Lâm Triều “nghe được” sự tích lại lo chuyện bao đồng của em trai mình thông qua lời của Tào Trạm.
Tào Trạm không biết ra dấu thủ ngữ, chỉ có thể viết cho Lâm Triều xem, chữ viết của cậu hơi cẩu thả, hơn nữa viết cũng không rõ ràng lắm, nhưng xem một lát vẫn có thể hiểu được.
“An Cẩm Thành cũng có giúp một tay.” Tào Trạm nhớ tới đâu viết tới đó “Cô Sở cũng góp mặt.”
Lâm Triều lấy bút viết: “Còn gì khác không?”
Tào Trạm viết tiếp: “Cô Sở khen ngợi hai người bọn họ, với một học sinh mới nữa.”
Lâm Triều tính ra cũng có “nghe” loáng thoáng về cô bé học sinh mới Lý Tử, cả “cô bé chân thép” Mạc Hiểu Hiểu nữa.
“Cái bạn Lục Nhung ấy,” Tào Trạm đưa tay quơ quơ trên đỉnh đầu của mình, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ hâm mộ, thật lòng nói “Cao ơi là cao!”
Lâm Triều nhớ lại một chút, viết lên giấy: “Cao cỡ Tưởng Thiên Hà không?”
Nhắc đến tên của Tưởng Thiên Hà khiến Tào Trạm có vẻ cụt hứng, dùng sức đè bút viết lên giấy: “Cao hơn!”
Lâm Triều cố nén cười hỏi: “Tưởng Thiên Hà lại ăn hiếp cậu à?”
Tào Trạm quệch được vài chữ lại bôi bôi đi, giống như vô cùng tức giận, cuối cùng đẩy tờ giấy qua một bên, lớn giọng nói: “Cậu ta rất đáng ghét!”
Lâm Triều không nhìn rõ cử động môi của đối phương, đang tính viết chữ hỏi, đột nhiên có bàn tay từ giữa hai người vươn ra, giật lấy tờ giấy để trên bàn.
Tưởng Thiên Hà một tay cắm túi quần, tay kia cầm tờ giấy, nhìn một lát mới nhướng mắt bật cười: “Còn tưởng cái gì đâu, một đứa ngốc đần cùng một ‘Tiểu Long Nữ’ đang ngồi tâm sự tuổi hồng à?”
Tào Trạm có vẻ sợ Tưởng Thiên Hà, nhưng cậu hiểu được đối phương đang nói gì, liền lắp bắp nói: “Tui, tui không phải ngốc đần, tui là… là Mê Mang!”
“Mê Mang?” Tưởng Thiên Hà ném tờ giấy lên đầu cậu nhỏ, lạnh nhạt nói “Sao cơ? Bộ cậu là chó nhà Lâm Mộ à? Lâm Mộ gọi Mê Mang thì dạ còn ông đây gọi ngốc đần liền không nghe?”
Lâm Triều không nghe được hai người bọn họ đang cãi nhau cái gì, nhưng nhìn bộ dạng của Tưởng Thiên Hà cũng đoán ra được không phải lời hay gì, cô kéo Tào Trạm ra sau lưng mình, ngắn gọn súc tích giơ ngón giữa chỉ thẳng vào mặt Tưởng Thiên Hà.
Tưởng Thiên Hà hừ một tiếng, mặt đầy khinh thường nói: “Chị chị em em, tính tình y như nhau.”
Tào Trạm tức tới đỏ cả mắt, cậu biết lớp A3 không giống lớp chuyên, đa số học sinh đều là “nộp tiền chọn lớp” xin vào, chuyên tâm học tập cũng có, nhưng cũng có giống Tưởng Thiên Hà như vậy, hơn nữa còn chia ra làm mấy phe mấy phái. Mà nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì Tưởng Thiên Hà thật không giống học sinh tí nào, vóc dáng rất cao, cơ thể lại cường tráng vạm vỡ, tóc cắt đầu đinh, chưa bao giờ chịu mặc đồng phục đàng hoàng, tay áo sơ-mi bị cậu ta gấp ngược vào xắn tuốt lên cao, cổ áo buông lõng thõng, nhìn giống như đang mặc cái áo cụt tay.
Vị này “dưới tay” tất nhiên cũng có một đám tiểu đệ, nhưng chẳng hiểu sao cứ luôn nhằm vào Tào Trạm mà ức hiếp.
Tưởng Thiên Hà ức hiếp cũng không phải là đánh người hay gì, bị cái tên này hơi bị độc mồm độc miệng, rảnh rỗi liền thích nói mấy lời đâm chọt người khác. Tào Trạm tuy là chỉ số thông minh có vấn đề, nhưng tính cách rất nghiêm túc lại thật lòng, thường hay vì phân rõ phải trái với Tưởng Thiên Hà mà cãi nhau ỏm tỏi, cuối cùng lại cãi không lại người ta, bị Tưởng Thiên Hà mắng càng tợn hơn.
Tưởng Thiên Hà còn hay lấy tập vở của cậu, lấy cũng không xem, chỉ lo chê cười mấy cái ghi chép do Tào Trạm viết, lại mắng cậu ngốc như vậy còn đi học làm gì.
Tào Trạm tức đến muốn khóc, lại vẫn cố gắng muốn phản bác: “Tui, tui chỉ hơi khờ… khờ một chút thôi, mẹ tui nói, nói vậy!”
“Mẹ ơi mẹ à ~” Tưởng Thiên Hà bắt chước giọng của cậu, đùa cợt “Tè ra quần chưa nạ, chỉ biết gọi mẹ thôi à?”
Tào Trạm có hơi chậm tiêu, nghe vậy liền thực sự cúi đầu nhìn đũng quần của mình, hết sức thật thà nói: “Tui, tui không có tè!”
Lời này lại chọc cho Tưởng Thiên Hà cười đến bật ngửa, hồi lâu mới mắng ra một câu: “Ngu ngốc”.
Lâm Triều truyền cho Tào Trạm tờ giấy, bên trên viết: “Mê Mang, mặc kệ cái tên vô lại Tưởng Thiên Hà đó đi.”
Tào Trạm suy nghĩ cả buổi, mới viết lên giấy:”Vô lại là mắng chửi người khác, không tốt, Triều Triều đừng học cái xấu.”
Lâm Triều: “…”
Tào Trạm lại thêm một câu: “Chỉa ngón giữa cũng là không đúng, đừng làm vậy nữa.”
Lâm Triều cảm thấy mình thật sự muốn điên rồi, nói thật cô rất bội phục em trai mình có thể ngồi tán gẫu được với Tào Trạm, hơn nữa còn là thường xuyên ngồi nói cả buổi. Cô thực sự cảm thấy em trai mình chính là vầng thái dương rực rỡ, lúc nào cũng tỏa ánh hào quang của Đức Mẹ chiếu soi khắp mặt đất.
***
Lúc này, “vầng thái dương” đang ngồi trên sân trường, chuẩn bị nhìn xem nghi thức duyệt binh của các đàn em khối 10.
Lâm Mộ đầu đổ mồ hôi như mưa, cúi đầu nhắn tin cho Lâm Triều: “Chị xin phép một buổi đi, chiều nay đừng đi kỳ viện, ra sân xem Tiểu Lộc nè.”
Lâm Triều trả lời: “Sao đấy? Người ta vẫn không để ý tới mi à?”
Lâm Mộ bị chị mình vạch trần cũng không xấu hổ: “Tại ‘chị’ thân với cậu ấy hơn em mà.”
Lâm Triều nhắn cho cậu cái biểu tình “cười nhạo”, sau đó lại nói: “Xin rồi, chị với Mê Mang cùng xuống.”
Lâm Mộ nhìn thấy tin này mừng rỡ như nhận được thánh chỉ, ngẩng đầu ngó quanh quất, quả nhiên thấy được Lâm Triều với Tào Trạm đang đi về phía khán đài, cậu đứng dậy, băng qua hàng ghế đầu tiên, hai tay chụm lại bên miệng hô: “Mê Mang!”
Tào Trạm quay đầu nhìn sang, thấy Lâm Mộ đang phất tay, liền níu lấy tay Lâm Triều một đường trèo đèo lội suối chen lên khán đài bên chỗ Lâm Mộ.
【Có nóng không?】Lâm Mộ đau lòng chị mình phơi nắng đỏ cả mặt,【Sao không thoa kem chống nắng?】
Lâm Triều trợn trắng cả mắt, ra dấu “nói”:【 Thoa rồi.】
Lâm Mộ cầm đồng phục phủ lên đầu Lâm Triều:【Che một chút.】
Lâm Triều chỉ vào cậu “nói”:【Đầu mi cũng đầy mồ hôi kìa.】
Lâm Mộ đưa tay quẹt một phát, ra dấu tỏ vẻ không sao cả:【Coi như hấp dầu.】
Tào Trạm giống như rất vui sướng vì được ngồi bên chỗ Lâm Mộ, cậu nhóc níu lấy tay Hứa Nhất Lộ, không khống chế được âm lượng hô to một tiếng: “Tiểu Lộ Điểu!”
Hứa Nhất Lộ rất là phối hợp “Ơi” một tiếng, lại hỏi: “Sáng nay Mê Mang có ngoan ngoãn nghe giảng bài không?”
Tào Trạm ngồi khép hai chân, giống như học trò ngoan đang trả lời câu hỏi của giáo viên: “Có, môn Toán học con kiến bò lập phương, ngữ văn học thuộc lòng thơ cổ.”
“Thầy giáo nhỏ” Hứa Nhất Lộ nghiêm túc hỏi tiếp: “Học thơ cổ nào?”
Tào Trạm suy nghĩ hồi lâu, có chút xấu hổ nói: “Tớ ngốc quá, còn chưa thuộc được.”
Hứa Nhất Lộ cười rộ lên, đưa tay tính xoa đầu Tào Trạm, lại phát hiện đối phương ngồi bậc cao hơn mình, mò mẫm nửa ngày mới đụng tới.
“Mê Mang chỉ hơi ngốc một xíu thôi.” Hứa Nhất Lộ nói “69 với 70 chỉ kém nhau có 1 hà.”
Bốn người Lâm Mộ ngồi bên nhau thật là rất bắt mắt, chủ yếu là do An thiếu gia ngồi ở hàng phía sau bọn họ, mặt nhìn về hướng Lâm Triều. Lâm Mộ vẻ mặt cảnh cáo quay đầu liếc đối phương, An Cẩm Thành cũng nhìn về phía cậu, mặt mày không có cảm xúc.
Tôn Hải chạy đi căn-tin mua nước uống, tới lúc trở lại thì chỉ có bên cạnh Hứa Nhất Lộ là còn chỗ trống để ngồi, mất đi cơ hội được “tiếp xúc” với nữ thần của mình, đau lòng muốn chết.
Lâm Mộ với Tào Trạm ngồi nói chuyện một lát, liền chỉ vào mắt đối phương hỏi: “Cậu mới khóc có phải không?”
Tào Trạm mở to mắt, cả người đều mê mang: “Không có nha…”
Lâm Mộ không cần hỏi cũng đoán được: “Tên tiện nhân Tưởng Thiên Hà kia lại giở trò gì?”
Tào Trạm trầm mặc một hồi, mới nói: “Tiện nhân là chửi người khác, cậu không được nói như vậy.”
Lâm Mộ “ò” một tiếng, ngoan ngoãn đổi cách nói: “Vậy tên vô lại đó đã làm gì cậu?”
Tào Trạm: “…”
***
Lục Nhung cùng Mạc Hiểu Hiểu đứng trong hàng ngũ đội hình lớp A5 hoàn thành động tác diễn tập cuối cùng, lúc nghỉ ngơi Mạc Hiểu Hiểu bắt gặp Lục Nhung đang nhìn chằm chằm về phía khán đài ở đằng xa.
“Cậu đang nhìn gì á?” Mạc Hiểu Hiểu hỏi, lần theo ánh mắt của đối phương nhìn qua, liền thấy được đám người Lâm Mộ.
“Phải rồi, cái anh giúp chúng ta tên gì ấy nhỉ?” Mạc Hiểu Hiểu buột miệng hỏi.
Lục Nhung thu hồi ánh mắt, có chút thờ ơ đáp: “Không nhớ lắm.”
Mạc Hiểu Hiểu rõ ràng không tin: “Tớ nhớ qua kia gì thấy cậu trò chuyện với một chị lớp trên nhìn rất giống anh ấy mà.”
Lục Nhung nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:”Cậu cũng bảo là chị lớp trên còn gì, làm sao tôi biết được người ta tên gì?”
Mạc Hiểu Hiểu: “…” Cô có hơi hồ nghi, không xác định lắm hỏi “Cậu đang giận à?”
Lục Nhung đưa tay đội mũ lên đầu, trầm mặc một lát, mới nói: “Không có.”
“Vậy lúc nãy cậu nhìn ai á?” Mạc Hiểu Hiểu nhón chân nhìn lên, “Rốt cuộc là nhìn đàn anh hay đàn chị nha?”