Mặc Mạch

Chương 48: Thanh xuân là… (02)

Trần Mỹ Hoa ngủ chẳng được bao lâu liền tỉnh lại, hơn nữa có một chút quạu quọ, quả nhiên đúng theo những gì Lục Nhung bảo, khóc lóc ầm ĩ nháo nhào cả lên. Lâm Mộ dỗ dành để bà tự chọn thức uống mình muốn, Mỹ Mỹ khóc lóc ỉ ôi, cơ mà vẫn đồng ý uống trà sữa, sau đó tiếng khóc cũng nhỏ dần đi.

Đại hội thể thao tháng năm đã trôi qua, toàn bộ thầy trò cả trường Khôn Kiền bắt đầu tém mình lại, đợt thi cuối học kỳ hai của khối 11 cũng tương đương như đợt thi thử đại học, có ý nghĩa rất quan trọng đối với lớp 12 năm sau của bọn họ.

Lâm Mộ chẳng những phải lo cho thành tích của mình, còn phải bận tâm đến của Tào Trạm, mỗi chiều thứ bảy vẫn như cũ “học phụ đạo”, cơ mà Lâm Mộ bắt đầu cảm thấy mình cũng mê mang đối với Mê Mang.

Bản thân Tào Trạm chẳng sốt sắng tẹo nào, vẻ mặt vô cùng thơ ngây, nói: “Tớ sẽ vào đại học!”

Lâm Mộ bất đắc dĩ đáp lại: “Kỳ thi ở Giang Tô là chế độ địa ngục đó, điểm chuyên ngành nào cũng hơi bị cao…” Nói thế nhưng vẫn hỏi: “Cậu tính vào trường đại học nào?”

Tào Trạm suy nghĩ một lát, đáp: “Học viện Nghệ thuật?”

“Nghệ thuật?” Lâm Mộ sửng sốt hồi lâu. “Chuyên ngành nào?”

Tào Trạm nghe thấy lời này tỏ ra phấn khởi cực kỳ, vô cùng tự hào nói: “Nghệ thuật thủ công!”

Lâm Mộ quả thực rất bất ngờ khi biết được Tào Trạm có ý tưởng cùng mục tiêu xác định rõ ràng như vậy, cậu suy nghĩ một lát mới nói: “Thi năng khiếu qua, điểm các môn văn hóa chỉ cần không kém lắm thì chắc là có thể đậu được đấy.”

Dạo gần đây, Tào Trạm ngoại trừ đến trường hàng ngày ra cũng có ngâm mình trong phòng vẽ tranh để luyện tập cơ bản về hội họa, mẹ của cậu Kỷ Thanh Văn rất có mắt nhìn xa, tuy rằng dùng cách có hơi đường ngang ngõ tắt một tí, nhưng đáng quý là vẫn luôn đặt ưu tiên hàng đầu đối với sở thích cùng sở trường của con trai mình.

“Dì Kỷ lợi hại thiệt chứ.” Lâm Mộ cũng buột miệng cảm khái một câu.

Tào Trạm vẻ mặt ngốc nghếch nhoẻn miệng cười, gật đầu, nói: “Bởi vì mẹ yêu tớ nhất, tớ cũng yêu mẹ tớ.”

Lục Nhung không có tham gia cuộc đối thoại của bọn họ, Trần Mỹ Hoa ngồi nghịch mấy cái tài liệu trên bàn một lát, sau đó lại quay sang nhìn Tào Trạm, ngồi nghe hai người họ nói chuyện hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Lục Nhung “Nhung Nhung thi đại học chưa?”

Những lúc gọi Nhung Nhung chứng tỏ là bà vẫn còn nhớ Lục Nhung là ai, nhưng nhớ thì nhớ chứ bà cũng không rõ ràng cháu mình năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi, học lớp mấy.

Lục Nhung đáp “Cháu vẫn còn chưa đến lúc.”

Trần Mỹ Hoa lại hỏi “Nhung Nhung lên tiểu học chưa?”

Lâm Mộ bật cười, chen lời nói: “Lục Nhung tốt nghiệp tiểu học rồi nha.”

Trần Mỹ Hoa nghe vậy giật cả mình, chăm chú đánh giá cháu mình một hồi, rồi nói: “Thảo nào Nhung Nhung lại cao lớn như vậy.”

Biết là lớp 11 còn chưa phải thời điểm vội vã khẩn trương đi suy xét chí nguyện của bản thân, nhưng Lâm Mộ lại rất tò mò không biết Lục Nhung dự định tương lai thế nào, nhưng mà người nọ giống như chưa từng suy nghĩ tới việc ấy.

“Nghĩ tới nghĩ lui nhiều cũng vô ích,” Trời vừa vào tháng năm, Lục Nhung liền khẩn cấp khoác lên mình áo ngăn tay, người cậu không khác gì cái lồng hấp, hở một tí là ra mồ hôi nhễ nhại đầy đầu “Thế nên khỏi cần nghĩ làm gì.”

Lâm Mộ không đồng ý, phản bác: “Sao lại bảo là vô ích? Mấy cái như nguyện vọng đại học hay tương tự đều nên quyết định sớm một chút!”

Lục Nhung vẫn ngoan cố như vậy, chỉ nói: “Từ từ rồi tính.” Xong, lại đổi đề tài, chống cằm nhìn Lâm Mộ, hỏi: “Còn cậu? Tính vào đại học nào?”

“Nhất định là đại học địa phương rồi.” Lâm Mộ tuân theo nguyên tắc dù yêu xa cũng không nên xa quá, vẻ mặt có phần đắc ý, nói: “Tớ tính học y.”

Lục Nhung tưởng tượng đến hình ảnh thiếu niên mặc áo blouse trắng, khẽ mỉm cười nói “Cũng rất hợp với cậu.”

Sau lần ở phòng y tế, vấn đề giữa hai người bọn họ giống như được giải quyết, thái độ Lục Nhung đối với Lâm Mộ rõ ràng thay đổi rất nhiều.

Nam sinh không còn “khách sáo” quá mức như lúc trước nữa, cũng sẽ không từ chối mỗi khi Lâm Mộ tỏ ra muốn giúp đỡ, thi thoảng sẽ thả lỏng một chút tấm lưng vẫn luôn căng thẳng của mình, mà cứ mỗi lần đối phương thoáng lộ vẻ mềm mại yếu ớt, đều khiến Lâm Mộ cảm thấy trong lòng ê ẩm muốn chết, không biết phải làm sao để tốt hơn với Lục Nhung.

“Cậu ráng suy nghĩ đi.” Lâm Mộ ngồi xổm trong sân vườn nhà Lục Nhung, trên tay cầm cái xẻng sạn cỏ.

Lục Nhung trồng rất nhiều chậu hoa, không phải do cậu thích hoa cỏ gì, mà là hoa cỏ có thể khiến dời lực chú ý của Trần Mỹ Hoa, để bà nhìn hoa vui vẻ hơn cũng tốt.

Chậu lan hồ điệp mà Lâm Mộ tặng hồi năm mới cũng được dời sang chậu khác, hiện tại rất là sum sê tươi tốt.

Lục Nhung nói tới sang năm tớ mới lên 11, để sang năm rồi mới nghĩ.

Lâm Mộ bĩu môi: “Hai học kỳ nữa thôi mà, nghỉ đông xong nháy mắt tới nghỉ hè, vút một cái là qua, bây giờ mới nghĩ cũng đã muộn rồi đó.”

Lục Nhung đáp lại có lệ hết sức: “Biết rồi.”

Lâm Mộ giống như thực sự hết cách với đối phương, rồi trong lòng lại không quá cam tâm, vươn tay níu lấy tóc người ta, Lục Nhung hơi ngửa đầu tránh một chút, nhưng không tránh được, đành phải vươn tay giữ tay đối phương lại, sau đó kéo một cái nhẹ, khiến Lâm Mộ té nhào vào lòng mình.

“…” Lâm Mộ cảm thấy người này càng ngày càng học theo thói xấu, nghiến răng nói: “Buông tay ra mau!”

Lục Nhung buông người thành ngồi bệt xuống đất, tách hai chân ôm lấy Lâm Mộ, hai tay vòng quanh eo cậu, cằm gác trên hõm vai Lâm Mộ, nhẹ giọng ra vẻ yếu thế nói: “Đầu óc tớ không thông minh bằng cậu, không nghĩ được nhiều thứ lắm.”

Đối phương đã nói đến nước này rồi, Lâm Mộ tất nhiên cũng không thể cứng lòng mà buộc người ta được nữa, hai người cứ thể lẳng lặng ôm nhau một lát, liền nghe Trần Mỹ Hoa ở trong nhà lớn tiếng gọi.

Lâm Mộ đẩy bả vai Lục Nhung, giục đối phương: “Mau vào nhà đi.”

Lục Nhung rầm rì “Ừm” một tiếng, có vẻ như không được vui lắm, nhưng vẫn buông Lâm Mộ ra.

Lâm Mộ đứng dậy trước, lại hơi khom lưng, cúi đầu dùng sức hôn một cái thật mạnh lên đỉnh đầu Lục Nhung.

***

Hai ngày chót thi cuối học kỳ, Lâm Triều bởi vì phải tham gia giải đấu cờ vây nên buộc lòng phải bỏ thi, Lâm Mộ nộp bài thi sớm, lúc vừa ra khỏi lớp liền không nhịn được gọi điện cho Lâm Yến Lai hỏi kết quả.

Lâm Yến Lai ở bên kia dở khóc dở cười: “Hôm nay mới ngày đầu thôi, ở đâu ra kết quả nhanh như vậy.”

Lâm Mộ: “Trạng thái của chị ấy thế nào?”

Lâm Yến Lai: “Rất tốt, giải năm nay chỉ cần duy trì trong top 10 chắc là có thể thăng đoạn được rồi, đừng chỉ lo quan tâm chị mình thôi, con thi thế nào rồi?”

Cũng hiếm khi thấy được Lâm ba quan tâm tới con trai mình, dù sao từ trước tới giờ Lâm Mộ chưa từng để ba mẹ phải quan tâm lo lắng cho mình bao giờ, đến ngay cả họp phụ huynh cho cậu mà Giang Uyển còn quên nữa là.

Lâm Mộ không để ý lắm, nói: “Tất nhiên là không có vấn đề rồi, ba kêu Lâm Triều trả lời con trên Wechat đi.”

Lâm Yến Lai mắng: “Trả lời cái gì mà trả lời! Chị con tham gia thi đấu khẩn trương muốn chết đây kìa! Đừng có gây thêm phiền nữa!”

Không có Lâm Triều hoạt náo làm không khí sinh động, lại thêm đang tuần thi cử, nên nhóm Wechat của bọn họ cả tuần nay đều im ắng muốn chết, dù cho đã thi xong rồi, Lâm Mộ spam một đống meme “Quẩy nào” trên Wechat cũng chỉ có lác đác hai ba mống trồi lên hưởng ứng.

An Cẩm Thành hỏi rất ngắn gọn súc tích: Chị cậu thi đấu sao rồi?

Lâm Mộ: Bả là thiếu nữ thiên tài tuyển thủ cờ vây của quốc gia, năm nay nếu bả không đoạt quán quân tổ nữ tui cho bả cùng họ với nhà cậu luôn!

An Cẩm Thành: …

Lời phát ngôn này thật sự là quá mức cuồng vọng, làm cho An Cẩm Thành yên lặng không dám trả lời, Tưởng Thiên Hà nhịn hết nổi, trồi lên móc mỉa mấy câu: Chị em hai người tính tình đúng là giống hệt nhau.

Lâm Mộ không thèm để ý tới hắn, quay đầu nhìn thấy Tôn Hải vừa mới đi ra, đợt thi giữa kỳ Tôn Hải thi hơi kém, nên lần này thi cuối kỳ không dám chểnh mảng, tới thi xong rồi mới dám thở ra một hơi, càu nhàu cử nhử với Lâm Mộ: “Lần này tao mà trượt ra khỏi top 20 nữa chắc bị nhà tao đạp ra nước ngoài quá.”

Du học đối với mấy học sinh gia cảnh khá giả mà nói cũng không phải chuyện gì hiếm thấy, Giang Uyển với Lâm Yến Lai cũng từng có ý hỏi Lâm Mộ về việc này, tất nhiên đáp án nhận được là lời từ chối thẳng thừng không thèm suy xét một giây nào từ phía Lâm Mộ.

Tào Trạm và Tưởng Thiên Hà ở lớp kế bên cũng đã thu dọn xong xuôi, hai vị này đều thuộc thế giới học dốt chỉ biết nhai chữ sống qua ngày, Tưởng Thiên Hà đỡ hơn một xíu, mục tiêu là lên đại học thôi, bất luận đại học nào cũng được, có đại để học là oke.

“Tiểu Lộ Điểu vẫn chưa thi xong.” Tào Trạm giơ ngón tay đếm đếm: “Cả Lục Nhung với Mỹ Mỹ nữa.”

Tưởng Thiên Hà khó chịu: “Quan tâm tụi lớp 10 làm gì, với Mỹ Mỹ có thi đâu, quan tâm làm cái qué gì.”

Tào Trạm nghe vậy có chút ấm ức bĩu môi, cơ mà hiện tại cậu nhóc hết sợ Tưởng Thiên Hà rồi, dù sao người này chả biết đánh người, toàn là vô năng cuồng nộ mà thôi.

An Cẩm Thành phụ trách thu bài thi giúp thầy giám thị, đám Lâm Mộ đứng xếp thành một hàng, nhìn như bầy con chờ mổ thóc đứng ngoài cửa sổ chờ An Cẩm Thành, cả ánh mắt lẫn vẻ mặt đều giống hệt nhau, làm An thiếu gia cảm thấy rất là mất mặt.

Thầy Dương cũng cảm thấy buồn cười, nói “Mấy đứa thân với nhau ghê nhỉ.”

An Cẩm Thành há miệng tính phản bác, cơ mà dù sao thân là cán bộ lớp, không thể phát ngôn mấy lời như “quan không chơi với dân” được.

Trên nhóm Wechat rốt cuộc có người trả lời, Lý Tử nói phải ở lại so đáp án với Mạc Hiểu Hiểu, Tôn Hải liền nhắn: Hai người có can đảm đối đáp án ngay tại chỗ luôn á? Thật sự muốn mời Lương Tĩnh Như đến làm cái lai-sô cho hai người ghê!

Lâm Mộ cũng cúi đầu nhắn tin hỏi: Lục Nhung đâu rồi?

Lạc Hiểu Hiểu: Cậu ấy vẫn chưa làm bài thi xong, hồi nãy Mỹ Mỹ phát bệnh, khóc lóc, làm ầm ĩ một hồi, nên thầy giám thị thêm giờ để cậu ấy làm cho xong.

Lâm Mộ suy nghĩ một lát, nói với đám Tào Trạm một tiếng xong liền chạy đi xuống dưới lầu một, đến trước cửa lớp 10A5.

Mạc Hiểu Hiểu với Lý Tử còn ở trong lớp, thấy Lâm Mộ đến liền kinh ngạc: “Đàn anh, anh xuống đây làm gì á?”

Lâm Mộ cười, nói: “Xuống trông Mỹ Mỹ.”

Hai cô gái cũng không hoài nghi cái gì, đứng ở cửa sau nhỏ giọng kêu tên Mỹ Mỹ, Trần Mỹ Hoa nghe thấy quay đầu lại nhìn, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt mới khóc chưa kịp khô, ánh mắt hơi sưng đỏ, cả người đều ỉu xìu.

Lâm Mộ thò đầu vào, Trần Mỹ Hoa liền thấy được cậu.

“Mỹ Mỹ.” Lâm Mộ nhỏ giọng gọi bà. “Đừng sợ, cháu đến rồi nè.”