Đầu xuân, năm Từ Long thứ chín là năm xung thịnh nhất của đất trời Chiêu quốc.

Bầu trời mây trắng, gió dạt qua từng phiến lá mỏng tạo nên âm thanh xào xạt rung động lòng người. Trong khuôn viên rộng lớn của Độc tộc Mạc gia, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười. Từng long trụ cao lớn của cả phủ đều dán một viền băng đỏ thẫm, rực rỡ đến chói mắt. Gia nhân trong tộc bận rộn chạy đến chạy lui, trên trán lấm tấm mồ hôi, thế nhưng trên môi họ lại là những nụ cười vui vẻ tươi tắn.

Mà bầu không khí vui vẻ này, dường như cũng là bầu không khí chung cho cả một bầu trời của Kinh thành Chiêu quốc. Mọi người hô hào nhau cung rượu, từng tiếng chúc mừng cười vui vang vọng đến cả những con hẻm nhỏ nhất.

Dân chúng vui vẻ như vậy, cũng đều là có lý do. Mà lý do đó, chính là phát ra từ tiếng khóc non nớt của trẻ mới sinh còn đang nằm trong sương phòng phía Tây Mạc gia.

Đứa trẻ đó, đứa trẻ mang đến niềm vui tươi này, không ai khác chính là mẫu nghi thiên hạ trong tương lai, nhị tiểu thư chi thứ chín Độc tộc, Mạc Diệc Doanh.

Bên ngoài phía Tây viện ồn áo náo nhiệt, thế nhưng lại trái ngược hoàn toàn với không khí dịu nhẹ bên trong sương phòng.

Diễu hoàng hậu có chút bùi ngùi, ôn nhu nhìn hai mẫu tử trên giường. Trên người hoàng hậu có chút mồ hôi, ẩm ẩm dinh dính, thế nhưng nàng ấy vẫn một mực ngồi cạnh giường, thần thái uy nghiêm bây giờ dường như hoàn toàn biến mất, chỉ chừa lại một khoảng hiền từ.

Hoàng hậu đưa bàn tay, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn không mất đi phần xinh đẹp nào của Mạc phu nhân. Nàng cười khẽ: “Có cần muội gọi Chinh đại ca vào đây không? Trông sắc mặt tỷ vẫn chưa ổn.”

Giọng nói hoàng hậu rất nhỏ, thế nhưng Mạc phu nhân lại nghe thấy, không cực nhọc mấy nắm lấy bàn tay nềm mại trên mặt mình, từ chối: “Không cần… Để chàng bên ngoài là được, tỷ vẫn muốn một mình bên cạnh Doanh nhi.”

Mạc phu nhân vừa dứt lời, lập tức có một giọng nói trong trẻo non nớt chen vào: “Muội ấy là Doanh nhi sao?”

Diễu hoàng hậu bật cười, nghiêng đầu nhìn Cổ Tịch Nhiên nhỏ nhắn đang cố với tay đến bên cạnh mình.

“Muội ấy thực là xấu!”

Lần này tiếp tục truyền đến giọng cười của Mạc phu nhân và Diễu hoàng hậu.

“Tịch Nhiên.”

“Dạ, Mạc nghĩa mẫu.”

“Ừ, năm nay con vừa tròn tám tuổi có phải không?”

“Dạ đúng ạ.”

“Tốt lắm… Con có thích Doanh nhi muội muội không?”

“Ưm…” Khuôn mặt Cổ Tịch Nhiên hơi hồng, từng đường nét vẫn chưa rõ ràng lắm nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác ấm áp nhẹ nhàng. Tịch Nhiên nhìn hoàng hậu, rồi lại nhìn Doanh nhi muội muội, tiểu oa mím môi một cái, hơi nhỏ giọng nói: “Tịch Nhiên cảm thấy rất thích Doanh nhi muội muội.”

Diễu hoàng hậu sờ đôi gò má mềm mịn của nhi tử, giọng cười hiền dịu truyền đến, thay lời Mạc phu nhân mà nói: “Vậy con có muốn sau này Doanh nhi muội muội sẽ gả cho con hay không? Con sẽ giống như phụ hoàng yêu thương mẫu hậu, sẽ giống Mạc nghĩa phụ yêu thương Mạc nghĩa mẫu… Con có muốn như vậy không?”

Đối với một đứa trẻ tám tuổi thực sự chưa cần nói những chuyện như thế này. Nhưng đối với Cổ Tịch Nhiên thì lại khác. Cổ Tịch Nhiên là Đại hoàng tử điện hạ, tương lai có thể sẽ là một đấng Đế vương Chiêu quốc rộng lớn. Hơn cả thế nữa, Cổ Tịch Nhiên còn mang trong mình nhiệm vụ của một trưởng tử Cổ gia, thì nói ra, chuyện này quả thực không phải là sớm, mà là rất đúng lúc, đúng lúc nhị tiểu thư Mạc gia được ra đời.

Cổ Tịch Nhiên nghiêng đầu như là suy nghĩ, rất nhanh bỗng nhiên cười rộ hàm răng trắng noãn: “Dạ được, nhi thần sẽ giống như phụ hoàng yêu thương mẫu hậu, sẽ giống Mạc nghĩa phụ yêu thương Mạc nghĩa mẫu, nhi thần sẽ yêu thương Doanh nhi muội muội.” Nhìn thấy ánh mắt như tràn ra nét cười của mẫu hậu mình, Cổ Tịch Nhiên lại dừng một chút, tiếp tục suy nghĩ rồi nói tiếp: “Doanh nhi muội muội sẽ là thê tử của nhi thần, ừm… “

Diễu hoàng hậu che miệng mà cười, Mạc phu nhân cũng cười khẽ, tiếng cười vọng đến êm ái nhẹ nhàng, giống như âm đàn véo vắt, âm thanh róc rách như suối, tựa như giọng cười của một tiểu cô nương nhỏ tuổi đã được định sẵn là thê tử của Đại hoàng tử. Không, thực ra đối với Cổ Tịch Nhiên đấy cũng không hay bằng giọng cười của nàng sáu năm sau.

Giọng cười đó, cũng tựa như tiếng hát, cũng tựa như tiếng đàn, ngọt ngào êm tai như rót vào lòng người từng giọt mật ngọt. Chính là sáu năm sau đó, Cổ Tịch Nhiên được nghe tiếng cười ấy từ khuôn miệng nhỏ nhắn, hồng hào của tiểu cô nương mà mình thương yêu.

“Tịch Nhiên ca ca, đến bắt muội đi… Ha ha…”

Mạc Diệc Doanh vừa chạy vừa cười khúc khích. Bước chân rất nhỏ mà thoăn thoắt trốn từ nơi này chạy đến nơi khác, bỏ lại phía sau lưng một tiểu tuấn nam thả chậm bước chân, giống như cố ý bày ra một “trận chiến” chạy đuổi phía trước.

“Doanh nhi, chạy chậm thôi… Ta đuổi theo không kịp!” Cổ Tịch Nhiên bắt hai tay lại đặt trên miệng, hét lên một tiếng, đúng ý là đổi lại tiếng cười càng phấn khích hơn của tiểu cô nương đáng yêu kia.

Cung nhân bốn phía chạy ngang qua, thế nhưng vẫn không quên cúi đầu hành lễ với Đại hoàng tử.

Hôm nay là sinh thần của Diễu hoàng hậu, hoàng thượng mở thiết yến chiêu đãi quan lại đại thần triều đình. Cổ Tịch Nhiên là Đại hoàng tử đương triều, tất nhiên hiện tại phải chuẩn bị trước buổi yến tiệc, thế nhưng hắn lại chẳng muốn đến đấy, một mực muốn chơi đùa cùng Doanh nhi muội muội.

Tiếu Phỉ Nghê vội chạy vào đại viện hoàng cát sau chính điện, dáo dát tìm bóng dáng Đại hoàng tử. May mắn thay vừa chạy một lúc đã thấy được bóng dáng cao ráo tuấn lãng, phong thái cao ngạo của bậc đế vương hoàn toàn không phù hợp với đồng trang mười bốn. Y điều chỉnh lại hơi thở, vận công điều hòa khí tiết, phóng nhanh đến trước Đại hoàng tử mà quỳ lễ.

“Tham kiến Đại hoàng tử điện hạ. Thần được mệnh Hoàng hậu nương nương, triệu kiến điện hạ đến đại điện tham cung yến.” Giọng nói Tiếu Phỉ Nghê thập phần cung kính, cúi đầu thấp cũng không dám nhìn đến mũi giày của Đại hoàng tử.

Cổ Tịch Nhiên liếc mắt đã thấy bóng dáng Mạc Diệc Doanh biến mất. Lúc này trên khuôn mặt tuấn tú lập tức đổi sắc, không còn bộ dạng vui vẻ ngọt ngào như vừa rồi, mà là một bộ âm trầm xa cách. Hắn nhìn người trước mắt, hừ một tiếng không vui: “Tiếu nhị công tử như thế cũng quỳ xuống với bổn điện hạ!” Thấy được cơ thể của Tiếu Phỉ Nghê hơi run lên một chút, Đại hoàng tử cũng biết hắn vốn căn bản rất sợ mình, bèn thở mạnh nói tiếp: “Trở về bẩm với mẫu hậu, bổn điện hạ hiện tại chưa thể đến đại điện, ngung trung bổn điện hạ sẽ cùng Triết vương trở về.”

Nói rồi Cổ Tịch Nhiên cũng không đợi Phỉ Nghê đáp lời, vội vã chạy vòng qua một bên, tìm bóng Doanh nhi muội muội. Đáng ghét quá, vừa mới đây đã làm mất dấu Doanh nhi rồi! Hắn lầm bầm trong miệng, thoắt cái cũng mất dạng.

Tiếu Phỉ Nghê đưa mắt nhìn theo, chán nản xoay người rời đi.

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống nhân gian. Từng đóm hoa trong viện nương nhờ theo đó mà thức giấc, bừng bừng chói sáng. Cổ Tịch Nhiên hít thở thật nhẹ, cố cho bước chân mình như lướt trên mặt đất, lắng tai cũng khó mà nghe ra tiếng động. Hắn hơi khom người, bóng lưng cao ráo phủ xuống một bóng đen. Tịch Nhiên nhếch mép, đưa hai tay lên, rồi đột nhiên chồm về phía trước, hét lên một tiếng “Doanh!”

“A!”

Tiếng thét hoảng hốt của một cô nương nhỏ tuổi hơn hẳn khiến cho các cung nữ ở đó giật mình, nhưng sau đó lại nhớ ra bên cạnh nàng còn có người có võ nên cũng yên tâm phần nào, tiếp tục làm phần việc của mình.

“Oa... Hu hu! Huynh bắt nạt muội, huynh cố ý làm cho muội bị ngã oa!”

“Doanh nhi Doanh nhi, ta xin lỗi, ta không cố ý, đừng khóc đừng khóc.”

Cổ Tịch Nhiên sợ hãi gấp gáp đỡ lấy Mạc Diệc Doanh vừa bị mình doạ cho ngã xuống đất đang khóc thật lớn. Hắn xoay người nhìn thật kĩ xem có nơi nào bị thương không, lại vuốt vuốt mái tóc mượt mà của nàng, hốt hoảng lau đi từng dòng nước mắt.

“Đừng khóc Doanh nhi, là ta sai, ta đáng trách, muội đừng khóc.” Cổ Tịch Nhiên rất sợ khi Doanh nhi rơi nước mắt. Mặc dù không phải là lần đầu tiên thấy nàng khóc, nhưng mỗi lần nàng khóc như vậy lại làm cho lòng hắn xót xa, lòng ngực như có gì đang đè ép, khổ sở khó chịu, không gì buồn bực hơn.

Thế nhưng mặc cho Cổ Tịch Nhiên luống cuống vỗ về như thế nào, Mạc Diệc Doanh vẫn cứ oa oa miệng mà lớn tiếng. Hết lời dỗ dành, rồi đến luôn miệng hứa sẽ dẫn nàng đi chơi, ăn quà, Cổ Tịch Nhiên không ngừng dùng tay lau đi từng dòng nước mắt như hạt trân châu lăn đều xuống khuôn mặt tròn mềm mịn kia. Diệc Doanh nghiêng đầu, cố ý tránh né bàn tay to đầy vết chai, khiến Tịch Nhiên càng sốt sắng hơn nữa. Nàng hết đẩy tay Tịch Nhiên rồi đến miệng hét không chơi cùng hắn nữa, nhất thời Đại hoàng tử hoang mang không biết phải làm như thế nào, bỗng nhiên từ sau khóm hoa, một giọng nói bảy phần lạnh nhạt ba phần lười biếng liền truyền đến.

“Phiền toái! Một ranh con to mồm và một tên tiểu tử ngu ngốc.”

Mạc Diệc Doanh lúc này bỗng nhiên im bặt, sợ hãi nhào ngay vào lòng Cổ Tịch Nhiên. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, nháo như thế nào, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương sáu tuổi, hằng ngày sống trong lời ngon tiếng ngọt, êm ái như nhung lụa, làm sao không hoảng được khi có giọng nói lạnh như băng lại kèm theo một chút giận dữ như vậy được chứ.

Cổ Tịch Nhiên thấy thế liền nhíu mày. Mặc dù năm nay hắn chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng trên dưới triều đình ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu ra, ai cũng ít nhiều phải cho hắn sáu bảy phần thể hiện. Tuổi không lớn nhưng thân là Đại hoàng tử vạn người kính nể, danh tiếng có thừa từ năm mười tuổi đã có thể tham gia vào việc triều chính, mười hai võ công cao cường, trực tiếp đến doanh trại rèn luyện. Từ nhỏ đã được mài mòn bởi sự nghiêm trị của hoàng thất, Đại hoàng tử hắn chỉ cần còn hơi thở cũng không được yếu đuối khiêm nhường, ngoài mặt trừ phong phạm hoàng thất còn có sự tôn nghiêm của một người đứng đầu. Nay đừng nói đến quan lại triều thần, cả Tể tướng đại nhân cũng phải giữ lại cho hắn một cái kính trọng. Vậy mà bây giờ lại có một người chê mạng còn dài, không biết trên dưới mà lên giọng như vậy với hắn, làm cho tiểu nương tử của hắn bị dọa đến phát sợ.

Nghĩ đến Cổ Tịch Nhiên không khỏi tức giận mà lạnh giọng: “Là kẻ nào? Mau ra đây!”

Không rõ có phải là người phía sau khóm hoa hơi ngạc nhiên vì giọng điệu trầm xuống khác hẳn thời điểm ban nãy của Cổ Tịch Nhiên hay không, mà phía đó đột nhiên yên ắng hẳn đi. Cổ Tịch Nhiên ôm chặt lấy Doanh nhi, chậm rãi đứng lên, bên tay bắt đầu di chuyển nội lực. Nhưng chưa kịp để Tịch Nhiên phóng tới, thì sau hồi trầm mặc cuối cùng cũng có âm thanh không rõ biểu cảm truyền đến: “Bổn vương là Lăng Bích Thần.”

Theo giọng nói, từ khóm hoa xuất hiện một chàng tuấn nam trẻ tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị góc cạnh rõ ràng, đường nét bộ phận thật đậm, mày kiếm rậm, mắt như báo sáng sâu tăm tối, mũi cao dọc thẳng, môi mỏng hơi mím. Thân hình hắn cao lớn, y phục màu đỏ sẫm tối màu lại làm nổi lên làn da trắng bật một cách kì lạ, bên tay hắn đặt ngang hông, dáng đi ngạo nghễ có mấy phần ảm đạm, tư thế rõ biết là một thân võ công tuy không có kiếm mang bên mình. Toàn thể Lăng Bích Thần hiện lên một khí thế cao ngạo lại u ám lạ thường, áp đi mười phần khung cảnh tươi đẹp xung quanh bản thân hắn.

Ánh mắt Lăng Bích Thần liếc nhanh qua khuôn mặt dài tuấn mỹ mà nam tử phía trước có được, mày cao mắt sáng, từng nét khuôn mặt mang theo ba phần êm dịu bảy phần lạnh nhạt. Bích Thần hừ một tiếng rồi nhanh chóng hướng đến tiểu cô nương vừa rồi la to khóc lớn, bây giờ thì yên lặng thút thít ngay trong lòng nam tử kia. Khuôn mặt nàng vì trận khóc vừa rồi mà hơi ướt át, hồng nhuận, đôi mắt hơi ửng đỏ lên, sợ sệt len lén nhìn đến Lăng Bích Thần. Đoạn tiểu cô nương hơn chun mũi, đôi môi mềm mại đáng yêu dán vào ngực áo của nam tử kia, giống như đang tìm kiếm niềm an ủi. Lăng Bích Thần nhìn có chút xuất thần.

Cổ Tịch Nhiên nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Lăng Bích Thần hướng đến tiểu nương tử của mình, bỗng nhiên trong lòng xông lên một cảm giác bất an khó chịu. Hắn lạnh mặt dứt khoát nghiêng người, dùng hoàng bào phủ lên khuất hết thân hình nhỏ bé của Mạc Diệc Doanh.

Tránh được ánh mắt của đối phương, lúc này Cổ Tịch Nhiên mới bắt đầu nghĩ tới thân phận của Lăng Bích Thần. Phụ hoàng có nói qua, trong hoàng thất Chiêu quốc có năm vị vương gia khác họ, mà một trong số đó có một vị nam tử trẻ tuổi nhất, xấp xỉ tuổi của hắn, vốn bước lên từ thế tử, mới trở thành vương gia. Nhưng dù thế thì vị vương gia nhỏ tuổi này lại thể hiện bản lĩnh mình vô cùng rõ ràng. Tỷ như võ công cao cường, nội lực thâm hậu, từng đánh bại phó soái của bản doanh. Lăng Bích Thần là một thân tài nghệ, không chỉ võ mà còn có văn, quả thực không khiến cho người khác nhìn bằng một cặp mắt tầm thường. Một vương gia như vậy, tuy không khiến cho tất cả bá quan trong triều nể phục, ngược lại còn có ý chống chỉ, nhưng ít nhất không ai can đảm trực tiếp so thực lực với hắn. Hầu hết mọi chuyện cũng không suông sẻ cho mấy với tuyệt cách của Lăng Bích Thần, chỉ là phía sau hắn còn có Đại tướng gia.

Cổ Tịch Nhiên nghĩ trong lòng, Chiêu quốc có vị vương gia như vậy, quả thực có chút nguy hiểm. Chỉ là mới mười mấy đã mạnh mẽ như thế, thì biết được khi hai mươi hơn sẽ như thế nào? Nói vậy trước mắt đã không xem Đại hoàng tử là Cổ Tịch Nhiên hắn ở trong mắt, thì vị vương gia họ Lăng này đúng là không biết phải trái, xem thường hoàng thất chính thống.

Nghĩ đoạn, Cổ Tịch Nhiên đanh mặt trầm giọng quát: “Ngươi còn không biết mình đang đối mặt với ai, còn dám xưng danh phách lối!”

Tuổi nhỏ không quyền hạn, tuy có thực lực tiếng nói nhưng nói ra cũng chỉ là một vương gia khác họ, chưa đủ quyền lực thì chưa được bước vào đại điện Kình Long cung. Cho nên đối với Lăng Bích Thần mà nói, hiện tại dù là Tể tướng đại nhân đối diện hắn, không trách hắn cũng khó mà biết được đó là ai, đừng nói đến Đại hoàng tử quanh năm suốt tháng ở bản doanh hoặc trong cung sâu.

Thế nhưng hiện tại Lăng Bích Thần chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể một phần nào đó đoán được thân phận của hai người trước mặt.

Tơ lụa, kim vàng, chỉ bạc, ngọc bội Thoa Thiên, tóc buộc lụa hoàng, đó là những thứ chỉ dành cho người hoàng thất chính thống, đặc biệt đầy đủ là hoàng tử điện hạ, tất cả đều có trên người của Cổ Tịch Nhiên. Dưới gối hoàng thượng có năm vị hoàng tử. Bốn vị hoàng tử tam, tứ, lục, bát còn chưa có đến tuổi nghe giảng, chỉ còn Đại hoàng tử là một tiểu nam tử mười bốn tài năng xuất chúng, Lăng Bích Thần chắc chắn người trước mắt chính là vị Đại hoàng tử đáng kiêu ngạo đó.

Nghe người nói, sáu năm trước Mạc nhị tiểu thư Độc tộc được ban chỉ tứ hôn với Đại hoàng tử, mà từ đó đến nay bên cạnh nàng ấy ngoài Mạc gia ra thì thời gian nhiều nhất là Đại điện hạ ấy. Mà cũng chính ngài ấy ngoài Mạc nhị tiểu thư ra thì không có một tiểu nữ nhi nào ưa đặt vào mắt. Khỏi phải đoán cũng biết tiểu cô nương trong ngực Đại hoàng tử kia chính là Mạc nhị tiểu thư Độc tộc.

Lăng Bích Thần ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào mắt của Đại điện hạ. Giống như biết được tiểu vương gia đã đoán ra thân phận của mình, lập tức trên khuôn mặt của Cổ Tịch Nhiên thoáng chút nhẹ xuống, ít ra thì hắn cũng phải biết tiểu nương tử chính là của mình đi.

“Hừ, đã là giờ nào rồi, vì sao tiểu vương gia còn chưa đến đại điện? Ngươi chính là khinh khi yến thần của mẫu hậu bổn điện hạ sao?”

“Đại điện hạ, bổn vương do thân thể không ổn định, đã xin thưa với hoàng thượng ra ngoài thư thoáng, hoàn toàn không có ý khinh khi yến thần của hoàng hậu nương nương.”

Lăng Bích Thần mặc dù trong lòng vô cùng căm ghét, nhưng vẫn cố không thể hiện ra ngoài. Người trước mắt là Đại hoàng tử Chiêu quốc người người nể phục, hắn không nhất thiết phải dại dột mà gây phiền cho bản thân. Lăng Bích Thần e ngại Đại điện hạ sẽ cản trở đường đi sau này của hắn.

Nhìn thân hình cao ngạo kia thoáng chốc đã cúi xuống đối diện với mình, Cổ Tịch Nhiên lúc này mới hạ hỏa. Lửa nóng trong người cũng tan đi không ít. Hắn lại nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên của Mạc Diệc Doanh, lắc đầu nói.

“Được rồi, bổn điện hạ cũng không phải làm khó người. Nếu như ngươi cảm thấy…”

“Nhiên ca ca…”

Cổ Tịch Nhiên nghe giọng nói nhỏ nhẹ của tiểu nương tử, lập tức tâm can mềm nhũn, khuôn mặt nháy mắt mềm mại như đám mây bồng, mỉm mỉm nhìn nàng làm vẻ đang nghe nàng nói.

Mạc Diệc Doanh thu hút sự chú ý. Một tay nàng víu lấy góc tay áo của Cổ Tịch Nhiên, một tay chìa ngón trỏ ngắn nhỏ trắng mềm hướng Lăng Bích Thần mà nói: “Vương gia ca ca là người làm muội sợ, muội muốn trừng phạt huynh ấy!”

“Sao?”

“Trừng phạt?”

Một lúc đồng thời cả hai người nam tử đều bật lên. Lăng Bích Thần ngẩng đầu nhìn tiểu oa kia, nàng muốn trừng phạt hắn sao? Một tiểu oa mà dám trừng phạt một vương gia khác họ sao? Dù tương lai có là Thái tử phi đi chăng nữa thì cũng không có quyền làm việc đó đâu!

Đôi mắt Lăng Bích Thần khóa chặt trên người Mạc Diệc Doanh, lãnh ý toát ra từng chút một. Cổ Tịch Nhiên nhìn thấy ánh mắt đó phút chốc cảm nhận được sự nguy hiểm, lửa trong mắt một lần nữa lại bốc lên. Lăng Bích Thần cư nhiên dám dùng ánh mắt đó để đe dọa Thái tử phi tương lai sao? Hắn lấy cái gan nào mà dám làm như vậy chứ?

Thế nhưng Mạc Diệc Doanh quá non dại, nàng vẫn chưa có ý thức được cánh tay đang nóng lên và tay áo đang khoác lên cả thân hình mình của Cổ Tịch Nhiên. Đôi mắt nàng chớp động, con ngươi đảo qua một vòng tràn đầy vẻ giảo hoạt.

Nàng nhảy xuống, bật ra khỏi người của Cổ Tịch Nhiên, đôi chân nhỏ chạy đến trước mặt Lăng Bích Thần. Một khắc đó tim Cổ Tịch Nhiên đột nhiên thắt lại, sửng sờ nhìn vòng tay trống không của mình, lại hoảng hốt muốn ôm Mạc Diệc Doanh vào lòng. Thế nhưng nàng lại không muốn, tay nàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lăng Bích Thần, nở nụ cười xinh đẹp như hoa xuân chớm nở, giọng nói như tiếng ca trời ban vắt veo vang vọng vào lòng cả hai: “Được không? Muội phạt vương gia ca ca phải chơi trốn tìm với muội. Muội sẽ trốn, còn huynh sẽ tìm!”

Mạc Diệc Doanh nhìn Lăng Bích Thần một cái, trong đôi mắt sáng long lanh kia ánh lên từng tia sáng. “Không cho phép huynh từ chối! Mẫu thân đã nói người bắt nạt tiểu nữ nhi chính là người có lỗi, đã là người có lỗi thì phải nhận sai, phải chịu phạt. Nếu như vương gia ca ca không chịu phạt, thì huynh sẽ không phải là người tốt.” Nếu không phải là người tốt thì muội sẽ bẩm báo với hoàng thượng nghĩa phụ, lúc đó huynh sẽ phải chịu nhận hình phạt của muội thôi.

Nàng thích thú cười thật tươi. Lăng Bích Thần nhìn đến ngây ngẩn, nàng nắm tay hắn, còn muốn hắn chơi chung với nàng? Đây là hình phạt sao?

Thoáng chốc, tảng băng trong lòng Lăng Bích Thần lập tức tan rã. Mười năm rồi chưa có ai muốn chơi với hắn, mười năm rồi chưa có ai nắm lấy tay hắn. Vậy mà tiểu cô nương vừa bị hắn dọa cư nhiên lại làm như thế.

Mặt Lăng Bích Thần có chút nóng, tim có chút ấm, lòng có chút ngọt… Hắn nhìn bàn tay đang được nàng nắm chặt, đôi môi mỏng từ từ nhếch lên, bất giác đồng ý: “Được, được. Huynh chịu phạt…”

“Không được, bổn điện hạ không cho phép!” Cổ Tịch Nhiên tức giận gạt tay Doanh nhi ra khỏi tay Lăng Bích Thần, giọng nói vô cùng phẫn nộ. “Trừng phạt là cái gì? Chúng ta lập tức trở về, còn phải đến gặp Triết thúc thúc, muội còn ở đây làm gì?” Nói rồi nắm lấy bàn tay mềm mại của Mạc Diệc Doanh xoay người bước đi.

“Không được, không được! Muội muốn chơi, muội muốn chơi!” Mạc Diệc Doanh lần này cứng đầu, giật tay mình mãi, muốn lập tức có thể buông tay ra để chạy đi chơi.

Hành động này dường như làm cho Cổ Tịch Nhiên như muốn bùng cháy. Mấy năm nay ở cạnh Doanh nhi ngoài làm nũng vòi đi chơi cùng hắn ra, đã bao giờ vì người ngoài mà hét toáng lên như thế? Lăng Bích Thần là cái thá gì, y là cái thá gì mà nàng lại dám đẩy Đại hoàng tử hắn ra như thế? Trong nháy mắt, Cổ Tịch Nhiên lập tức xoay người, hắn dùng cặp mắt của một bậc tối cao nhìn thẳng vào Lăng Bích Thần, giọng trầm xuống đến cực điểm mà nói: “Lăng Bích Thần là một vương gia, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện cùng muội chơi đùa? Y còn phải đến đại điện để cung tụng mẫu hậu ta, muội hẳn không muốn hoàng hậu nghĩa mẫu muội sẽ không vui khi không có đủ người đến tham dự yến thần chứ?”

Mắt nhìn Lăng Bích Thần, lời nói từng chút một đả động đến cả hai. Nên nhớ hắn là Đại hoàng tử, hắn nói được thì được, không được chính là không được. Dù cho có thương yêu Doanh nhi đến mức nào, thì nàng cũng đừng nghĩ hắn sẽ vì nước mắt của nàng mà để cho nàng vui đùa cùng nam tử khác!

Lăng Bích Thần nhìn hắn khẽ cười, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt trắng bệch của tiểu cô nương. “Vương gia ca ca không phải là không muốn đến đại điện, chỉ là vương gia ca ca muốn cùng tiểu muội chơi thôi, vương gia ca ca còn phải chịu phạt nữa mà!”

“Bổn điện hạ bảo không được chính là không được!” Cổ Tịch Nhiên đột nhiên quát lên, bàn tay bất giác cũng siết chặt, kéo một cái cả thân hình nhỏ nhắn của Mạc Diệc Doanh liền đến trong lòng. Nàng hoảng sợ đến rơi cả nước mắt, run run giọng mà khóc: “Nhiên ca… Huynh quát muội… Huynh, huynh cư nhiên nổi giận với muội…”

Cổ Tịch Nhiên lần đầu tiên lớn tiếng với Doanh nhi, làm cho nàng khóc cũng không dám khóc. Hắn nhìn mà đau lòng, ôm lấy nàng mà xin lỗi: “Doanh nhi, đừng, đừng khóc nữa. Muội không nên như thế, huynh đã bảo phải về rồi cơ mà. Mau nín mau nín, đừng khóc nữa…” Huynh đau.

“Hà… Xem ra bổn vương không nên nhận lỗi với tiểu muội muội rồi.” Giọng Lăng Bích Thần thập phần lười biếng, hắn tựa tiếu phi tiếu muốn xoay đầu. Nào ngờ chưa kịp cất bước, Mạc Diệc Doanh đã loạn lên: “Muội muốn vương gia ca ca phải chịu phạt! Hu hu… Nhiên ca bắt nạt Doanh nhi, Doanh nhi không muốn về!”

Nàng là Doanh nhi, nhị tiểu thư Mạc gia Doanh nhi. Lăng Bích Thần liếc mắt, lòng thầm nhớ cái tên này.

“Doanh nhi…” Lòng Cổ Tịch Nhiên rối lên, từng dòng máu chảy đều trong cơ thể như muốn đốt sạch cả giác quan của hắn, ngực như có ai đó đè nén, khó thở vô cùng. Hắn nhìn từng hạt trân châu rơi xuống lòng ngực, đưa tay lau đi từng dòng, thở dài mà nói: “Được được. Bổn điện hạ để nàng trừng phạt hắn. Ta cùng muội sẽ trừng phạt hắn, sớm về.” Nói rồi thả tay ra, một chốc Diệc Doanh liền ngừng khóc, làm cho Cổ Tịch Nhiên cảm thấy tâm mình trống rỗng.

Nàng vui vẻ, chạy đến bên người Lăng Bích Thần, thân thể nhỏ bé cao đến ngực hắn, làm cho hắn muốn ôm nàng một chút. Thế nhưng Lăng Bích Thần vẫn yên lặng như cũ, nhìn nàng đan tay vào tay hắn, rồi kéo tay còn lại đan vào tay Đại điện hạ.

“Chúng ta cùng nhau đi chơi!” Nàng cười đến híp mắt, đôi môi như phát ra nghìn vạn ánh sáng làm cho cả hai tiểu nam tử chói mắt, tim như bị thương, đập mạnh liên hồi. Cũng là, Diệc Doanh rất lâu về sau mới rõ, chính vì cái đan tay này, lại khiến cho cuộc đời nàng thay đổi đến đáng sợ.

Diệc Doanh chạy lên phía trên, đưa tay phẩy phẩy hét lên: “Muội trốn, các huynh đi tìm. Chúng ta không được gian nhau, nhất định phải đếm đúng mười chữ mới được tìm muội!” Nàng cười ha hả, nhanh chóng chạy đi, lưu lại tiếng cười vang vọng khắp nơi.

Đợi khi không thấy bóng dáng nàng đâu, lúc này Cổ Tịch Nhiên bỗng nhiên phóng tới Lăng Bích Thần một chưởng. Bích Thần không có chuẩn bị, lập tức ăn trọn.

“Để bổn điện hạ nói cho ngươi rõ, ta không muốn Doanh nhi không vui, hiểu chuyện thì ngươi tốt nhất mau cút đi!” Đôi ưng mâu lạnh nhìn dòng máu đỏ đang từ từ chảy xuống khóe môi Lăng Bích Thần, Cổ Tịch Nhiên tỏ rõ thái độ chán ghét cực độ.

Lăng Bích Thần chậm rãi ngẩng đầu, lấy tay lau đi máu trên môi, bất động thanh sắc nói: “Nếu nói bổn vương ở lại để làm nàng vui thì phải sao đây?”

Cổ Tịch Nhiên tức giận, trên khuôn mặt dâng lên tầng sát khí: “Bổn điện hạ không để ngươi yên đâu!” Nói rồi vận nội lực phóng về hướng Diệc Doanh vừa chạy đi, để lại Lăng Bích Thần thản nhiên bật cười, thế nhưng bàn tay thả xuống lại đang siết chặt, đến nỗi từng đường gân xanh nổi lên mồn một. “Đại điện hạ…”

Tiếng cười phía trước lại cất lên. Lăng Bích Thần ngước nhìn trời xanh, hóa ra ở nơi này còn có người muốn chơi đùa cùng hắn.

Ba người lại không biết, ở phía xa xôi của bầu trời, một phía mây hai trắng một đen đang chậm chạp kết lại, rồi từ từ lớn dần. Một khắc đó thế gian lại xuất hiện một đoạn giai thoại thanh mai trúc mã.

Cũng không biết bao lâu, đám mây bồng kia bỗng nhiên nhỏ lại, chỉ còn một màu đen, giống như cô độc lạ thường. Hóa ra… Bầu trời đã ôm trọn một màu trắng…