Mạc Tầm Ca

Chương 44: Đối Tác Ức Lam

"Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con! Mẹ ơi..

mẹ.." Tiếng khóc lóc van xin của đứa bé xuyên thấu màn đêm vang vọng trong tận sâu thẳm tâm hồn của Mạc Tình.

Đây không biết là lần thứ mấy cô giật mình tỉnh giấc khi mơ về nó, một đứa bé không nhìn rõ mặt mũi, luôn khóc lóc trong đêm và giày vò cô trong mơ, sau khi tỉnh dậy, hình bóng đó nhạt dần rồi biến mất không để lại chút dấu vết.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân thúc đẩy Mạc Tình phải tìm hiểu quá khứ trống rỗng của mình, sau khi tỉnh giấc thì cô sẽ không chợp mắt được, cứ tiếp tục mở to mắt khắc khoải đợi chờ cho đến khi trời sáng.

Cô bật dậy nhìn đồng hồ, bây giờ chỉ là năm giờ, trời vẫn còn tờ mờ sáng, hôm nay cô có hẹn với Tổng giám đốc công ty Ức Lam để bàn việc hợp tác phát triển.

Dù gì cũng không ngủ được, cô bèn lấy hồ sơ công ty đối tác ra xem, để có sự chuẩn bị kỹ càng hơn trước khi đến buổi hẹn.

Ba năm là một khoảng thời gian đủ dài để cô trở thành một CEO nữ tiếng tăm vang dội trong ngành điện ảnh.

Phận đàn bà làm Tổng giám đốc một công ty có rất nhiều nỗi khó khăn và trở ngại, nhưng riêng cô lấy đó làm động lực để tiến lên, và xây dựng nên một tên tuổi "người đàn bà thép" Mạc Tình.

Cô kiên cường, mạnh mẽ, đạp sóng đi lên, từ những ngày chập chững vào nghề đến khi tạo dựng nên một công ty điện ảnh Linh Lan tiếng tăm như hiện giờ, cô hài lòng và trân trọng những gì mà mình có được, và luôn nhắc nhở mình tiếp tục cố gắng để không phụ lòng những người đã gắn bó với mình, đội ngũ đã cùng mình dẹp Nam chinh Bắc.

Hôm nay là một buổi thương thảo mang tính quyết định với đối tác Ức Lam.

Thật trùng hợp là công ty này cũng ra đời cùng thời điểm với công ty Linh Lan của Mạc Tình, quy mô cũng gần như tương đồng nhau.

Trên tay cô hiện nay là hồ sơ của người mà cô sắp sửa hẹn gặp: Kim Văn Lâm.

Nhìn hình người này lần đầu cô cũng thật sự rất bất ngờ: Rất trẻ trung, thậm chí có thể nhỏ hơn cô vài tuổi, lại không phải là hội con nhà giàu trong thành phố, có thể dùng từ "tuổi trẻ tài cao" để hình dung người này cũng thật không ngoa, cô rất khâm phục những người đi lên từ hai bàn tay trắng như vậy, đây cũng là một trong những yếu tố mà cô chọn Ức Lam để hợp tác.

Cô trầm ngâm một lúc, những dữ liệu về Kim tổng cô đã nhớ hết trong đầu, lần gặp này cô mang theo lễ vật là một bộ trà cụ, đối phương có sở thích uống trà giống mình, cô chọn đây là chủ đề để khởi điểm cho chuyến đi này.

Khi cô đi vào trong phòng làm việc của Kim tổng, một cảm giác thân quen dâng trào trong lòng.

Cô xác định chính xác đây là chuyến đi đầu tiên của mình tới đây, song cách trang trí nơi đây hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi.

Sau khi được thư ký dẫn vào phòng và khép cửa lại, đập vào tầm mắt cô là một chiếc ghế to ngay cái bàn làm việc lớn, lưng ghế hướng về cô, chỉ để lộ bờ vai rộng của chiếc áo vest chỉnh chu, giọng của đối phương vang lên làm cô bất giác thu lại sự quan sát chăm chú xung quanh.

"Cô là Mạc Tình? Mời cô ngồi!"

Chiếc ghế từ từ xoay lại, một gương mặt đàn ông lạnh lùng xuất hiện ngay trước mặt, không phải là Kim tổng mà cô cần gặp, so với anh ấy người này vẻ sắc lạnh với một đôi mắt ưng đang rình mồi, chỉ chờ thời cơ giáng đòn chí mạng để giành chiến thắng.

Tuy nhiên, một điều cô phải thừa nhận, ngũ quan của người này rất đẹp, thân hình cũng khá vạm vỡ cân đối, đặc biệt là đôi mắt đầy chất xâm lược, mạnh mẽ và sắc bén, có thể nói là người khác phái nổi bật nhất về ngoại hình mà trước giờ cô từng gặp.

"Xin lỗi, tôi đến là để gặp Kim tổng vì đã có hẹn từ trước, xin hỏi anh là?"

Lịch sự ứng đối khi chưa biết rõ lai lịch của đối phương là cách ứng biến tối thiểu nhất cần phải có trong giao tiếp, huống chi người ta có thể xuất hiện tại đây, cũng chứng tỏ phần nào thân phận không tầm thường của anh ấy rồi.

"Tôi là Dương Tầm, chủ tịch tập đoàn Hoa Dương, cũng là cổ đông lớn nhất của công ty Ức Lam, nghe Kim tổng nói hôm nay có hẹn gặp Mạc tổng trong truyền thuyết, tôi tò mò muốn gặp mặt Người đàn bà thép, nên mạn phép xin Kim tổng được thay thế tiếp đón Mạc tổng."

Mạc Tình hơi bất ngờ bởi lối nói chuyện của vị Dương tổng này, đây là lần đầu tiên cô gặp người bàn chuyện công việc quan trọng lại lấy một lý do tò mò mà thay thế nhau đi tiếp đãi vị khách đối tác như vậy.

Ánh nhìn của người này rất kỳ lạ, vẻ ngoài rất lạnh lùng, nhưng phảng phất trong đôi mắt ấy là biển lửa hừng hực, nóng bỏng đến đốt cháy hết những cái xuất hiện trước mặt đó, nhiều lúc muốn lảng tránh, nhưng một khi bị mắt trầm đó khóa chặt, như bị trúng thuật thôi miên, không thể thoát ra ngoài được.

Dương Tầm khẽ chau mày, như một người thầy không hài lòng với bài vở của học trò, Mạc Tình ngoại trừ lúc bắt đầu anh khá hài lòng, sau khi anh cố ý để lộ chút sức hút của người đàn ông chững chạc nơi đôi mắt, thì thấy Mạc Tình lảng tránh ánh mắt anh, anh hơi thất vọng và thu nhanh ánh nhìn xâm lược lại.

"Lời đồn nhiều khi cũng chưa hẳn là thật, Mạc tổng cũng dịu dàng nữ tính như thế này, đến nỗi tôi cũng có chút động lòng rồi đấy!"

* * *.