Ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện bắt cung, Hoàng hậu thả phần lớn các cung nữ thái giám. Nhưng lại không cho bọn họ trở về chỗ cũ, thay vào đó đều chuyển đến Phủ Nội Vụ, tùy ý để bọn họ phân phối lại một lần nữa.

Mấy ngày nay Yên Xảo không nhản rỗi, đặc biệt là loại đại sự này, nàng càng ra sức nghe ngóng xung quanh.

“Nghe nói cung nữ Phong nhi của Trần Chiêu nghi đã khai rồi. Nói chuyện ám sát ở bữa tiệc tẩy trần hôm đó là do Trần Chiêu nghi và Liễu Thục phi cùng nhau mưu đồ.” Yên Xảo báo cáo chi tiết cho Khang phi về tin tức mình nghe được.

“Phong nhi là người mà Trần Chiêu nghi mang theo từ nương gia vào cung, đối với nàng trung tâm tuyệt đối. Lần này nói ra những lời đó, chắc là ăn không ít khổ.” Khang phi thở dài.

Trong đầu Dương Quỳnh tựa hồ xuất hiện bộ dạng chịu đủ mọi cực hình của Phong nhi. Chỉ là tượng tưởng, nhưng nàng cảm thấy thịt trên người mình cũng đau theo. Nếu như mình bị dùng hình thì sao? Mình sẽ phản bội Khang phi hay không? Dương Quỳnh không biết. Tuy rằng nàng trải qua rất nhiều huấn luyện, nhưng chịu hình, còn chưa có cơ hội được giáo huấn.

“Cung nữ Hữu nhi của Hoắc Tiệp dư cũng đã khai. Nói Hoắc Tiệp dư mang chính là tử thai, dự định lợi dụng cái thai này để hại người.” Yên Xảo tiếp tục báo cáo.

Khang phi gật đầu, “Còn chuyện gì khác không?”

Yên Xảo nói: “Hoàng hậu nương nương truyền Nguyễn Viện Phán cùng một vị thái y khác đến Cung Phượng Từ.”

Khang phi cười nói: “Xem ra Hoàng hậu muốn thu lưới rồi.” Nàng nhìn Yên Xảo, hài lòng nói: “Ngươi là một người có khả năng. Bổn cung nhớ kỹ công lao của ngươi, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Lui xuống lĩnh thưởng đi.”

Yên Xảo vô cùng vui vẻ lui ra.

Yên Xảo là một cô nương thông mình, biết chủ tử dùng lợi giao dịch, chính là không muốn để mình trở thành tâm phúc. Nếu đã như vậy, thì cầm chút ngân lượng được ban thưởng cũng là rất tốt rồi. Chỉ cần có lợi, ai còn quan tâm đến tâm phúc hay không tâm phúc nữa?

Sau giờ ngọ, Hoàng hậu truyền lời, muốn các cung phi tần tề tụ ở Cung Phượng Từ. Khang phi thay một bộ cung y màu trắng, khoác áo choàng, lên kiệu. Dương Quỳnh trước sau như một đi ở phía sau.

Ngày hôm qua vừa mới có tuyết rơi, hôm nay mặt trời vừa vặn. Giữa trưa mặt trời chiếu nắng, rất nhiều tuyết đều bị hòa tan. Nhưng sau khi ánh mặt trời chuyển qua chỗ khác, có nơi lại kết thành băng.

Dương Quỳnh bước đi ở trên lớp băng này, thầm nghĩ nếu như không chú ý, chắc chắn sẽ té ngã. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy Như Quyên ở phía trước hét lên một tiếng. Nàng ngẩng đầu, liền thấy một thái giám đang nâng kiệu đã té ngã trên mặt đất, ba thái giám khác nhất thời không đứng vững, cũng tới tấp ngã theo. Khang phi ngồi ở trên kiệu, lập tức sắp bị văng ra ngoài. Dương Quỳnh phản ứng vô cùng nhanh, cái này là nhờ sự huấn luyện khi nàng tham gia quân ngũ trước kia. Phản ứng của thân thể luôn nhanh hơn đại não. Trong đầu còn chưa nghĩ được cái gì thì người đã nhảy qua.

Cả người Khang phi bị văng ra khỏi kiệu, còn chưa kịp kêu cứu, nàng liền cảm thấy eo bị xiết chặt, người đã bị Dương Quỳnh ôm vào lòng.

Khi Dương Quỳnh ôm Khang phi rơi xuống đất còn ở tại chỗ xoay vài vòng, như vậy mới có thể triệt tiêu lực khi đỡ Khang phi. Phải biết rằng hiện tại dưới chân các nàng chỗ nào cũng đều là băng tuyết, nếu như Dương Quỳnh gắng gượng mà đỡ Khang phi, khó đảm bảo là hai ngươi cũng sẽ không ngã theo.

Dương Quỳnh đứng vững vàng mới cúi đầu xem Khang phi có bị thương hay không.

“Nương nương, người thế nào?” Lúc này Như Quyên chạy tới, vội vàng hỏi thăm.

Sắc mặt Khang phi có chút tái nhợt, nhưng lại không làm mất đi dáng vẻ của cung phi. “Bổn cung không sao.” Lời này không giống như là trả lời Như Quyên, mà giống như là nói với Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh nghe xong thoáng thở phào nhẹ nhõm. Lần này nếu Khang phi bị ngã, không nói tới ngã bị thương thế nào, gần nhất chính là bẩn quần áo, hơn nữa cũng sẽ trở thành trò cười trong cung. Thân là sủng phi, đi trên lưỡi đao. Bất luận là sai sót gì, cũng không được để xảy ra.

Dương Quỳnh buông Khang phi ra, tự có Như Quyên chăm sóc. Nàng đi tới trước mặt mấy thái giám vừa mới đứng dậy kia, trách mắng, “Mấy người các ngươi làm việc thế nào vậy? Làm nương nương ngã, đầu của các ngươi còn muốn hay không?”

Bốn thái giám kia cũng đều sợ tới mức thần trí không rõ, sắc mặt có chút trắng bệch. Dương Quỳnh thấy bọn họ như vậy, bộ dạng cũng không giống như ẩn giấu tâm tư, trong lòng hơi bình tĩnh lại.

“Nương nương, chúng nô tài nhất thời không cẩn thận, để xảy ra sự cố này, khiến nương nương hoảng sợ, mời nương nương trách phạt.” Bốn thái giám vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt Khang phi, liên tục dập đầu.

Lúc này Khang phi đã khôi phục tâm tình, tâm tư của nàng cũng giống như Dương Quỳnh. Nếu chỉ là ngoài ý muốn, vậy cũng không có việc gì. Dù sao mình cũng không bị ngã. Nhưng nếu là cố ý, thì chết cũng không có gì là không đáng.

“Niệm tình ngày thường các ngươi hầu hạ bổn cung coi như có phần để tâm. Chuyện hôm nay, bổn cung không truy cứu.” Khang phi nghiêm mặt nói.

Mấy thái giám vừa mới thở phào một cái, chợt nghe Khang phi nói tiếp: “Có điều, nếu còn có lần sau, hai tội bổn cung cũng phạt, quyết không khoan dung!”

“Vâng, nô tài không dám có lần sau.” Bốn thái giám vội vàng trả lời.

“Được rồi, tất cả đứng lên đi.” Khang phi ngẩng đầu nhìn, phát hiện Cung Phượng Từ đã ở rất gần, “Bổn cung tự đi là được rồi. Mấy người các ngươi trở về xem có bị thương không. Nếu có, thì tới chỗ Thiên Linh lĩnh thuốc mỡ. Khi bổn cung trở về cũng không cần tới đón.”

Những lời này làm bốn thái giám vô cùng cảm động. Ở trong Hoàng cung này, chủ tử đồng ý cho nô tài sử dụng thuốc thật sự quá ít.

Khang phi dẫn theo Như Quyên cùng Dương Quỳnh đi vào Cung Phượng Từ. Lúc này phần lớn các phi tần đã đến. Trịnh Quý phi thấy Khang phi tiến vào, cười nói: “Muội muội đúng là mấy ngày không gặp.”

Khang phi ngồi xuống chỗ của mình, “Tỷ tỷ nói đúng. Thân thể này của ta có chút suy yếu rồi, đau đầu thôi cũng phải dưỡng thật lâu, làm chậm trễ thỉnh an Hoàng hậu nương nương, cũng may Hoàng hậu nương nương không trách phạt.”

Trịnh Quý phi nghe xong cũng gật đầu theo, “Đúng vậy. Hoàng hậu nương nương của chúng ta là một người khoan dung độ lượng.”

Lời này Khang phi xác thực rất đồng ý. Xưa nay Hoàng hậu đều không phải người hẹp hòi. Nàng đối với Hậu cung, chỉ là khống chế, trước nay đều không phải cắt chỉnh.

“Không biết hôm nay Hoàng hậu nương nương gọi chúng ta đến đây, là có chuyện quan trọng gì?” Khang phi bắt đầu giả ngu.

Trịnh Quý phi nói: “Dù thế nào chắc cũng sẽ liên quan đến chuyện bắt cung mấy ngày trước.”

“Tỷ tỷ nói rất đúng.” Khang phi bày ra vẻ mặt tán thành. Dương Quỳnh ở phía sau nhìn thấy, thầm nghĩ: Bản lĩnh giả ngu này của Khang phi thật sự là dày công tôi luyện.

Lúc này Chu Cẩm phi ở một bên nói: “Các ngươi mau nhìn!”

Ba người nhìn lại hướng cửa, chỉ thấy không lâu sau Phùng Mỹ nhân xuất hiện. Sự xuất hiện của nàng làm trong đại điện vốn dĩ đang huyên náo lập tức yên tĩnh trở lại. Mọi người biết Phùng Mỹ nhân là người bị oan uổng, đã được bỏ cấm túc. Nhưng mọi người vẫn đang rất khó phán đoán xem Phùng Mỹ nhân có thể được sủng ái hay không, vì lẽ đó vẫn luôn ở trạng thái vây xem. Chỉ thấy Phùng Mỹ nhân so với trước khi xảy ra chuyện thì gầy đi rất nhiều. Cằm nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, nhưng sắc mặt coi như tốt.

Phùng Mỹ nhân đi vào chính điện, quét mắt một vòng, cuồi cùng tìm được vị trí của mình, ngồi xuống.

Con ngươi Khang phi hơi hơi nheo lại, xem ra hôm nay chính là một vở kịch lớn.

Lại chờ trong chốc lát, Hoàng hậu rốt cuộc cũng xuất hiện. Mọi người hành lễ xong, đều tự ngồi xuống.

“Hôm nay mời chư vị tỷ muội đến đây, là vì một vụ án chưa được giải quyết.” Hoàng hậu nói tới đây cố ý dừng lại, nhìn phản ứng của mọi người.

Khang phi thì nhìn khăn tay, lúc có lúc không quạt quạt.

“Mấy ngày trước, chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai cuối cùng cũng có kết luận. Dẫn người tới.” Hoàng hậu nói với Thái Lăng ở bên cạnh.

Thái Lăng ra ngoài không bao lâu, liền dẫn theo ba người tiến vào. Mọi người nhìn, thấy chính là Hoắc Tiệp dư, Hữu nhi cùng Chu thái y.

Hoàng hậu nhìn ba người này, sắc mặt không tự giác mà trầm xuống.

“Hữu nhi, ngươi đem những chuyện ngươi biết nói một chút.” Hoàng hậu phân phó nói.

Trên người Hữu nhi có rất nhiều vết thương. Có roi đánh, có vết bỏng kim loại, còn có vết thương của giáp côn (cái kẹp: dụng cụ tra tấn thời xưa). Tóm lại da thịt lộ ở bên ngoài gần như không có chỗ nào tốt, nơi nhìn không tới thì không biết sẽ bi thảm thế nào nữa.

Bởi vì thân thể suy yếu, Hữu nhi cơ hồ là nằm trên mặt đất. Rất nhiều phi tần thấy nàng thê thảm như vậy cũng không nhẫn tâm nhìn, rối rít quay đầu đi chỗ khác.

“Nô tì... Nô tì...” Hữu nhi nhìn thấy Hoắc Tiệp dư, hai mắt sưng đỏ đến mức gần như không nhìn thấy nước mắt chảy ra. Tóc bị nước mắt dính ở trên mặt, càng thêm thảm hại. Nàng cố gắng giãy dụa, kéo vạt áo của Hoắc Tiệp dư khóc ròng, “Chủ tử, nô tì... thực xin lỗi người. Nô tì... không chịu nổi cực hình... Nô tì...” Thân thể nàng lắc một cái, lại ngã xuống đất. Mắt thấy thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, xem ra là không xong rồi.

Dương Quỳnh đứng ở phía sau Khang phi, nhìn thấy biểu tình của Hữu nhi. Nàng rõ ràng đã sắp chết, rõ ràng là bị Hoắc Tiệp dư liên lụy, rõ ràng là chịu đủ cực hình, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với chủ tử của mình. Đây là dạng trung tâm gì? Trung tâm đến mức đánh mất bản thân, mất đi sức phán đoán bình thường. Đây chính là cái gọi là “Ngu trung” sao? Một mặt, Dương Quỳnh cảm thấy không đáng cho Hữu nhi, bởi vì chủ tử của nàng cũng không phải một người đáng để trung thành. Mặt khác, Dương Quỳnh lại cảm thấy Hữu nhi chết rồi lại tốt, dù sao đi theo chủ tử như vậy, cuộc sống sau này cũng chưa chắc đã tốt hơn là mấy.

Tuy rằng Chu thái y đứng ở một bên, nhưng Hoàng hậu không lên tiếng, hắn cũng không dám lộn xộn. Dương Quỳnh thấy thế lại thở dài. Làm thầy thuốc thấy chết mà có thể không cứu, Chu thái y này cũng đúng là một nhân tài.

Hoàng hậu không biểu lộ gì, chỉ nhìn Hữu nhi nằm trên mặt đất khó khăn thở hổn hển. Hoắc Tiệp dư rơi lệ, muốn tới xem Hữu nhi, nhưng lại bị bộ dạng của nàng làm cho kinh hãi, không dám đến gần.

Trong chính điện lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở của Hữu nhi là càng lúc càng lớn. Dương Quỳnh nắm chặt thanh kiếm Ánh Nguyệt trong tay. Một người có thể chết, nhưng không thể chết không có tôn nghiêm như vậy. Mặc dù là nô tài, nhưng rốt cuộc vẫn là người! Nhiều người được gọi là quý nhân như thế, nhưng lại đều khoanh tay đứng nhìn. Nếu không thể cứu mạng Hữu nhi, ít nhất cũng nên để cho nàng ra đi có tôn nghiêm một chút.

Dương Quỳnh nhất thời khí huyết dâng lên, bước từng bước đi tới phía trước. Khang phi cảm thấy phía sau có động tĩnh, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Dương Quỳnh. Ánh mắt kia vô cùng lạnh lẽo, mang theo nồng đậm ý tứ cảnh cáo. Dương Quỳnh cắn chặt răng, cuối cùng vẫn đứng trở lại vị trí của mình. Giờ khắc này, Dương Quỳnh cảm thấy thẹn. Nàng ở trong cung học được sát ngôn quan sắc (tùy mặt gửi lời), xu cát tị hung (tránh dữ tìm lành). Thế nhưng càng ngày nàng lại càng cảm thấy mình không còn là Dương Quỳnh của lúc đầu nữa. Lẽ nào cái giá phải trả của việc tiếp tục sống là phải mất đi bản tính cùng lương tri để đổi lấy sự khôn khéo đưa đẩy sao? Dương Quỳnh nhớ tới lời Vân Xảo từng nói, chính mình đang từ bỏ lương tri, từ bỏ tín điều* làm người mà nàng vẫn hết lòng tuân thủ. Nàng không muốn biến thành người như vậy, nhưng nàng lại không có dũng khí để đứng ra. Bởi vì nàng không phải chỉ là một cá thể đơn độc, nàng đã bị xem là tâm phúc của Khang phi. Như vậy, mỗi lời nói hành động của nàng đều sẽ bị người khác kéo liên quan sang đến Khang phi. Nàng không thể liên lụy đến Khang phi.

(*Điều mà một người luôn tin tưởng và làm theo)

Hữu nhi cuối cùng cũng tắt thở. Tắt thở ở trước mắt bao nhiêu người như vậy. Dương Quỳnh như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, loại dày vò này cuối cùng cũng đã kết thúc. Hữu nhi được giải thoát, mọi người cũng đều được giải thoát.