Edit: Runa

Sau khi ngày đầu tiên chấm dứt, vai diễn quốc quân chưa chọn được người thích hợp. Trong lòng Dương Thiệu thật ra có diễn viên phù hợp, nhưng diễn viên đó không tham gia tuyển chọn, bản thân cũng không phải đạo diễn, không thể trực tiếp đưa vai diễn cho người ta.

Sau khi casting chấm dứt, đạo diễn thiên tài chào hỏi cũng không đã quay đầu rời đi. Dương Thiệu vốn đang muốn thương lượng với đối phương chuyện casting, vừa quay đầu mới phát hiện người đã không thấy đâu.

Điều này làm trong lòng Dương Thiệu nghẹn một đống lửa, dứt khoát bất chấp tất cả, trực tiếp chọn vai diễn quốc quân. Buổi casting cách ngày đó, cũng đổi thành chọn nữ phụ, chính là vai em gái công chúa nước láng giềng.

Người này cũng xem như là vai phụ quan trọng, phần diễn cũng nặng. Lúc trước khi đạo diễn thiên tài mới nhận được kịch bản, thật ra đã liên lạc với nữ diễn viên trong lòng hắn đã định, tiếc là lịch trình đối phương không phù hợp.

Dương Thiệu không hiểu được đạo diễn thiên tài này đang nghĩ gì, em gái công chúa láng giềng đã có sơ lược về hình tượng, theo như lý giải khi đọc kịch bản đã tái tạo được những đặc điểm của vị công chúa này.

Hoàng tử Yến quốc hoảng loạn đi trốn, sau khi trốn tới nước láng giềng, do duyên phận nên đã gặp công chúa láng giềng. Hai người lúc đó phát sinh tình cảm như có như không, đáng tiếc công chúa đã sớm đính hôn, nửa năm sau khi gặp hoàng tử sẽ xuất giá.

Đúng lúc này, em gái công chúa phát hiện đoạn tình cảm này, còn tra ra thân phận của hoàng trử, nàng lập tức mật báo, để quốc quân nước láng giềng biết Yến quốc có cá lọt lưới, lập tức phái binh đuổi bắt hoàng tử.

Sau đó em gái công chúa còn nhiều lần cản trở hai người gặp mặt, còn muốn nói cho hoàng tử thân phận công chúa, hoàng tử rất kinh sợ, vì tránh né truy binh cũng vì chặt đứt đoạn tình cẳm này, lại hoảng loạn trốn khỏi nước láng giềng.

Vốn quốc quân nước này là nguyên nhân tạo nên chuyện Yến quốc diệt vong, tư tình công chúa sao có thể vượt qua được thù hận quốc gia, đối mặt với công chúa, sẽ làm hắn nhớ lại những tên đã hại bản thân nước mất nhà tan. Hoàng tử biết, hắn cùng công chúa cả đời không thể cùng một chỗ.

Sau khi hoàng tử Yến quốc chịu đựng gian truân vất vả, khổ cực, sau mười năm yên lặng, hắn dẫn binh khởi nghĩa, lật đổ sự chuyên quyền của nước láng giềng. Cuối cùng xây dựng lại Yến quốc, hoàn thành sứ mệnh hoàng tử.

Đối với Dương Thiệu, em gái công chúa ở trong nội dung bộ phim có ảnh hưởng rất lớn, nếu không có cô em gái này, có lẽ không có Yến Vương sau này. Em gái công chúa giải quyết nhanh chóng để tỷ tỷ cùng hoàng tử địch quốc tách ra, không tiếc chuyện tỷ muội có thể trở mặt thành thù, đem chuyện tình cảm của tỷ tỷ nói cho phụ hoàng.

Lúc sau lại nói thẳng thân phận tỷ tỷ cố gắng giấu diếm nói cho hoàng tử, khiến hai người bọn họ khi đó không còn khả năng quay lại. Vì quốc gia, vì tỷ tỷ, nàng không chút do dự đóng vai người xấu.

Tuy đoạn sau của phim gần như không có đoạn diễn của cô em gái này nhưng vai diễn này ở đoạn đầu phim, độ quan trọng không kém gì nữ diễn viên chính.

Em gái công chúa trong cảm nhận của Dương Thiệu, hẳn là phóng khoáng nhanh nhẹn, còn khí khái anh hùng của đấng mày râu. Bởi vậy khi hắn chọn diễn viên, đều chọn một khuôn mặt thanh tú, vừa nhìn chính là bộ dạng nghiêm túc.

Nhưng với đạo diễn thiên tài kia, em gái công chúa trong cảm nhận của hắn lại là diêm dúa cùng thẳng thắn, vừa xuất hiện liền khiến mọi người cảm thấy đây là nhân vật phản diện, cố tình làm chuyện xấu lại làm người ta không thể toàn bộ phủ nhận. Mâu thuẫn như vậy mới có thể thể hiện được thần sắc nhân vật.

Bởi vậy sau khi Dương Thiệu đưa danh sách diễn viên cho đạo diễn, lập tức bị bác bỏ. Dương Thiệu nhíu mày, cố gắng hòa nhã mở miệng hỏi, “Tôi cảm thấy mấy diễn viên này rất thích hợp, hay là anh có người thích hợp hơn?”

“Phượng Tiểu Hiểu.” Đạo diễn thiên tài chỉ cho Dương Thiệu một cái tên. Dương Thiệu sửng sốt, Phượng Tiểu Hiểu, một vị diễn viên mấy năm gần đây rất gặp may, chẳng qua đều là diễn vai phản diện.

Bộ phim đầu tay của Phượng Tiểu Hiểu, chính là nữ phụ ác độc trăm phương ngàn kế hãm hại nữ chính, sau đó thường xuyên nhận vai diễn đa số là nhân vật phản diện; ngẫu nhiên có diễn người tốt một lần, người xem không quen được.

Cá tính của Phượng Tiểu Hiểu, quả thật giống với em gái công chúa, đều là phóng khoáng hào sảng; tuy các vai diễn trước kia của cô đa số là tâm cơ thâm trầm, nhưng người thật bên ngoài lại rất tốt.

Hơn nữa diện mạo của cô thuộc loại xinh đẹp, vừa vặn với sự diêm dúa mà thẳng thắn trong suy nghĩ của đạo diễn Thiên tài, bởi vậy đạo diễn đã dùng nguyên mẫu của Phượng Tiểu Hiểu, để chọn người diễn em gái công chúa, tự nhiên Dương Thiệu đưa lên danh sách, tất cả đều không vừa mắt hắn.

Tuy trong lòng Dương Thiệu có hình tượng cô em gái này, nhưng không thể không nói, đạo diễn nhắc tới Phượng Tiểu Hiểu, hình tượng em gái công chúa trong suy nghĩ của hắn nháy mắt mờ nhạt đi.

Phượng Tiểu Hiểu quả thật rất thích hợp vai diễn này. Dương Thiệu dù không tình nguyện cũng phải thừa nhận miêu tả vai diễn này đạo diển thiên tài thành công hơn hắn. Đã có Phượng Tiểu Hiểu làm nguyên mẫu, Dương Thiệu chọn nữ phụ liền dễ dàng hơn nhiều.

Không lâu sau diễn viên đã gần như quyết định xong, danh sách này đã tiêu phí không ít tâm huyết của Dương Thiệu, nửa đường còn thường bị đạo diễn thiên tài bác bỏ, qua mấy lần sửa chữa mới thành đội hình diễn viên như bây giờ.

Dương Thiệu đem danh sách diễn viên cuối cùng giao cho Phương Lỗi, Phương Lỗi nhìn qua, chỉ nói một câu, “Sắp xếp cho Mục Thiểu Hoa một vai, không cần quá quan trọng, có xuất hiện là được.”

Dương Thiệu ngừng một chút, gật đầu đáp ứng, khi ra khỏi phòng Phương Lỗi, nhịn không được trong lòng phun một ngụm, “Một diễn viên bình hoa, Phương tổng chắc chắn lãng phí tiền nâng hắn!”

Dương Thiệu truyền lại lời của Phương Lỗi cho đạo diễn, đạo diễn cầm điện thoại ra chỗ khác im lặng, mới mở miệng nói, “Ai? Cậu đang nói đến ai vậy?”

“Mục Thiểu Hoa, diễn viên trong một bộ phim của tôi!” Dương Thiệu nghiến răng nghiến lợi nói, tuy bộ phim kia không tốt lắm nhưng quảng cáo tuyên truyền cũng không ít, với bộ dạng này của đối phương, căn bản là chưa thấy qua.

“Cậu thương lượng với biên kịch đi.” Đạo diễn thiên tài thiếu hứng thú, căn bản không cần biết Mục Thiểu Hoa là ai, chỉ là lộ mặt, hắn cũng không thiếu phân cảnh, dù sao tiền đầu tư là Phương Lỗi xuất ra.

Sau khi Dương Thiệu ngắt điện thoại, hùng hổ nguyền rủa đối phương một hồi, mới gọi điện cho Yến Cẩn. Yến Cẩn gần đây đã được thông báo, Dương Thiệu là phó đạo diễn phim mới, bởi vậy cũng không bất ngờ khi nhận được điện thoại của đối phương.

Dương Thiệu gọi điện thoại cho Yến Cẩn mục đích là muốn hẹn cậu cùng nữ diễn viên chính đi gặp mặt. Trời biết đạo diễn thiên tài sao lại có nhiều quy tắc như vậy, trước khi quay phim, nam nữ chính còn phải bồi dưỡng tình cảm trước.

Dương Thiệu được đối phương dặn dò, chỉ có thể tâm không cam tình không muốn mà thay hắn liên hệ Yến Cẩn cùng nữ chính, quyết định thời gian gặp mặt, mới hoàn thành nhiệm vụ.

Bên kia, sau khi Yến Cẩn ngắt điện thoại, Đàm Tranh nhíu mày hỏi, “Điện thoại của đạo diễn à?” Yến Cẩn lắc đầu, thản nhiên nói, “Phó đạo diễn, muốn tôi cùng nữ chính gặp mặt uống cà phê.”

“Tôi đã quên, Tề Trăn có quy tắc này.” Đam Tranh dừng một chút, cười nói.

“Anh rất hiểu đạo diễn này?” Yến Cẩn hoài nghi hỏi, Đàm Tranh ổn định lại tinh thần, mở miệng nói, “Tề đạo diễn nổi danh như vậy, trong giới giải trí đồn đại về hắn rất nhiều, quy tắc này là một trong số đó, chẳng lẽ cậu chưa nghe thấy bao giờ?”

“Không nhớ rõ.” Yến Cẩn nhíu mày, một tiếng bỏ qua. Ngày thường cậu không chú ý bát quái hoặc tin đồn, chỉ biết Tề Trăn là đạo diễn có nhiều quy tắc, không nghĩ tới chuyện nam nữ diễn viên chính bồi dưỡng tình cảm là một trong số đó.

Đàm Tranh trong lòng thầm kêu nguy hiểm, hắn biết quy tắc của Tề Trăn, tất nhiên là bởi vì trước ki hắn đã hợp tác với đối phương nhiều lần. Diễn viên lọt vào mắt Tề Trăn trong giới gải trí cũng chỉ có mình Đàm thiên vương.

Hắn còn nhớ rõ khi lần đầu tiên hợp tác với Tề Trăn, vẫn là diễn viên chưa được biết đến, nhưng đối phương lại dám để hắn diễn chính, vừa tới liền đảm nhiệm nam chính.

Sau cũng chứng minh Tề Trăn không nhìn nhầm người, Đàm Tranh cứ như vậy tỏa sáng trong giới điện ảnh. Sau đó bọn họ cũng hợp tác nhiều lần, có thể nói thành tựu của Đàm Tranh trong giới điện ảnh có một nửa phải cảm tạ Tề Trăn.

Nếu không có con mắt tinh tường nhận biết người tài của Tề Trăn, Đàm Tranh một mình một ngựa, không biết khi nào mới có thể gặp Bá Lạc ( người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể). Do sự dẫn dắt của Tề Trăn, con đường đi trong giới giải trí của hắn ít đi nhiều con đường vòng, bởi vậy hắn rất cảm kích Tề Trăn.

Chẳng qua Tề Trăn tính tình cổ quái, không quá tương giao với người khác, cho dù là Đàm Tranh đã hợp tác với hắn nhiều lần, cũng chỉ là giao tình bình thường, không thể nói là không tốt nhưng cũng không thể nói tốt bao nhiêu.