.

Dẫu sao cũng từng là quan hệ chị em thân thiết, bây giờ hai người giống như hai kẻ địch.

Mộ Thiển nhìn thấy cô ta thì sẽ bị tất cả mà những gì cô ta làm khiến cho cô tổn thương.

Kiểu đau đớn này cô không muốn trải qua một lần nữa.

“Tôi biết cô hận tôi, nhưng có thể nể tình tôi từng đối với Nghiên Nghiên như con ruột, mà cho tôi gặp Mặc Viên không?”

Cẩm Điềm Điềm biết trong lòng Mộ Thiển không có cách nào tha thứ cho những gì cô ta đã làm.

Nhưng dù nói thế nào, thứ cần giành lấy thì Cẩm Điềm Điềm nhất định sẽ giành lấy cho bản thân.

Mấy ngày nay cô ta không gặp được Mặc Viên, trong lòng rất lo lắng cho tình hình của Mặc Viên.

Mặc dù Cẩm Điềm Điềm không hiểu nhiều về Mặc Cảnh Thâm, nhưng lúc ở bên Mặc Viên, anh ta thỉnh thoảng có nhắc chuyện liên quan đến Mặc Cảnh Thâm, trong lòng ít nhiều có chút sợ Mặc Cảnh Thâm, sợ anh sẽ làm chuyện gì có hại với Mặc Viên.

“Đừng nhắc đến Nghiên Nghiên, cô không xứng.”

Mộ Thiển cúp ngang điện thoại.

Đúng lúc cô bỏ điện thoại xuống, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ thì Mặc Cảnh Thâm từ dưới lầu đang đi lên.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"

“Cảnh Thâm?”

Mới sáng sớm tỉnh dậy có thể nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, con tim đang treo lơ lửng của Mộ Thiển cuối cùng cũng hạ xuống.

Cô đi xuống lầu, rúc thẳng vào lòng của Mặc Cảnh Thâm: “Tối hôm qua anh đã đi đâu vậy?”

Mặc Cảnh Thâm mệt mỏi rã rời, anh ôm lấy người phụ nữ trong lòng, đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô: “Cô ngốc, tối qua anh có chút chuyện cần xử lý gấp, cho nên không thể ở bên cạnh em.

Thế nào rồi, cảm thấy người đỡ hơn chưa?”

Mộ Thiển ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm môi cười, lắc lắc đầu: “Bây giờ em rất khỏe, tối qua không đau gì hết.”

Mộ Thiển dựa vào ngực người đàn ông, cô nhắm mắt lại, nở một nụ cười hạnh phúc.

“Bây giờ cuối cùng cũng không còn đau như thế nữa rồi, em nghĩ sau này chúng ta có lẽ sẽ sống rất hạnh phúc bên nhau.

Anh nói xem có phải không?”

Lúc trước Mộ Thiển lo lắng về sức khỏe của mình, sợ bệnh tình phát tác thì không chịu đựng được cơn đau giày vò.

Dẫu sao cái cảm giác đau đến tận xương tủy, giày vò người ta chết đi sống lại, nó cũng sẽ làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng.

Ai cũng không thể nói trước được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Bây giờ lúc phát bệnh không cần phải chịu đựng sự giày vò và tàn phá của cơn đau, cũng chính là nói cổ độc phát tác không gây nên tổn thương lớn cho cơ thể.

“Không đau thì tốt.”

Mặc Cảnh Thâm thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay cô: “Vẫn còn sớm, sao em không ngủ thêm một lát?”

“Lúc sáng Cẩm Điểm Điểm gọi điện thoại nói muốn gặp em, nên làm em tỉnh giấc.”

“Bây giờ em đi?”

“Không có, bây giờ em vẫn không muốn gặp cô ta.”

“Ừm, không muốn đi thì thôi.”

Hai người lên lầu, rửa mặt xong thì xuống lầu ăn sáng.

Ăn cơm xong, Mộ Thiển nói với Mặc Cảnh Thâm: “Hay là em đi gặp cô ta vậy.”

Mấy ngày trước Mặc Cảnh Thâm nói Thượng Quan Miểu đã đi gặp Cẩm Điềm Điềm, thế thì bây giờ Cẩm Điềm Điềm muốn gặp cô, nhất định là có mục đích.

“Có cần anh đi với em không?”

“Không cần đâu, một mình em đi được rồi.”

Mộ Thiển từ chối, nên Mặc Cảnh Thâm cũng không khăng khăng muốn đi cùng với cô.

Sau đó Mộ Thiển lái xe rời khỏi biệt thự.

Cô đi chưa được bao lâu thì Mặc Cảnh Thâm lấy điện thoại gọi cho Cố Khinh Nhiễm.

Sau khi kết nối điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng gấp gáp của Cố Khinh Nhiễm: “Mới sáng sớm đã gọi điện thoại, có phải Mộ Thiển xảy ra chuyện gì rồi không? Con bé thế nào rồi, bây giờ hai người đang ở nhà hay bệnh viện?”

Mặc Cảnh Thâm: “...”

Môi anh cong lên cười nhẹ, anh cảm thấy hạnh phúc thay cho Mộ Thiển.

Có một người anh quan tâm cô như vậy, đó là may mắn của Mộ Thiển.

“Gọi điện thoại cho anh là muốn anh đến Ẩn tộc một chuyến.

Chuyện của Thượng Quan Uyển Nhi với Mặc Vân Kính vẫn chưa điều tra rõ, cho nên cần anh đến Ẩn tộc điều tra tình hình.

Dù sao anh cũng là con trai nối dõi thiếu chủ Ẩn tộc, với thân phận đó, rất nhiều chuyện không cần anh điều tra cũng sẽ có người chủ động đến tìm anh.”

Nếu như Cố Khinh Nhiễm không có thân phận đặc biệt thì Mặc Cảnh Thâm sẽ không bảo anh ta đi điều tra tình hình.

“Được.

Lúc nào?”

Chuyện liên quan đến em gái ruột của mình, Cố Khinh Nhiễm đương nhiên sẽ không từ chối.

“Càng nhanh càng tốt.”

“Thế được, bây giờ tôi đi tìm anh.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Khinh Nhiễm nói sơ tình hình với Trần Tương rồi dọn dẹp đồ xuất phát.

Lúc trước Mặc Cảnh Thâm nói với Cố Khinh Nhiễm chuyện này, anh ấy cũng có bàn bạc qua với Trần Tương.

Bệnh viện.

Mộ Thiển đến bệnh viện, đậu xe xong thì đi vào sảnh lớn trong bệnh viện.

“Mộ Thiển?”

Cô chưa đi được bao xa thì đằng sau vang lên một tiếng gọi.

Bước chân Mộ Thiển dừng lại, quay đầu lại thì nhìn thấy một phụ nữ dắt một đứa bé đứng cách đó không xa.

Lông mày cô chau lại, sắc mặt trầm xuống.

Là… Lý Nhã?

Lúc đầu là người bạn tốt sống ở Los Angeles, là blogger ẩm thực nổi tiếng, cũng là vợ của Mặc Viên.

Không, nên nói là vợ thứ hai của Mặc Viên.

Người vợ đầu của Mặc Viên là Lục Bình, lúc đầu Mặc Viên dàn dựng một tai nạn xe, khiến Lục Bình hôn mê nằm trong bệnh viện, rồi cô ta lại bị Mặc Viên ta rút ống thở oxi, anh ta trơ mắt nhìn người đó chết đi.

Sau đó Mặc Viên quen Lý Nhã, hai người có con nhưng không có kết hôn.

Nhưng con của cô ta sinh ra sau con của Mộ Điềm Tư.

Mộ Thiển suy nghĩ, có lẽ là vì lúc Mặc Viên ở bên cạnh Mộ Điềm Tư, giải thích với Lý Nhã là hai người họ chỉ thỉnh thoảng gặp nhau mua vui, cho nên Lý Nhã bằng lòng ở bên cạnh Mặc Viên.

Chỉ là cả Lý Nhã và Mộ Điềm Tư đều không ngờ rằng, sự tồn tại của họ là vì che chở cho Cẩm Điềm Điềm, vì bảo vệ Cẩm Điềm Điềm.

“Mộ Thiển, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi.”

Lý Nhã dắt đứa con đi qua bên này, bởi vì đứa bé còn nhỏ nên đi có chút xiêu vẹo, bước đi không vững.

Lý Nhã nôn nóng, ôm đứa bé lên chạy lại bên cạnh Mộ Thiển: “Có phải cô biết Mặc Viên đang ở đâu?”

“Không biết.”

Mộ Thiển lập tức phủ nhận.

Mới đầu khi cô ở Los Angeles là do Lý Nhã tiếp cận cô nên hai người mới trở thành bạn tốt.

Nhưng ai biết được Lý Nhã lại là người của Mặc Viên, sắp xếp cô ta ở bên cạnh cô để giám sát từng cử chỉ hành động của cô, cho đến cuối cùng khiến Nghiên Nghiên trở thành con tin của Mặc Viên, uy hiếp cô rất lâu..