- -----

Chương 1126: Nhận con nuôi.

Hôm sau.

Thích Ngôn Thương cả người mệt mỏi mang bữa sáng đến bệnh viện.

Vừa vào phòng bệnh, Phương Nhu liền lao tới, kéo tay anh ta: “Ngôn Thương, anh biết không, em chờ anh lâu lắm rồi.

Bây giờ chúng ta đến trại trẻ mồ côi có được không?”

“Vẫn còn sớm mà, ngoan, ăn trước đã.”

Bây giờ mới tám giờ sáng, trời vừa mới sáng.

Gió mùa đông lạnh thấu xương, trời sáng khá muộn, tuy tám giờ không còn sớm nữa, nhưng bên ngoài vẫn chưa sáng rõ, lúc này đến trại trẻ mồ côi thật sự quá sớm.

Anh ta giơ hộp đựng cơm giữ nhiệt trong tay lên: “Có bữa sáng em thích này.”

“Không, không được.”

Phương Nhu lắc đầu: “Em không đói, em không đói mà.

Ngôn Thương, bây giờ chúng ta xuất phát, đến trại trẻ mồ côi cũng chín giờ rồi, không sớm đâu.”

Cô ấy siết chặt lấy tay Thích Ngôn Thương lắc lắc, không kìm lòng nổi nói.

Bây giờ Phương Nhu không chờ nổi thêm một phút nào nữa, cô chỉ hận không thể chạy ngay tới trại trẻ mồ côi nhận con nuôi, cảm nhận giây phút “làm mẹ” đẹp đẽ.

Thấy cô ấy lo lắng như vậy, Thích Ngôn Thương cũng lo lắng theo.

“Nghe lời, ăn cơm trước đã.”

Giọng anh ta trầm hơn mấy phần, bày ra điệu bộ “nếu không ăn thì không đi”.

Phương Nhu mấp máy môi, không lay chuyển được Thích Ngôn Thương, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy hộp đựng cơm, ngoan ngoãn mở hộp ra ăn sáng.

Vừa mở hộp ra, mùi thơm đã lan tỏa khắp nơi.

Nhưng Phương Nhu nào có tâm trạng ăn chứ?

Đồ ăn dù có thơm ngon, nhưng ăn cứ như đang nhai sáp nến vậy.

Cô ấy ăn nhanh mấy cái bánh bao, uống một bát cháo và đậu phụ, sau đó nhìn sang Thích Ngôn Thương: “Vậy được chưa?”

Dưới cái nhìn của cô, ăn cơm giống như đang thực thi một mệnh lệnh vậy.

Cô cố gắng hết sức để ăn, muốn đạt được đến “mục tiêu” mà Thích Ngôn Thương đề ra, để anh ta đưa cô đến trại trẻ mồ côi.

Thích Ngôn Thương nhíu mày, sắc mặt đen sì…

Dù trong lòng không vui nhưng cũng không thể bùng nổ.

Anh ta đứng dậy đi tới trước mặt Phương Nhu, nhìn đồ ăn còn dính trên mặt cô liền duỗi tay lau đi, dịu dàng nói: “Bé ngốc, sao không biết tự chăm sóc cho bản thân vậy?”

Trong lòng ngập tràn áy náy.

Nếu trước đây có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Thang Viên, có phải Phương Nhu sẽ không như bây giờ không?

“Em rất khỏe.”

Phương Nhu vừa cười vừa nói, sau đó lập tức kéo anh ta ra ngoài: “Ngôn Thương, đi thôi, trời không còn sớm nữa, chúng ta đi nhanh một chút có được không?”

“Được.”

Thích Ngôn Thương còn có thể nói gì chứ?

Cô ấy lòng nóng như lửa đốt muốn đến trại trẻ mồ côi, dù Thích Ngôn Thương lo lắng, nhưng cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng gấp gáp này của Phương Nhu.

Dù sao cũng là người phụ nữ của anh ta, anh ta không yêu chiều thì ai yêu chiều chứ?

Hai người xuống lầu, rời bệnh viện.

Trợ lý Tô Từ lái xe, đưa Thích Ngôn Thương và Phương Nhu đến một trại trẻ mồ côi ở ngoại thành.

Bởi vì trời đông gió rét, đường kết băng, cho nên xe chạy khá chậm.

Lộ trình vốn chỉ hơn bốn mươi phút, hôm nay phải đi tới hơn sáu mươi phút.

Ong ong...

Xe đang đi, điện thoại di động của Thích Ngôn Thương đột nhiên rung lên.

Anh ta lấy điện thoại ra xem, là điện thoại của ông cụ trong nhà.

Ánh mắt Thích Ngôn Thương hiện lên tia lạnh, lập tức cúp điện thoại.

Kết quả vài phút sau, di động lại rung lên, như thể nếu anh ta không nghe, đối phương sẽ không từ bỏ.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"

Những chuyện xảy ra hôm qua ở nhà cũ nhà họ Thích như hiện rõ mộn một trước mắt.

Bây giờ Thích Ngôn Thương không muốn nghe, càng không muốn cùng ông cụ nói về những chuyện xảy ra hôm qua.

“Ngôn Thương, điện thoại của anh kìa.”

Anh ta chậm chạp không nghe, Phương Nhu liền lắc tay Thích Ngôn Thương, hỏi.

“Ừm, điện thoại quấy rầy thôi.”

Thích Ngôn Thương tùy ý tìm một lý do: “Không cần quan tâm đâu.”

Nói xong, anh ta lập tức tắt máy.

Một giờ sau, trại trẻ mồ côi.

Nhóm ba người đến trại trẻ mồ côi, còn có hai chiếc xe hơi chở đầy đồ chơi, quần áo cho tụi trẻ ở đây.

Viện trưởng đích thân đón tiếp ba người, đưa bọn họ đi dạp trong trại trẻ mồ côi, buổi trưa đi cùng nhau chơi trò chơi, ăn cơm, dỗ tụi nhỏ ngủ.

Buổi chiều, Phương Nhu thích một đứa bé trong trại trẻ mồ côi, là một cô bé, sau khi chờ viện trưởng ký tên lên hợp đồng nhận nuôi liền mang đứa trẻ về nhà.

Đứa trẻ đó khoảng hơn một tuổi, rất xinh xắn đáng yêu, nhưng nói khá ít.

Nhưng Phương Nhu không để ý nhiều như vậy, chỉ vì cô bé ấy cũng gọi là Thang Viên.

Rời khỏi trại trẻ mồ côi, trở lại trung tâm thành phố, Phương Nhu lập tức đưa bé con đến trung tâm thương mại, Thích Ngôn Thương cũng đi theo, mua cho Thang Viên một đống váy công chúa rất đáng yêu.

Bé con hơn một tuổi vô cùng hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn.

Cô bé nhìn thấy quần áo đẹp và búp bê đáng yêu thì rất vi vẻ, nhếch miệng cười, lộ ra mấy chiếc răng trắng xinh, giọng nói ngọt ngào vô cùng: “Cảm ơn chú...!dì ạ...”

Bởi vì tuổi còn nhỏ, câu chữ không rõ lắm, giọng điệu non nớt, nhưng hai người vẫn nghe ra được cô bé đang cảm ơn họ.

“Bé cưng, từ hôm nay trở đi, dì và chú sẽ là ba mẹ của con, hiểu không? Sau này ba mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.”

Phương Nhu ngồi xổm trước mặt Tiểu Thang Viên, nhìn gương mặt xinh xắn đáng yêu của cô bé, vô cùng thích thú.

Tiểu Thang Viên là một đứa trẻ bị vứt bỏ, được các cô các dì trong trại trẻ mồ côi chăm sóc, ít nhiều cũng có tình cảm.

Giờ đột nhiên bị đưa đi, có vẻ vẫn chưa chấp nhận được.

Cô bé chớp đôi mắt trong veo nhìn Phương Nhu, sau đó khóc òa lên.

“Hu hu...!Con...!con muốn...!về...!về nhà...”

Cô bé khóc nấc lên, vô cùng đáng thương.

Phương Nhu lập tức ôm cô bé vào lòng, an ủi: “Bé cưng ngoan, đừng khóc đừng khóc, mẹ đây.

Sau này mẹ chính là mẹ của con, có mẹ ở đây, không ai có thể bắt nạt con nữa.”

Thích Ngôn Thương đứng một bên, cảm thấy hơi bất đắc đĩ, cũng không biết làm thế nào để dỗ trẻ.

Cuối cùng liền chạy đi mua cho cô bé một con búp bê công chúa bạch tuyết, có cả chức năng hát, cực kì xinh đẹp.

“Bé cưng không khóc, nghe lời, món đồ chơi này sẽ là của con, có được không?”

Anh ta ngồi trước mặt con, lắc lắc món đồ chơi trong tay, hỏi.

Tiểu Thang Viên lập tức ngừng khóc, đưa tay cầm lấy món đồ chơi: “Búp bê...!xinh đẹp...”

“Gọi ba đi, ba sẽ cho con.”

Cô bé duỗi cánh tay trắng nõn nà tới, Thích Ngôn Thương lập tức giơ con búp bê lên cao, bé con không với tới được.

“Ngoan, gọi ba nào, ba sẽ cho con.”

Thích Ngôn Thương lắc búp bê trong tay, dụ dỗ Tiểu Thang Viên.

Người đàn ông khát vọng tình thân, anh ta từng cho rằng đời này sẽ ở bên cạnh con mình.

Nhưng không ngờ lại có một ngày đi nhận nuôi một đứa bé.

Nhưng chẳng biết tại sao, anh ta cũng giống Phương Nhu, biết tên ở nhà của cô bé này cũng là Thang Viên thì liền cảm thấy bọn họ có duyên phận với nhau.

Vậy nên mới cùng Phương Nhu đưa cô bé về.

“Ba...!Ba...”

Cô bé gọi một tiếng.

Một tiếng gọi đó như một dòng nước ấm đánh thẳng vào lòng Thích Ngôn Thương, anh ta đưa đồ chơi cho Tiểu Thang Viên: “Bé ngoan, cho con, nếu thích thì ba lại mua cho con nữa.”

Cảm giác của anh ta giống với Phương Nhu, đối mặt với chuyện con ruột mất đi, anh ta vô cùng đau đớn, bây giờ có một đứa trẻ khác làm bạn bên cạnh, đối với anh ta mà nói, cũng là một loại an ủi.

- -----.