Lúc này Khang phi đang ở trong tẩm điện im lặng suy nghĩ. Hoàng thượng ban thưởng cho nàng Hoa thái nghê thường rốt cuộc là có ý gì? Nàng đã lâu không khiêu vũ (múa, nhảy múa), thưởng cho nàng vũ y để làm gì?

“Từ khi nhận được đồ Hoàng thượng ban thưởng, nương nương người dường như luôn có tâm sự. Có phải bởi vì tặng phẩm này không?” Như Quyên dò hỏi.

“Hoàng thượng vô duyên vô cớ thưởng vũ y cho bổn cung làm gì?” Khang phi hỏi.

Như Quyên nói: “Chắc là Hoàng thượng muốn xem nương nương khiêu vũ. Vũ tư (dáng múa, kỹ thuật nhảy) của nương nương chính là thiên hạ hiếm có mà.” Như Quyên và Nguyên Hương đều là người từ Thẩm gia đưa vào cung, đương nhiên ở Thẩm gia đã nghe được một vài lời đồn đại về vị Đại tiểu thư này.

Thẩm gia Đại tiểu thư vũ tư tuyệt luân, thiên hạ hiếm có. Năm đó vì một câu nói đùa kim liên hoa của Kỳ huynh* Thẩm Minh Hoa mà về sau không khiêu vũ nữa, đổi sang thơ từ thư pháp, quả thực làm rất nhiều người nắm cổ tay thở dài.

(*Hữu kỳ huynh tất hữu kỳ muội: Tạm dịch: Ca ca thế nào thì muội muội như thế, ý chỉ Thẩm Minh Hoa cũng tài giỏi hơn người như Thẩm Thu Hoa)

“Khiêu vũ đã là chuyện lúc nhỏ của bổn cung, nhiều năm không luyện tập, sao còn có thể múa được nữa? Lần này Hoàng thượng là làm khó bổn cung rồi.” Khang phi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lý do này. Nhưng không biết tại sao Hoàng thượng lại làm vậy.

Hôm đó sau giờ ngọ, Hoàng thượng dẫn dắt trăm quan lễ bái xã tắc (thần đất và thần lúa) xong mới hồi cung, lại cố ý đi vòng tới Cung Lung Hoa thăm Khang phi.

“Phải chăng ái phi đang suy nghĩ vì sao trẫm ban thưởng cho nàng bộ vũ y này?” Hoàng thượng thấy Hoa thái nghê thường đặt trên bàn, liền biết trong lòng Khang phi đang suy nghĩ gì.

Khang phi cười nói: “Hoàng thượng nói đúng. Thần thiếp quả thật không rõ Thánh ý.”

Hoàng thượng lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa cho Khang phi, “Nàng xem thư liền hiểu.”

Khang phi nghi hoặc nhìn Hoàng thượng một cái, lúc này mới mở thư ra, vừa nhìn liền kinh ngạc. Thì ra phong thư này chính là do Lục Khuynh Nương mất tích nhiều năm viết. Năm đó vũ cơ đệ nhất giáo phường từng khiến cho bao người mê muội, nhưng ở năm hưng thịnh nhất nàng lại quy ẩn, về sau lại càng không biết tung tích, trở thành một điều bí ẩn. Hiện giờ gặp lại thư tay của cố nhân, sao có thể không khiến cho Khang phi giật mình?

“Bộ Hoa thái nghê thường này cũng là do Lục Khuynh Nương sai người giao đến tay trẫm, để trẫm chuyển tặng cho nàng.” Hoàng thượng chậm rãi nói. Tuy rằng Lục Khuynh Nương chỉ là một vũ cơ của giáo phường, nhưng khi trước lại có quan hệ thân thiết với sinh mẫu (mẹ đẻ) của Hoàng thượng. Bởi vậy Hoàng thượng đối với nàng là một loại cảm giác thân thiết không giống với người bên ngoài, cũng luôn luôn lưu ý đến hướng đi của nàng.

“Sư phụ nàng...” Lời vừa ra khỏi miệng Khang phi liền cảm thấy sai rồi. Nhưng lời nói ra thì không thể sửa đổi, vì thế vội vàng quỳ xuống nói: “Thần thiếp giấu diếm quan hệ với Lục Khuynh Nương, không thể nói rõ chuyện tình với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Hoàng thượng cười nói: “Trẫm đã khi nào trách nàng? Được rồi, mau dậy đi, trên mặt đất lạnh.” Nói xong nâng Khang phi dậy. “Kỳ thật trẫm đã sớm biết nàng là đệ tử nhập thất của Lục Khuynh Nương. Hơn nữa trẫm còn biết, nàng là đệ tử nàng đắc ý nhất.”

“Hoàng thượng quá khen rồi.” Khang phi cười nhạt. Khi nàng năm tuổi quen biết Lục Khuynh Nương, được chọn làm đệ tử nhập thất, học tập vũ nghệ. Thân thể Khang phi thon dài, tính mềm dẻo rất tốt, vốn là một mầm non xuất sắc để học múa. Lục Khuynh Nương xét duyệt qua vô số người, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Khang phi. Mấy năm sau đó, Lục Khuynh Nương luôn hết lòng chỉ dạy, cho nên Khang phi tuổi còn nhỏ mới có thể nhảy được kim liên vũ. Về sau Khang phi không khiêu vũ nữa, Lục Khuynh Nương cũng rời khỏi Thẩm gia, ngao du khắp nơi, tiếp tục truyền dạy vũ đạo. Lần từ biệt đó, cũng chưa từng gặp lại.

“Quan hệ của Lục Khuynh Nương và Thái hậu không nhỏ. Trước khi Thái hậu lâm chung, còn từng nhắc nhở trẫm phải chăm sóc tốt cho nàng. Hiện giờ nàng muốn trở lại đế đô, trẫm rất vui mừng.”

Khang phi nói: “Thần thiếp và Hoàng thượng là tâm tư giống nhau. Có thể gặp lại sư phụ, thần thiếp cũng không dám tin.”

Hoàng thượng cười nói: “Nàng cũng đừng vui quá sớm.” Nói xong, lại cầm lấy một quyển tập từ tiểu thái giám bên cạnh giao cho Khang phi, “Sư phụ này của nàng cũng không dễ gặp đâu. Bà ấy nói mình dùng ba mươi năm để sáng chế ra thiên sí vũ này, hi vọng nàng có thể nhảy được.”

Khang phi tiếp nhận thiên rực vũ phổ, lật xem vài trang, cau mày nói: “Bước nhảy thật phức tạp, thần thiếp sợ...”

Hoàng thượng nói: “Lục Khuynh Nương có nói với trẫm, nếu nàng không nhảy được, thì trên đời này không ai có thể nhảy.”

Khang phi vốn nghĩ tới Tôn Mỹ nhân. Nàng cũng là đệ tử của Lục Khuynh Nương, hơn nữa tư chất quả thực không tệ. Nhưng nghĩ lại, nếu là sư phụ dặn dò, vậy tất nhiên có lý do của người. Chính mình thật sự không nên thoái thác.

“Nếu là ý của sư phụ, vậy thần thiếp sẽ tận lực thử một lần.”

Hoàng thượng nghe xong cao hứng nói: “Trẫm cũng vô cùng chờ mong điệu múa của ái phi.” Hắn thấy Khang phi dường như có điều băn khoăn, liền nói: “Ái phi yên tâm, đến lúc đó xem nàng khiêu vũ chỉ có trẫm cùng Lục Khuynh Nương, không có những người khác.”

Lúc này Khang phi mới cười nói: “Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng thông cảm.”

Hoàng thượng kéo tay Khang phi nói: “Không cần đa lễ. Gần đây Trẫm triều chính bận rộn, khó tránh vắng vẻ nàng, để nàng chịu ủy khuất rồi.”

Khang phi ôn nhu dựa vào người Hoàng thượng, “Thần thiếp không ủy khuất. Chỉ cần Hoàng thượng không chê thần thiếp tùy hứng là tốt rồi.”

Tiễn Hoàng thượng đi, cả buổi trưa Khang phi cũng chưa rời chỗ, cẩn thận xem kỹ bản ghi chép thiên sí vũ của Lục Khuynh Nương.

Hôm sau, Hoàng thượng đặc biệt phái người tới dựng một gian phòng để Khang phi luyện múa. Từ đó, mỗi ngày ngoại trừ đi Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu, tới thăm sức khỏe Dương Quỳnh thì Khang phi đều ở trong gian phòng này. Động tác của thiên sí vũ cực kỳ khó. Khang phi nhiều năm không luyện tập, khó tránh khỏi cảm thấy mới lạ, mất vài ngày mới lấy lại được những thứ mình đã quên trước đó. Vào đầu tháng Giêng, Khang phi chính thức bắt đầu luyện tập thiên sí vũ. Mới hơn nửa ngày, liền mệt đến mồ hôi đầm đìa, cơ hồ là ngã xuống thảm.

“Nương nương...” Như Quyên lo lắng kêu lên.

“Không có việc gì. Bổn cung... đã lâu không luyện tập, thể lực... không theo kịp.” Khang phi thở hổn hển. Như Quyên nâng nàng dậy, ngồi trên ghế, “Không biết bổn cung có thể nhảy được thiên sí vũ này hay không?”

“Nương nương, xin thứ cho nô tì nói thẳng, người có hơi quá nóng vội rồi.” Như Quyên nói.

Khang phi nhìn nàng một cái, thở dài: “Khi bổn cung còn ở nhà, mặc dù tuyên bố với bên ngoài là sẽ không khiêu vũ nữa, nhưng rốt cuộc bởi vì không bỏ được mà vẫn lén lút luyện tập. Chỉ là sau khi vào cung, nhất cử nhất động đều bị người ta theo dõi, nên thật sự không có cách nào tiếp tục múa nữa. Một lần kéo dài chính là tám năm, hiện giờ bảo bổn cung nhảy thiên sí vũ khó như vậy, đúng là có chút khó khăn. Có điều... bổn cung cũng hiếu kỳ, chính mình còn có thể khôi phục lại trình độ lúc trước hay không.”

Như Quyên nói: “Nương nương người chính là quá hiếu thắng. Loại chuyện này cũng phải từ từ mới được. Người khổ cực như vậy cẩn thận làm mình bị thương.”

“Bổn cung biết.” Khang phi nghỉ ngơi một lúc, lại tập thêm nửa canh giờ nữa mới thôi. Tắm rửa thay y phục xong, vừa ra cửa liền thấy Dương Quỳnh đứng ở hành lang dưới mái hiên, đứng lại còn thẳng tắp.

“Làm sao ngươi lại đứng ở đây?” Khang phi đi tới trước mặt Dương Quỳnh dừng lại hỏi.

Dương Quỳnh nói: “Ta nằm quá lâu, cảm giác xương cốt trên người đều cứng ngắc rồi. Cho nên nhân lúc hôm nay khí trời tốt mới ra ngoài phơi nắng một lúc.”

“Thương đều tốt rồi?”

Dương Quỳnh gật gật đầu, “Không có gì đáng ngại.”

Lúc này Thiên Linh lại đây thi lễ, “Nương nương, người đừng nghe nàng nói bậy. Một ngày trước Lý thái y còn dặn nàng cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Nàng nhất định không nghe. Nô tì cũng không ngăn được nàng, suốt ngày không chịu lên giường nằm.”

“A?” Khang phi nghe xong cười lạnh, “Bổn cung cũng không biết ngươi lại cậy mạnh như vậy.”

Dương Quỳnh vừa thấy Khang phi cười lạnh cũng cảm giác sau lưng đổ mồ hôi. Nàng yên lặng lui về phía sau một bước, “Hiện tại ta trở về nằm giường nghỉ ngơi.”

Khang phi nhìn bóng lưng Dương Quỳnh nhanh như chớp rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu. Quay lại thấy Như Quyên đang mím chặt môi cười trộm. Hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Như Quyên vội vàng lắc đầu.

“Nói đi, bổn cung muốn nghe.” Đây chính là ngữ điệu không cho phép lảng tránh.

Như Quyên nói: “Nương nương, kỳ thật Thanh Diệp ở đây chính là vì muốn chờ gặp nương nương một lần.”

Nghe Như Quyên nói xong, Khang phi ngây ngẩn cả người.

Như Quyên tiếp tục nói: “Mới vừa rồi khi nô tì chuẩn bị nước liền nhìn thấy nàng ló đầu ra, dường như đang nhìn xem khi nào thì người đi ra. Người không cho phép nàng ra ngoài gặp người, lại bận luyện vũ không đi gặp nàng, nói vậy nàng cũng là nhớ người đến sốt ruột rồi.”

Mặt Khang phi có chút nóng. Một người dụng tâm mà ngay cả người xung quanh cũng đều nhìn ra, chính mình lại vẫn không chú ý. Có lẽ cho tới nay, Dương Quỳnh đối với nàng quá dụng tâm, cho nên nàng mới coi là đương nhiên. Đã thành thói quen, liền không quý trọng.

“Bổn cung...” Khang phi nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Trở lại tẩm điện, Nguyên Hương lệnh tiểu cung nữ đưa Mai Hoa Cao mà phòng bếp nhỏ mới làm tới. Khang phi luyện tập hơn nửa ngày, lúc này cũng đã đói bụng.

Cầm một miếng ăn, hoa mai mới hái hương thơm ngào ngạt, làm thành Mai Hoa Cao lại càng thêm thơm ngát ngon miệng. Miếng bánh mềm dẻo vào miệng lập tức tan chảy. Khang phi không ham đồ ngọt, Mai Hoa Cao này cũng là gần đây mới thích ăn. Truy cứu nguyên nhân... Khang phi nghĩ một chút, hình như là do Dương Quỳnh luôn thích những món điểm tâm này.

Khang phi cười khổ lắc đầu, ai nói mình không đặt nàng ở trong lòng. Ngay cả thói quen hàng ngày cũng thay đổi rồi, chỉ là mình luôn không phát hiện mà thôi.

“Có phải bổn cung đã quá lạnh nhạt với nàng không?” Khang phi thừa nhận, tính tình nàng rất nhạt, cho dù là đối với Hoàng thượng cũng là hờ hững không nhiệt tình. Cũng may xưa nay Hoàng thượng đối với nàng đều là lấy lễ tiếp đón. Nghiêm túc mà nói, hai người bọn họ không hề giống phu thê, mà lại giống bằng hữu hơn.

Có bằng hữu tất nhiên rất tốt, nhưng tâm của nàng lại dần dần đóng chặt. Nàng xuất thân Thẩm gia, thuở nhỏ chính là thiên kiều vạn sủng, tính tình vô cùng kiêu ngạo. Đối với yêu thương của Hoàng thượng, nàng đã từng tranh giành. Nhưng rất nhanh liền thấy rõ, yêu thương của Hoàng thượng, chỉ dành cho La Tiêu Nữ. Người bên ngoài dù có vĩ đại thế nào cũng đều không thể chiếm được vị trí kia trong lòng Hoàng thượng. Sau khi nàng nhìn rõ ràng, cũng không cố chấp nữa. Lui một bước, chính là trời cao biển rộng. Hoàng thượng đối với nàng Thánh sủng không suy, là bởi vì nàng thức thời, biết tiến biết lùi. Bất cứ lúc nào nơi nào, cũng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt nghi lễ quần thần, sẽ không vọng tưởng thứ không thuộc về mình. Chỉ là năm tháng cứ như vậy trôi qua, tâm của nàng đã hoang vu vắng lặng. Dương Quỳnh đột nhiên xông vào, nàng tiếp nhận. Nhưng không cách nào có thể yêu thương ngang hàng. Nàng biết mình thật có lỗi với Dương Quỳnh, thế nhưng, để nàng thay đổi, thì cũng nên cho nàng một ít thời gian.

Như Quyên rót chén trà nóng cho Khang phi, “Nương nương, tâm của người, Thanh Diệp sẽ hiểu.”

Khang phi quay đầu, thấy ánh mắt ôn hòa của Như Quyên. Trong lòng dâng lên rất nhiều ấm áp, “Như Quyên, cám ơn ngươi. Những lời mất đầu này, bổn cung chỉ có thể nói với ngươi.”