Hoàng hậu thấy Trần Chiêu nghi nhận tội, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, “Người đâu, bắt giam Trần Chiêu nghi, Hoắc Tiệp dư, Chu thái y lại, chờ tra hỏi rõ ràng sau đó quyết định.”

Có cung nữ thái giám tiến lên dẫn bọn họ đi xuống. Khang phi nhìn Hoàng hậu, hôm nay tất cả mọi người đều tranh luận chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai, nhưng không hề đề cập đến chuyện ám sát ngày đó. Xem ra Hoàng hậu là muốn âm thầm giải quyết vụ án này.

“Phùng Mỹ nhân.” Hoàng hậu đột nhiên nói.

Phùng Mỹ nhân vội vàng đứng dậy bước ra khỏi hàng, “Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?”

Hoàng hậu thay cơn thịnh nộ vừa rồi bằng dáng tươi cười, nói: “Chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai là ngươi chịu oan ức rồi. Bổn cung sẽ tâu rõ chuyện này lên cho Hoàng thượng, đến lúc đó sẽ tiến hành ân tuất* cho ngươi. Ngươi kiên nhẫn đợi thêm mấy ngày nữa.”

(*Chỉ triều đình thương cảm thần, dân nên giúp đỡ hoặc trợ cấp)

Phùng Mỹ nhân có chút thụ sủng nhược kinh, “Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu nói xong liếc mắt nhìn Khang phi một cái, có chút mệt mỏi nói: “Bổn cung hơi mệt, mọi người ở lâu như vậy chắc hẳn cũng mệt rồi, tất cả giải tán đi.”

Mọi người đứng dậy, dồn dập cáo từ rời đi.

Lúc ra cửa, trời lại có trận tuyết nhỏ. Như Quyên nhìn xung quanh một chút, xoay người nói với Khang phi, “Nương nương, Nô tì trở về lấy ô.”

Khang phi nói: “Tuyết không lớn, không làm bổn cung ướt được.”

Chu Cẩm phi đi ra phía sau cười nói: “Ngươi đúng là thương tiếc các nàng. Nhưng mà các nàng cũng nên bớt phiền một chút, ra ngoài cũng không nhớ mang theo ô.” Nói xong, để Phù Dung đưa một cái ô qua.

Như Quyên vội vàng tiếp nhận, “Đa tạ Cẩm phi nương nương chỉ bảo, sau này nô tì nhất định sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.”

Chu Cẩm phi liếc nhìn Dương Quỳnh không nói một lời ở phía sau Khang phi, nhỏ giọng nói: “Nữ quan bảo bối kia của ngươi lanh lợi bằng một nửa nàng thì tốt rồi.”

Khang phi hơi nhíu mày, “Chẳng ai hoàn mỹ cả. Mọi người đều có giới hạn của mình.”

Hai người cười cười nói nói, mặc dù Chu Cẩm phi có kiệu, nhưng vì cùng Khang phi, nên cũng đi bộ rất xa. Mãi cho đến lối rẽ mới ngồi kiệu về cung.

Khang phi đưa mắt nhìn kiệu của Chu Cẩm phi rời đi, xoay người cũng liếc mắt nhìn Dương Quỳnh, nhìn đến mức có chút không nói rõ được.

“Nương nương có gì phân phó?”

Khang phi lắc đầu, “Đi thôi.” Câu này là nói với Như Quyên.

Trở lại Cung Lung Hoa, Nguyên Hương sợ Khang phi bị cảm lạnh nên đã sai người nấu canh gừng. Khang phi lệnh cho Dương Quỳnh cùng Như Quyên mỗi người uống một bát, lại hỏi thăm tình hình của mấy thái giám nâng kiệu kia, biết được không việc gì mới yên tâm.

Dùng xong cơm tối, trong tẩm điện chỉ còn lại Khang phi cùng Dương Quỳnh.

Khang phi đẩy đẩy cái đĩa đựng đầy mai hoa cao**, “Ngươi thích cái này, đến đây ăn đi.”

(**Bánh hoa mai: một loại đồ ăn vặt đặc trưng của Giang Nam)

Lúc này Dương Quỳnh cảm giác ngữ khí nói chuyện của Khang phi giống như là đang nuôi dưỡng một tiểu động vật vậy. Có điều nghĩ thì nghĩ, nhưng mùi thơm của mai hoa cao kia vẫn vô cùng mê người. Dương Quỳnh luôn không kháng cự lại với đồ ăn ngon, đi tới cầm một miếng bắt đầu ăn.

Khang phi ngước mắt thản nhiên nhìn nàng, “Chuyện hôm nay ngươi tốt nhất không nên để xuất hiện lần thứ hai.” Giọng điệu không nghiêm, nhưng ý tứ cảnh cáo lại vô cùng rõ ràng.

Dương Quỳnh hiểu Khang phi là đang nói đến chuyện hôm nay mình kích động ở Cung Phượng Từ, “Ta chỉ không đành lòng để Hữu nhi chết không có tôn nghiêm như vậy.”

“Không đành lòng? Vậy ngươi có thể làm gì?” Khang phi lạnh lùng hỏi.

“Ít nhất... để cho nàng được giải thoát.” Dương Quỳnh thật đúng là không nghĩ tới, nếu như mình đi qua đó thì sẽ làm gì.

Khang phi cười lạnh, “Giải thoát như thế nào? Dùng kiếm Ánh Nguyệt của ngươi?”

Dương Quỳnh không nói.

Khang phi tiếp tục nói: “Ở trước mặt Hoàng hậu, giết người là đại tội bất kính. Coi như Hoàng hậu cho phép ngươi làm vậy, thì sau đó cũng sẽ chỉ trích ngươi, nói ngươi được sủng mà kiêu, tự ý động binh khí. Ngươi có biết, trong tay ngươi có thanh kiếm Ánh Nguyệt này, ở trong mắt bao nhiêu người chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt không?”

Dương Quỳnh sửng sốt. Nàng đương nhiên biết Hoàng thượng ban thưởng cho nàng thanh kiếm Ánh Nguyệt này sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, thanh kiếm này lại mang đến nhiều phiến toái như thế.

Khang phi thấy vẻ mặt này của Dương Quỳnh thì có chút thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Ngữ điệu ôn nhu nói: “Có bổn cung ở đây, đương nhiên sẽ che chở ngươi. Có điều nếu như bổn cung không có ở trước mặt ngươi, thì người tính tình xúc động như ngươi chẳng phải là sẽ chịu thiệt thòi lớn sao? Dương Quỳnh, nói yêu, có lẽ còn quá xa. Nhưng bổn cung rốt cuộc cũng có một chút tình ý với ngươi, bổn cung cũng không hy vọng ngươi xảy ra chuyện.”

Từng câu từng chữ của Khang phi đều là lo lắng cho Dương Quỳnh. Nhưng lại không hề đề cập đến, nếu Dương Quỳnh xảy ra chuyện thì nàng có bị liên lụy hay không. Dương Quỳnh chịu không nổi ngữ khí dịu dàng như vậy của Khang phi, cả người đều mềm nhũn.

“Nương nương, ta đáp ứng ngươi, về sau sẽ không xúc động như vậy nữa.” Dương Quỳnh nói xong, cầm nửa miếng mai hoa cao còn lại trên tay nhét vào trong miệng.

Một khắc trước còn tình sâu như biển, một khắc sau liền biến thành kẻ tham ăn, tương phản cực lớn như vậy liền chọc cho Khang phi bật cười. Dương Quỳnh thấy bầu không khí vừa vặn, liền dính lại đây giữ chặt tay Khang phi. Khang phi đẩy ra, nhưng lại không có bao nhiêu khí lực. Dương Quỳnh không chịu buông, ngược lại càng nắm chặt hơn.

Khang phi đỏ mặt, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai tròng mắt đen như mực của Dương Quỳnh, sâu trong đó có một loại tình cảm mãnh liệt. Trong lòng Khang phi run lên, đây chính là thâm tình sao? Khang phi nghi hoặc, trong lúc nhất thời liền quên phản ứng.

Ngược lại Dương Quỳnh phản ứng cực nhanh, cơ hội tuyệt hảo như vậy làm sao có thể buông tha? Trên tay dùng sức kéo Khang phi vào lòng, đôi môi đã phong bế lại môi Khang phi. Khang phi vẫn chưa thích ứng, vặn vẹo một lúc, nhưng cũng chỉ là một lúc. Miệng Dương Quỳnh mang theo mùi vị nồng đậm của mai hoa cao, vừa có hương thơm ngát của hoa mai, lại có hương đường sữa ngọt ngào, hòa cùng với hơi thở chỉ thuộc về riêng Dương Quỳnh truyền tới trong miệng Khang phi. Hương vị thơm ngọt như vậy làm Khang phi không tự chủ mà nhắm hai mắt lại. Thân thể căng cứng dần dần thả lỏng, như nước hòa tan ở trong ngực Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh mút lên cánh môi Khang phi, cảm nhận cảm giác non mềm nơi đó, sau đó chậm rãi cạy mở hàm răng của nàng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, thăm dò vào trong miệng Khang phi. Cuối cùng Khang phi không địch lại, mở mắt, dùng ánh mắt yếu đuối cầu xin, lúc này Dương Quỳnh mới buông tha cho nàng.

“Thu Hoa...” Khi động tình, Dương Quỳnh thường gọi khuê danh của Khang phi. Lúc này Khang phi ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ. Dương Quỳnh nhìn thấy lỗ tai nhỏ nhỏ hồng hồng của nàng thật sự rất mê ngươi, không kìm lòng được há miệng ngậm chặt. Hành động này hù dọa đến Khang phi, nàng nỗ lực kiềm chế tiếng hét đã đến bên miệng, giống như nai con trong mắt ánh lên sương mù nhìn Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh thấy biểu cảm của Khang phi như vậy thì sao còn có thể kiềm chế được nữa? Nàng trực tiếp kéo Khang phi đến bên giường, áp đảo nàng ở bên dưới.

“Dương Quỳnh...” Khang phi chỉ kịp phun ra hai chữ này, môi mỏng lại bị Dương Quỳnh lần thứ hai phong bế. Bởi vì lần này ở trên, cho nên Dương Quỳnh chiếm được càng nhiều ưu thế. Một trận lại một trận tiến công làm cho trận địa của Khang phi liên tục thất thủ. Chấm dứt một nụ hôn dài, Khang phi bị vây trong trạng thái thiếu dưỡng khí, nằm ở trên giường nhất thời không kịp phản ứng. Ngược lại Dương Quỳnh đã chuyển sang công kích lỗ tai của nàng. Vươn đầu lưỡi khẽ liếm vành tai Khang phi, Khang phi sợ ngứa, liên tục tránh né. Nhưng bởi vì bị Dương Quỳnh áp dưới thân, căn bản không có chỗ để trốn.

“Dương Quỳnh, đừng...” Khang phi bị khơi lên nhiệt huyết, sắc mặt càng thêm kiều diễm ướt át, thấy vậy trong lòng Dương Quỳnh càng là từng trận lửa đốt.

“Thu Hoa...” Giọng của Dương Quỳnh càng thêm trầm thấp, mang theo ngữ khi dỗ dành gọi tên của nàng. Dương Quỳnh dùng tay trái nâng nửa người trên, tay phải nhẹ nhàng giơ lên, chuẩn xác rút cây trâm cài tóc của Khang phi ra. Tóc dài của Khang phi nháy mắt như thác nước trút xuống. Tóc đen cùng kiều nhan tương ánh, khiến cho Khang phi đẹp đến mức gần như yêu dị.

“Tại sao ngươi lại có thể đẹp đến vậy?” Dương Quỳnh thật sự rất nghi hoặc.

Coi như nữ nhân không quan tâm đến bề ngoài, thì nghe thấy người khác ca ngợi dung mạo của mình cũng sẽ vui vẻ. Huống chi Khang phi vốn là mỹ nhân, hơn nữa người nói những lời này lại chính là Dương Quỳnh. Khang phi dịu dàng cười, mang theo ba phần hồn nhiên, bảy phần mị hoặc.

“Không ai có thể kháng cự sức hấp dẫn như vậy.” Dương Quỳnh tự nói với lòng mình. Nàng cảm giác tay mình cũng đều đang run rẩy, tay phải của nàng cầm cây trâm ném sang một bên, vươn ngón trỏ từ trên trán của Khang phi một đường vuốt xuống. Chậm rãi, nhẹ nhàng, giống như là đang chạm vào bảo vật trân quý nhất trên thế gian, không dám có một chút bất cẩn, giống như tín đồ thành kính nhất trên thế giới này, không dám có một tia tạp niệm. Tay nàng vuốt qua cái trán, mũi, môi, cằm của Khang phi, một đường lướt đến đến cổ, cuối cùng dừng lại vị trí nơi trái tim.

“Nơi này là tâm của ngươi.” Dương Quỳnh nói, “Hiện tại ngươi đang suy nghĩ gì?”

Ánh mắt Khang phi nhìn vị trí nơi trái tim mình, lại nhìn Dương Quỳnh, nói: “Tâm ta quá lạnh, ngươi có bị tổn thương hay không?”

Dương Quỳnh cúi đầu hôn trán Khang phi, “Cho dù bị tổn thương, ta cũng sẽ ủ ấm nó.”

Khang phi nở nụ cười. Khuynh quốc khuynh thành.

Dương Quỳnh cũng cười, tay nàng tiếp tục hướng xuống, kéo dây đai của y phục. Tơ lụa thượng đẳng lập tức tản ra, để lộ trung y bên trong. Dương Quỳnh dựa theo cách cũ, cũng cởi luôn trung y. Áo lót lụa mềm mại màu xanh nhạt dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng êm dịu. Tuy rằng Khang phi rất muốn kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ngăn cản.

Dương Quỳnh nhìn nàng, thấy Khang phi xấu hố đến mức không cách nào đối diện với Dương Quỳnh. Nàng nhìn đi nơi khác, “Ta...”

“Ngươi không muốn sao?” Giọng của Dương Quỳnh vẫn còn khàn khàn.

Khang phi không động, cũng không nói. Dương Quỳnh biết lúc này chính mình đã miễn cưỡng Khang phi rồi, Khang phi cũng sẽ không làm gì mình. Thế nhưng không rõ vì sao, Dương Quỳnh lại rất quan tâm đến thái độ của Khang phi. Nàng nhất định phải đợi cho đến khi Khang phi cam tâm tình nguyện, dù có vất vả thế nào nàng cũng sẽ đợi. Trên đời này mọi sự đều có thể cưỡng cầu, duy chỉ có một chữ tình, một chút miễn cưỡng cũng không được.

Trầm lặng, thời gian dài trầm lặng. Khang phi quay đầu sang một bên, không nhìn Dương Quỳnh, cũng không nói chuyện.

Chờ rất lâu, lâu đến mức Dương Quỳnh cũng đã định từ bỏ. Có lẽ lúc này vẫn chưa được. Dương Quỳnh hiểu rõ, để một nữ nhân tiếp nhận một nữ nhân khác chẳng phải chuyện dễ dàng. Đặc biệt là loại chuyện giường chiếu này, lại càng khó khăn hơn.

Rất lâu sau, Khang phi dường như rốt cuộc đã hạ quyết tâm, nàng quay đầu nhìn ánh mắt Dương Quỳnh, chậm rãi nói: “Dương Quỳnh, ngươi lại bỏ qua cho ta một lần này nữa được không? Một lần cuối cùng.”

Dương Quỳnh nở nụ cười. Cúi đầu hôn lên ánh mắt hàm chứa sương mù của Khang phi, vô cùng cẩn thận, “Đồ ngốc, đã khi nào ta miễn cưỡng ngươi chưa?”

Khang phi cũng cảm thấy thẹn với Dương Quỳnh. Nàng là cung phi, đương nhiên biết hai người tới trình độ này lại buộc phải kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm là một chuyện vô nhân đạo cỡ nào. Thế nhưng trong lòng nàng thủy chung vẫn luôn có một nơi trống vắng.

Được Dương Quỳnh đối xử ôn nhu như vậy, mũi Khang phi cũng có chút chua xót. Nàng khuông muốn để Dương Quỳnh nhìn thấy sự yếu đuối của mình, chủ động ngẩng đầu, hôn lên môi Dương Quỳnh.

Một mặt, Dương Quỳnh vui sướng vì sự nhiệt tình của Khang phi, mặt khác lại ở trong lòng kêu rên: Nương nương của ta, người không cho ăn còn chơi với lửa, người thực sự nghĩ ta là phiên bản nữ của Liễu Hạ Huệ sao?

Có thể là bồi thường vì trêu chọc Dương Quỳnh, mà đêm hôm đó, Dương Quỳnh lại được gác đêm.

Thân thể Khang phi rất mềm mại, cảm giác ôm vào trong ngực vô cùng tốt đẹp. Dương Quỳnh vui thích đến mức gần như ngủ cũng muốn cười tỉnh. Khang phi cong người ở trong lòng Dương Quỳnh, ấm áp, rất thoải mái. Nàng thỏa mãn đặt một nụ hôn lên gương mặt Dương Quỳnh. Vừa mới buồn ngủ, lại bị Dương Quỳnh hôn trộm một cái. Khang phi ngẩng đầu, thấy Dương Quỳnh nhắm mắt, vẻ mặt “Ta đã ngủ rồi”, nhưng lại không giấu được khóe miệng đang cong lên kia.

Khang phi buồn cười, vươn ngón tay chọc chọc bờ môi Dương Quỳnh, bị Dương Quỳnh đột nhiên há miệng ngậm lấy. Khang phi bị hành động đột ngột như vậy dọa sợ hít sâu một hơi. Dương Quỳnh lại cười hì hì mở mắt ra, càng ôm chặt Khang phi vào lòng hơn.

----------------------------------------------------------------

Editor: Hôm nay hết rồi, đừng chờ nữa :v