Nếu có thể, Hàn Tử Dịch không muốn quay về căn nhà lạnh lẽo kia.

Ở trong lòng anh, nơi đó không thể gọi là nhà, nó chỉ một căn nhà tạm bợ mỗi người một suy nghĩ mà thôi.

Tiếng chuông vào học lần nữa vang lên, Hàn Tử Dịch duỗi duỗi cái chân có chút tê dại.

Tuổi thực tế của anh không nhỏ, đối nhân xử thế cũng đủ trầm tĩnh, rất nhiều chuyện không cần tính toán với đám bạn nhỏ.

Nhưng cũng không dự định làm con khỉ cho người ta vây xem, cho nên tiết học hôm này anh không dự định đến.

Sau khi ngắt cuộc gọi lần thứ hai của mẹ, Hàn Tử Dịch gửi cho lão Cao tin nhắn xin nghỉ, sau khi nhận được tin trả lời của lão Cao thì anh trực tiếp tắt máy.

Anh không tìm lão Cao lấy giấy xin phép, cũng muốn muốn nhiều lần nói dối giải thích với các giáo viên về nguyên nhân bản thân thi trượt.

Vì thế Hàn Tử Dịch trèo qua tường thấp từ cửa sau rời khỏi trường học.

Kiếp trước ở trong trường Hàn Tử Dịch là người theo nề nếp khuôn phép, thật sự chưa từng trèo tường.

Quan trọng anh là người có tiếng tăm trong trường, thật sự anh muốn rời khỏi trường, trực tiếp xin lão Cao nghỉ là được rồi.

Hơn nữa, cha mẹ anh và Chu Văn Hàng cũng không hy vọng anh làm ra chuyện gì khác người.

Hôm nay được sống lại, anh muốn phản nghịch một lần.

Vào lúc Hàn Tử Dịch từ tường nhảy xuống thì Thẩm Yến Trầm nhắm mắt nằm trên bàn, tưởng như là ngủ nhưng thật ra cậu rất tỉnh táo.

Cậu đã khống chế tốt tâm tình, ngoại trừ lỗ tai còn hơi nóng ra thì căn bản không nhìn ra được tâm trạng phập phồng bất định của cậu.

Chỗ ngồi của cậu là góc tường bên phải cuối phòng học, cũng chỉ có một người ngồi, chẳng qua thằng nhóc Sài Côn gọi cậu là lão đại thì ngồi ở phía trước bên trái, không cao ngạo như Hàn Tử Dịch lớp 1.

Tiết học của lớp 9 ồn ào hơn nhiều so với lớp 1, tiếng nói chuyện tiếng ngáy ngủ thậm chí tiếng vui đùa ầm ĩ không ngừng vang lên bên tai.

Nếu như nói trường cấp 3 lớp 1 là đầu xe thì lớp 9 là đuôi xe.

Học sinh lớp 9 nổi danh nhiều đứa học dốt với con cái giàu có, một bộ phận trong này sau khi tốt nghiệp sẽ lựa chọn ra nước ngoài.

Mặc kệ ra nước ngoài có học được gì, sau cùng thì đắp một đống vàng lên người mình mà trở về, sau này cứ nói ra ngoài cũng là sinh viên du học về.

Một bộ phận không có tiền du học cũng đã chọn con đường mai sau chính mình phải đi, ví dụ như sau khi tốt nghiệp mở cho mình một cửa hàng hoặc vừa làm vừa học tay nghề kiếm chút tiền san sẻ khó khăn cho gia đình.

Nhưng cũng có rất nhiều người mê man, bọn họ không có mục tiêu cuộc sống, học thì học không vô, từ từ cảm thấy cuộc sống của mình cứ từng ngày trôi qua như vậy.

Còn có một loại thật sự không có tư duy, vô luận chăm chỉ thế nào cũng học không được.

Sài Côn chính là tình huống thứ hai, cha mẹ cậu ta là quê lên thành phố, cha mẹ không có học vấn cũng không có tay nghề, cha dựa vào bán sức kiếm tiền còn mẹ bày hàng.

Trong thành phố chi tiêu cao, cha mẹ cậu ta cũng không khỏe bao nhiêu quanh năm cần phải thuốc thang, càng ngày càng khó khăn.

Cậu ta sớm đã muốn nghỉ học, cậu ta nghĩ mình không thông minh, đến trường cũng chỉ lãng phí tiền nhưng ba mẹ cậu ta không đồng ý, nói là bây giờ bọn họ chịu khổ như vậy là vì không có học vấn, bọn họ không muốn Sài Côn cũng đi trên con đường này.

Sài Côn không còn cách nào khác, đành phải chờ tốt nghiệp, dù sao cậu ta cũng nghĩ mình không thể đỗ vào trường đại học nào.

Còn Thẩm Yến Trầm chẳng thuộc tình huống nào, cậu không dự định xuất ngoại cũng không đặc biệt chăm chỉ học tập, không thích chủ động gây chuyện cũng không sợ phiền phức.

Sài Côn cảm thấy Thẩm Yến Trầm không quan tâm cái gì cả.Trên đời ngày ai cũng có bí mật của riêng mình, chẳng ai có thể ép buộc người khác nói ra.

Giáo viên bộ môn của lớp Chín cũng chỉ mắt mở mắt nhắm cho qua đối với tình huống của lớp Chín, vào lớp bọn họ cứ giảng của bọn họ, giống như làm nhiệm vụ vậy, về phần học sinh có nghe bọn họ nói hay không thì bọn họ không quan tâm.

Trước đây còn có một giáo viên nữ mới tốt nghiệp đại học mới tới với những mộng tưởng muốn kiên trì dạy bảo đàn học sinh này, sau khi bị đám học sinh này chọc tức đến phát khóc thì không còn ai quản bọn họ nữa.

Đương nhiên lớp Chín sau đó cũng không dám đùa giỡn giáo viên nữa, chủ yếu là lần đó học sinh đùa quá trớn khiến giáo viên mới tới đó đến lúc rơi nước mắt, tiếng cười ồn ào đánh thức Thẩm Yến Trầm đang gục lên bàn ngủ.

Tính tình của Thẩm Yến Trầm vốn chẳng tốt mấy, lại bực bội vì bị đánh thức, mắt vừa mở liền đứng dậy đá vào cái bàn, âm thanh cái bàn ma sát dưới đất vang lên ken két, đặc biệt dọa người, trong nháy mắt cả lớp đều im lặng.

Giáo viên khóc bỏ chạy, khi trở lại giảng bài thì ánh mắt đã không còn tia sáng nữa.

Những điều này không liên quan gì đến Thẩm Yến Trầm, cậu ngồi ở lớp Chín cũng chỉ là ngồi mà thôi.

Bây giờ cậu đang nghĩ đến Hàn Tử Dịch, trong lòng hơi ảo não vì bản thân vừa rồi không bình tĩnh, cũng không muốn gọi cho Hàn Tử Dịch.

Thật ra Thẩm Yến Trầm có số điện thoại của Hàn Tử Dịch, số điện thoại ngày cậu đã thuộc làu làu trong đầu.

Điện thoại của Hàn Tử Dịch không có bao nhiêu người biết, có một số chuyện chỉ cần có đủ tâm, cuối cùng có thể nhận được thứ mình muốn.

Nhưng đôi khi nhận được cũng chỉ là nhận được, chẳng có lợi ích gì cả.

Nếu như có thể công khai nhận được số điện thoại thì cậu có thể quang minh chính đại liên lạc với chủ nhân dãy số này, bây giờ cậu vì căng thẳng ăn nói vụng về đã bỏ lỡ cơ hội.

Thẩm Yến Trầm thật sự ảo não buồn rầu, cậu lấy điện thoại di động ra từ ngăn bàn, nghĩ thầm  phải đăng ký một một lớp huấn luyện hùng biện, thật quá khó khăn mà.

Hàn Tử Dịch không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Yến Trầm, nếu như biết, có lẽ trong lòng anh sẽ nói một câu, anh cũng biết số điện thoại của Thẩm Yến Trầm.

Số điện thoại này Thẩm Yến Trầm vẫn dùng chưa từng thay đổi cho đến lúc ra đi.

Thẩm Yến Trầm có một điện thoại di động chuyên dụng cố ý chuẩn bị vì số này, danh bạ bên trong điện thoại trắng tinh, chỉ có mỗi số điện thoại của Hàn Tử Dịch.

Thẩm Yến Trầm chưa từng nói tới chuyện này, chính Hàn Tử Dịch vô tình nhìn thấy.

Anh nghĩ, Thẩm Yến Trầm vẫn luôn một mực chờ mong điện thoại kia vang lên.

Có những người, khi bạn không để ý tới, cho dù người ấy có làm tất cả vì bạn thì bạn cũng chẳng để tâm tới thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn.

Đến khi đã chú ý rồi,  một việc nhỏ ngày xưa cũng sẽ cảm thấy khó chịu, hối hận bản thân vì sao chưa từng nghiêm túc nhìn người bên cạnh.

Hàn Tử Dịch từng nghĩ tới, nếu như anh và Thẩm Yến Trầm đổi thân phận, vậy anh có thể yên lặng ngóng theo mà không quấy rầy đến người mình thích hay không.

Anh cảm thấy chính mình sẽ không quấy rầy nhưng đồng thời chắc sẽ sớm buông tha cho đoạn tình cảm vô vọng này.

Quá vô vọng, không bằng quyết định chọn người khác.

Hàn Tử Dịch cũng không phải không muốn gọi điện thoại cho Thẩm Yến Trầm, chẳng qua là anh sống lại năm 18 tuổi lần đầu gặp Thẩm Yến Trầm, thật sự không dễ dàng quá gần gũi.

Anh không muốn Thẩm Yến Trầm nghĩ mình là người có ý đồ, đương nhiên, quan trọng nhất chính là bọn họ vẫn còn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc, vẫn còn nhiều  thời gian nước ấm luộc ếch.

Bọn hó có nhiều thời gian, còn có cơ hội quen biết nhau một lần nữa.

(https://atomic-temporary-14385805.wpcomstaging.com/)

*

Hàn Tử Dịch rời khỏi trường học nhưng cũng không về nhà, mà từ trường học đi đến một quán internet cách đó không xa.

Ở đó anh thuê một phòng riêng một người, Trong phòng riêng nghe âm thanh ầm ĩ nhắm mắt ngủ một giấc.

truyện đam mỹ

Anh cảm giác ngủ không thể yên giấc, ở kiếp trước từ khi xảy ra một loạt chuyện, giấc ngủ của anh rất nông, luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Rõ ràng là đang ngủ, thế nhưng chỉ cần gió thổi cỏ lay anh đều có thể cảm giác được.

Anh giống như bị chém thành hai nửa, trong giấc mộng là thế giới rực rỡ, ngoài giấc mộng là toàn bộ sự thât, anh lạnh lùng nhìn đều có thể nhỡ rõ.

Tâm bệnh này chỉ ôm Thẩm Yến Trầm thì mới ngủ được, sau khi Thẩm Yến Trầm ra đi, tâm bệnh lại tái phát cho đến bây giờ.

Đến khi Hàn Tử Dịch tỉnh lại thì trời đã tối rồi.

Anh ngồi dậy đờ đẫn một hồi, sửa soạn qua loa bản thân tính tiền rồi rời đi.

Nhà anh cách trường cả một quãng đường dài, nhưng anh không gọi xe mà chầm chậm bước đi, nghĩ thầm nếu như con đường này vĩnh viễn không đi tới cuối thì hay biết mấy.

Chẳng qua suy nghĩ này rất nhanh bị anh ném ra sau đầu, bởi vì anh vừa đi không bao xa, thì truyền đến âm thanh ngạc nhiên nghi ngờ của Thẩm Yến Trầm: “Hàn…Hàn Tử Dịch?”

Hàn Tử Dịch quay đầu lại, dưới ánh đèn vàng mờ mờ trên con đường đi bộ, Thẩm Yến Trầm lưng đeo ba lô hai chân chống đỡ xe đạp, gương mặt tuấn tú mặt mày sáng láng.

Hàn Tử Dịch chớp mắt, Thẩm Yến Trầm dắt xe đi tới nhíu mày hỏi: “Đã trễ thế này, sau cậu còn ở đây?”

“Đã trễ thế này, sao cậu cũng còn ở đây?” Hàn Tử Dịch không trả lời cậu mà hỏi ngược lại.

Thẩm Yến Trầm ấp úng một hồi mới bức xức nói: “Tôi vốn về nhà rồi, đột nhiên nhớ ra giáo viên phát bài thi mà chưa cầm về nên quay lại trường lấy.”

Đương nhiên lời này là nói dối, trong lúc vô tình cậu nghe được Chu Văn Hàng đang nói chuyện với người ta là Hàn Tử Dịch không có trong trường cũng không về nhà mà điện thoại thì không gọi được, Chu Văn Hàng còn vỗ về nói với người trong điện thoại là đừng lo lắng, cậu ta sẽ đi tìm những nơi Hàn Tử Dịch hay đến.

Chu Văn Hàng có tìm người hay không thì Thẩm Yến Trầm không biết, cậu đi tìm những nơi có thể đến ở trong trường một lần nhưng không thấy, bao gồm cả sân thượng nơi mà hai người vừa gặp mặt.

Cho đến bây giờ, trong trường học không còn ai cả, Thẩm Yến Trầm mới rời đi, cậu nghĩ bây giờ Hàn Tử Dịch có lẽ đã về nhà rồi.

Không ngờ cậu vừa mới ra khỏi trường không bao lâu thì thật sự tìm được người rồi, tuy rằng chỉ là bóng lưng, nhưng cậu biết đó là Hàn Tử Dịch.

Cậu đã lên tiếng gọi gọi cái tên đã giấu kín trong lòng.

Thẩm Yến Trầm cảm thấy chỉ có thể dùng từ duyên phận mới có thể hình dung cuộc gặp gỡ này.

Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, gương mặt của Hàn Tử Dịch dịu dàng hai phần, và rồi vẻ mặt anh hơi khó xử: “Tôi ngủ trong tiệm net, tỉnh lại thì đã đến giờ này rồi.

Điện thoại của tôi hết pin, trên người cũng không còn nhiều tiền mặt, đang chuẩn bị đi bộ về đây.

Tôi ngồi phía sau, cậu chở tôi về được không?”

Dứt lời, anh còn bổ sung: “Tôi ở Kim Loan Hải Uyển, nếu không tiện thì quên đi.”

Anh biết, bọn họ cùng đường mà còn rất gần.

Tất cả mọi cuộc gặp gỡ tiếp xúc đều phải tìm cớ, cũng cần có người mở lời trước thì mới có thể sau này nói chuyện tiếp được.

Thẩm Yến Trầm không ngờ còn có chuyện tốt chờ mình như thế, cậu gật đầu như gà con mổ thóc: “Tiện đường tiện đường, đặc biệt tiện, tôi ở Gia Hâm Cư bên cạnh Kim Loan Hải Uyển, tôi chở được, tôi chở cậu về.”

Hàn Tử Dịch mỉm cười: “Cảm ơn, nếu không gặp cậu, tôi không biết phải làm sao luôn đó.”

Thẩm Yến Trầm: “Cầu còn không được……À không phải, tôi nói là chúng ta đều là bạn học, nên giúp đỡ.”

Hàn Tử Dịch không nói gì khác, anh đi tới ngồi yên sau xe Thẩm Yến Trầm.

Thẩm Yến Trầm đỏ mặt nói: “Cậu ngồi chắc nhé.”

Hàn Tử Dịch ừ một tiếng, xe chầm chập di chuyển, sau khi vặn vẹo một hồi mới chạy thẳng đi.

Chân của Hàn Tử Dịch dài nên ngồi xe có chút khó chịu, hai chân không có chỗ để nên cảm giác căng cứng.

Thật ra anh rất muốn thừa dịp ôm lấy eo của Thẩm Yến Trầm, nhưng sợ dọa người ta nên cuối cùng vẫn nhịn.

Đi được nửa đường thì Hàn Tử Dịch kêu dừng, sau đó yêu cầu đổi vị trí với Thẩm Yến Trầm.

Hai người bọn họ đều không thấp, còn thêm trọng lượng như vậy, một người đạp sẽ mệt chết.

Thẩm Yến Trầm vốn không muốn, Hàn Tử Dịch: “Còn cả khúc nữa lận, một mình cậu đạp không nổi đâu, nếu cậu không chịu thì tôi tự mình đi bộ về nhà cũng được.”

Thẩm Yến Trầm đành phải đồng ý.

Sau khi cậu ngồi chắc, ánh mắt Hàn Tử Dịch nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu thản nhiên nói: “Đường này không bằng phẳng, kỹ thuật của tôi không ra gì, cậu có thể bám lấy tôi để tránh bị ngã.”

Thẩm Yến Trầm không biết thế nào mà mặt đã nóng lên rồi, cậu ho hai tiếng rồi nói: “Được …”

Chiếc xe nhanh chóng chạy đi, Hàn Tử Dịch đã lâu không chạy xe đạp, tay lái không tốt, xe cứ lạng qua lạng lại.

Thẩm Yến Trầm có chút chùn chân đưa tay cắn răng nắm lấy áo trên eo của Hàn Tử Dịch.

Cảm nhận được động tác phía sau, khóe miệng của Hàn Tử Dịch nhếch lên.

Thẩm Yến Trầm bây giờ không phải là người bình chân như vại trong ký ức xa xôi kia, cậu của bây giờ quá dễ bị trêu ghẹo.

Trong lòng bàn tay của Thẩm Yến Trầm đầy mồ hôi, cậu ngửi thấy được mùi hương ấm áp trên người của Hàn Tử Dịch, nghĩ thầm, cậu có thể không rửa tay một tuần.

(https://atomic-temporary-14385805.wpcomstaging.com/)

*

Thời gian khiến tâm tình còn người vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh.

Cuối cùng xe dừng lại trước cửa Gia Hân Cư.

Thẩm Yến Trầm nhảy xuống xe vội nói: “Không phải đưa cậu về nhà sao, sao lại dừng ở đây.”

Hàn Tử Dịch: “Cũng chỉ cách một con đường, tôi qua hay cậu qua chẳng phải cũng như nhau sao?”

“Nhưng…”

“Lần sau đi, lần sau cậu đưa tôi.”

Thẩm Yến Trầm nghĩ đến còn có lần sau, trái tim khẽ run lên: “Vậy được, lần sau tôi đưa cậu.”

Hàn Tử Dịch vẫn biết Thẩm Yến Trầm rất dễ dỗ, đòi hỏi của người này không nhiều, chưa từng kỳ vọng sẽ nhận được sự yêu thích.

Từ khi còn niên thiếu cho đến khi xảy ra biến cố đều như thế chưa từng thay đổi, năm tháng trôi qua, tính tình vẫn như trước.

Anh trả xe đạp lại cho Thẩm Yến Trầm, nói: “Hôm nay cảm ơn cậu, hôm nào tôi mời cậu đi ăn.”

Đối mặt với niềm vui mừng đến đột ngộ t này, Thẩm Yến Trầm lòng như lửa đốt nói: “Không cần không cần, tôi cũng tiện đường thôi…” Nói xong cậu liền hối hận.

Hàn Tử Dịch chỉ làm như không nghe thấy, nói: “Cho tôi số điện thoại của cậu đi…” Ngẫm lại thì điện thoại của mình ‘hết pin’ rồi, anh lại nói: “Điện thoại tôi hết pin rồi, cậu ghi lại số đi, số Wechat cũng là số này, cậu về nhà thêm bạn để tiện liên lạc, 18xxxxx”

Thẩm Yến Trầm vội vàng lấy giấy bút trong balo nghiêm túc ghi lại.

Sau khi xong việc, Hàn Tử Dịch nói: “Không còn sớm nữa, mau vào nhà đi.”

Thẩm Yến Trầm đặt số điện thoại vào trong túi, bởi vì niềm vui đến quá bất ngờ nên đầu có hơi mông lung, cho nên cứ như bé ngoan biết nghe lời vẫy tay với Hàn Tử Dịch.

Nhìn cậu vào cửa lớn rồi Hàn Tử Dịch mới quay người rời đi.

Nhà của Hàn Tử Dịch ở Kim Loan Hải Uyển là một căn biệt thự nhỏ độc lập.

Hàn Tử Dịch đi tới cửa bình tĩnh mở cửa, chỉ là anh còn chưa đổi giày đã nghe thấy âm thanh giận dữ của mẹ: “Làm sao bây giờ con mới về? Điện thoại cũng không bắt, con đang muốn trốn tránh phải không? Nhưng trốn tránh thì có ích không? Con thi như thế là muốn khiến mẹ với cha con tức chết phải không? Con có biết là, cha con tức giận đến giờ vẫn chưa về không.

Hàn Tử Dịch, con vốn là niềm tự hào của chúng ta, lần này con khiến mẹ thất vọng quá rồi.”

Tâm trạng tốt đẹp của Hàn Tử Dịch giờ đây tan biến trong nháy mắt, anh đưa mắt nhìn người mẹ ngồi thẳng trên sô pha với quần áo tóc tai mỗi giờ mỗi phút đều phải đặc biệt xinh đẹp.

Trong lòng anh đột nhiên hiện lên một câu chuyện mà bản thân từng vô tình nghe thấy.

Có một người, ở trước mặt thi thể của đứa con hắn, xem di thư mà đứa bé để lại, phản ứng đầu tiên là trong này có bao nhiêu chỗ sai lỗi chính tả có bao nhiêu câu lưu loát.

Tiểu thuyết bắt nguồn từ cuộc sống, mà có lúc cuộc sống còn hoang đường buồn cười hơn rất nhiều so với tiểu thuyết..