"Thục Ý đi theo tôi, cậu mau đi nói với giáo sư sự thật!"

Thục Ý tránh né bàn tay của Thiên Ý, cô ta cười nhếch miệng, ánh mắt lóe lên ánh sáng tàn ác.

"Tại sao tôi phải làm vậy? Cậu có giỏi thì tự mình đi mà nói."

"Gì cơ? Thục Ý vì sao cậu lại làm như thế với tôi, cậu rất tài giỏi, chỉ dựa vào năng lực của cậu cũng đủ vượt qua tốt nghiệp một cách dễ dàng.

Vì sao cậu lại ăn cắp luận văn của tôi chứ?"

"Vì tôi thấy cậu đáng ghét!" Thục Ý hét vào mặt Thiên Ý với vẻ hung dữ: "Tôi muốn cậu thất bại, muốn cậu cả đời ở sau lưng tôi."

Thiên Ý nặng nề thốt ra câu hỏi, nước mắt đong đầy khóe mắt chực chờ tuôn rơi: "Tôi làm gì để cậu ghét tôi? Nói đi chứ! Khoảng thời gian chúng ta sống với nhau rất tốt mà, tôi chưa làm gì phật lòng mọi người, kể cả cậu cũng vậy."

Thục Ý thở hắt ra, thái độ lồi lõm, cô ta nghiến từng chữ qua kẽ răng, vỡ nát như cảm giác ghét cay ghét đắng mình dành cho Thiên Ý.

"Cậu không biết sao? Thứ gì của cậu tôi cũng ghét.

Vì sao cậu lại sinh ra trong gia đình giàu có, nhận được tình yêu thương độc nhất, vì sao thứ gì cậu cũng hơn tôi một bậc? Điều kiện, bạn bè, gương mặt, ngay đến cả điểm số tôi cũng không bằng cậu.

Ông trời vốn bất công như thế, cho cậu tất cả còn tôi chẳng có gì.

Thiên Ý, Thục Ý...!hai chúng ta chỉ khác nhau một chữ tên, vì sao cuộc sống lại khác xa nhau như vậy? Cậu nói đi, nói đi!"

Thục Ý trừng mắt bóp lấy cổ tay Thiên Ý như muốn bóp ch3t cô ngay tại đây, gương mặt Thục Ý tràn ngập oán hận, ánh mắt tựa ma quỷ cấu xé Thiên Ý.

Cô ta quá đỗi xa lạ, Thiên Ý không ngờ rằng Thục Ý lại chán ghét mình đến mức này, thậm chí cả hơi thở của Thiên Ý, Thục Ý cũng chán ghét lây.

Cứ như ông trời trêu đùa hai người sinh ra song Ý, nuông chiều Thiên Ý và ngược đãi Thục Ý, sau tất cả đã để hai người gặp nhau, cắn xé nhau đến hơi thở cuối cùng.

"Vớ vẩn, Thục Ý cậu có thứ mà Thiên Ý tôi khao khát, đó chính là gia đình trọn vẹn.

Cậu có biết tôi ganh tị biết chừng nào không?"

"Ganh tị cái gia đình đó của tôi sao?"

Thật nực cười, cái gia đình không có nổi một bằng khen văn hóa, gia đình mà hàng ngày phải chứng kiến cảnh đánh nhau, chửi rủa th ô tục đến buồn nôn.

Thục Ý thậm chí còn không muốn về căn nhà đó một giây phút nào.

"Nếu cậu thích...!thì tôi cho cậu gia đình có một người cha thô lỗ, một người mẹ cờ bạc, thêm hai đứa em lưu manh, và người người anh nghiện ngập.

Cậu có thích gia đình như thế không?" Thục Ý càng nói giọng càng run, nỗi tủi nhục trong lòng đánh ngã niềm kiêu hãnh mà cô ta cất công xây dựng bấy lâu nay.

Thục Ý quệt nước mắt, giọng khàn đặc.

"Vì tôi ghét phải làm bạn với cậu, đi cũng cậu...!Thục Ý tôi chỉ là cái nền cho Thiên Ý.

Người ta chỉ để ý cô tiểu thư là cậu, chả ai thèm quan tâm nữ hầu là tôi cả.

Cậu càng tỏ ra mình hiền lành, tôi càng ghét, mỗi khi cậu tặng tôi thứ gì đó, nó chẳng khác gì đang sỉ nhục tôi cả.

Tôi không tin đời này mình luôn đứng phía sau cậu, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ khiến Thiên Ý ngẩng cao đầu nhìn tôi ngưỡng mộ."

Thục Ý xoay người bước xuống bậc thang đầu tiên, ý nghĩ duy nhất chính là rơi khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.

Thiên Ý trơ mắt nhìn theo, cô không nghĩ hành động vô tình của mình đã làm tổn thương Thục Ý, cô hoàn toàn không biết người bạn luôn tươi cười của mình, lại mang tâm hồn tổn thương to lớn.

Thiên Ý hiểu ra, cô không còn giận Thục Ý nữa, trái lại càng thấy thương Thục Ý hơn.

Thiên Ý cất bước đuổi theo, cô níu tay Thục Ý gấp gáp gọi cô ta.

"Ý...!Thục Ý đứng lại.

Nghe tôi gọi không Thục Ý?"

Thiên Ý níu giữ Thục Ý, còn cô ta cứ muốn đẩy Thiên Ý ra xa, hai người giằng co qua lại một lúc tại thang bộ, trong lúc vô tình Thiên Ý buông cánh tay đang giữ Thục Ý.

Cô ta mất thăng bằng ngã xuống cầu thang.

Thiên Ý hét lên, cô quăng tập tài liệu sang một bên, bước chân vội vàng chạy theo Thục Ý đang lăn xuống từng bậc.

...

"Cậu muốn nói gì mặc kệ cậu, nhưng Hoàng Oanh vì sao cậu năm lần bảy lượt vu khống tôi? Cậu có ý đồ gì à?"

Thiên Ý và Nhi Lan không hẹn mà nhìn Hoàng Oanh đăm đăm, Hoàng Oanh hắng giọng, cô cứng nhắc đáp lời.

"Tôi chẳng có ý gì cả, tôi chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho Thục Ý mà thôi."

"Vậy sao? Tôi còn tưởng cậu có ý khác đấy."

Lời nói như vô tình của Thiên Ý chọc vào điểm yếu của Hoàng Oanh, cô ta lập tức lên tiếng phản bác.

"Ý khác là ý gì chứ? Cậu bớt suy bụng ta ra bụng người đi, vớ vẩn..."

Hoàng Oanh bỗng ngưng giọng nói, cô ta nhìn người trên giường dần rời khỏi cơn mê.

Ba người vây quanh giường bệnh Thục Ý, mỗi người một câu nháo nhào rối loạn.

"Thục Ý có sao không?"

"Ý biết tụi mình là ai không đó?"

"Ý nói gì đi, đừng im lặng làm tụi này sợ!"

"Thục Ý có nhìn thấy tôi không?"

Thục Ý bỏ qua của hai người Hoàng Oanh, Nhi Lan, chỉ chăm chăm nhìn Thiên Ý không chớp mắt, như nhìn thấu suy nghĩ của Thục Ý, Thiên Ý từ tốn bảo:

"Hai người ra ngoài đi, chúng tôi có chuyện riêng cần nói!"

Hoàng Oanh muốn nói thêm gì đó, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị Nhi Lan kéo ra khỏi phòng..