Edit: susublue

"Mộng Nhi, từ khi nào mà nàng lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy?" Lam Hạo Thần cười hỏi.

Bạch Vũ Mộng lắc đầu, không nói gì nữa, nàng biết, bên ngoài Lam Hạo Thần nhìn như không sao, nhưng trong lòng hắn khẩn trương hơn bất kỳ ai.

Bạch Vũ Mộng và đám người Lam Hạo Thần không ở lại đây, mà nhanh chóng xuất phát tìm đường đến Nam Cương.

Hôm nay, khi mọi người đang tìm kiếm, phát hiện có một bé trai nằm trong rừng cây, diiexnnđann/.llequydnn vốn Bạch Vũ Mộng không nghĩ nhiều, nhưng không biết tại sao, Bạch Vũ Mộng lại cảm thấy, nếu không cứu hắn, nàng sẽ hối hận.

Đi qua đó, xem xét vết thương của hắn một chút, liền quăng hắn cho Mạc Hàn Trần, bản thân nàng đã rất mệt, chuyện nhỏ này nên giao cho Mạc Hàn Trần đi.

Mạc Hàn Trần bất đắc dĩ lắc đầu, vâng mệnh đi qua nhìn vết thương của nam hài kia, phát hiện nam hài thật sự đã trúng độc, nhưng vẫn còn thở, vẫn còn cứu được.

Sơ cứu xong, chờ nam hài này tỉnh lại. Rất nhanh chóng, bé trai giật người, nhíu mày, hình như rất thống khổ.

Tỉnh lại, nhìn thấy xung quanh có nhiều người vây quanh, có chút sợ hãi thụt lùi, Bạch Vũ Mộng đi qua, ngồi xuống, ôn nhu hỏi: "Ngươi tên gì, sao lại ở đây?"

Lam Hạo Thần hơi ghen tuông nhìn động tác của Bạch Vũ Mộng, nhưng không thể so đo với một đứa trẻ.

Nhìn Bạch Vũ Mộng, nam hài hơi thả lỏng, nhỏ giọng mở miệng: "Ta là Hiên nhi."

Không biết vì sao Bạch Vũ Mộng lại rất thích bé trai này, có cảm giác thân thiết: "Hiên nhi, sao ngươi lại ở chỗ này, người nhà của ngươi đâu?"

"..." Hiên nhi khó mở miệng, ấp úng nửa ngày vẫn không nói được. Bạch Vũ Mộng cũng không ép hắn, sờ đầu của hắn, cười cười.

"Ta là Bạch Vũ Mộng, sau này ngươi gọi ta là Vũ tỷ tỷ được rồi, bây giờ ngươi muốn đi đâu?"

Hiên nhi phát hiện những người này là người tốt, cũng không xa cách nữa, rất vui vẻ nói chuyện với họ: "Vũ tỷ tỷ, các ngươi có thể giúp ta tìm tỷ tỷ không?"

"Tỷ tỷ ngươi tên gì, đang ở đâu?"

Hiên nhi bị hỏi, suy nghĩ, mới mở miệng nói: "Lúc đó ta chỉ nhìn thấy có rất nhiều người vây quanh tỷ tỷ, hình như tỷ tỷ cãi nhau với bọn họ, sau đó còn có người nào đó bắt cóc ta, nhưng ta đã trốn được!"

Bạch Vũ Mộng đã hiểu, gia tộc nam hài này chắc rất loạn lạc, có người muốn dùng hắn để uy hiếp tỷ tỷ của hắn, không ngờ, Hiên nhi lại thông minh như vậy, có thể trốn được.

"Hiên nhi, ta đưa ngươi đi tìm tỷ tỷ của ngươi được không?" Nghe nàng nói như thế, mắt Hiên nhi lập tức sáng lên, nhưng lại sợ hãi nhìn thoáng qua Lam Hạo Thần, ca ca lạnh lùng này thật đáng sợ.

"Thần, chúng ta đưa nó theo được không, sẽ không làm hành trình chậm trễ đâu, được không?" Bạch Vũ Mộng khẩn cầu nhìn Lam Hạo Thần.

Lam Hạo Thần mím chặt môi, không nói gì. Mắt Bạch Vũ Mộng dần dần thất vọng, xem ra hắn không muốn đưa nam hài này theo, dù sao hiện tại chuyện quan trọng nhất là tìm hướng đến Nam Cương.

Đang lúc Bạch Vũ Mộng muốn mở miệng nói, Lam Hạo Thần đột nhiên cười, vươn tay sờ đầu Bạch Vũ Mộng, gật đầu đồng ý.

Chỉ có Mạc Hàn Trần là đăm chiêu nhìn Lam Hạo Thần, nhiều năm quen biết, hắn rất hiểu Lam Hạo Thần. Hắn biết, vừa rồi Lam Hạo Thần không muốn đồng ý, nhưng hình như hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Sau đó lại đồng ý, Mạc Hàn Trần và Linh Trần đều đồng loạt khẳng định, cảm thấy sắp có chuyện không may.

Nhưng thấy hai người hòa thuận, lại há mồm, cũng không biết nên nói gì nữa. Chuyện này, có lẽ không hề nghiêm trọng như hắn nghĩ, không cần phải phá hư cảm tình của bọn họ.

Bạch Vũ Mộng kéo bàn tay nhỏ bé của Hiên nhi, kéo Hiên đi về phía trước. Nhưng chỉ đi được một lúc, [email protected] càng đi càng thấy không đúng, sao càng lúc càng vào sâu trong rừng vậy.

"Hiên nhi, ngươi không đi sai hướng chứ? Sao nơi này lại kỳ quái như vậy?" Bạch Vũ Mộng nhịn không được mở miệng hỏi.

"Vũ tỷ tỷ, ngươi không biết đâu, tỷ tỷ nói với ta, chỗ này có một con đường có thể thông về nhà, hiện tại lối vào nhà không thể đi được, nếu ta đi vào đó, sẽ bị bọn họ bắt lại."

Tuy Bạch Vũ Mộng có chút nghi ngờ, ở nơi như vậy làm sao có người sống được, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục đi về phía trước.

Đi đến một nơi hoang tàn đầy cỏ dại, Hiên nhi ngừng lại, nhăn mày, như đang suy nghĩ xem nên đi về hướng nào nữa.

Một lát sau, chỉ thấy hắn đi đến một bụi cỏ, cầm lấy tảng đá, kéo sang  chỗ khác, lập lại động tác này vài lần, vừa đúng lúc đó một cánh cửa xuất hiện.

Thì ra là trận pháp, không ngờ ở nơi như vậy lại được thiết kế trận pháp, người nhà của Hiên nhi là ai, sao có thể ẩn nấp sâu như vậy.

Đột nhiên Bạch Vũ Mộng nghĩ tới mục đích lần này đến đây, trong lòng xuất hiện một ý tưởng, chẳng lẽ nơi này chính là cửa vào Nam Cương, Hiên nhi chính là...

Chỉ thấy Hiên nhi đùa nghịch vài cái, cửa chậm rãi mở ra, Hiên nhi dẫn đoàn người Bạch Vũ Mộng vào, không ngờ, vừa vào đến đã nhìn thấy một vách núi đen.

Bạch Vũ Mộng vội vàng núp, bởi vì bọn họ thấy có người tuần tra.

"Hiên nhi, rốt cuộc ngươi có thân phận gì, vì sao bọn họ muốn bắt ngươi?" Bạch Vũ Mộng đè thấp thanh âm hỏi.

Hiên nhi do dự một chút, mới mở miệng: "Ta là Trúc Dạ Hiên, tỷ tỷ ta là Trúc Đạp Vũ, là công chúa Nam Cương, mà ta là hoàng tử của Nam Cương."

Lời nói của hắn khiến mọi người rất kinh ngạc, nhưng cũng hiểu ý hắn.

Bạch Vũ Mộng mẫn cảm nghe được tên công chúa Nam Cương, chẳng lẽ tỷ tỷ của hắn chính là thánh nữ, diiexnndaffnleequysdnn nhưng lại không thể chắc chắn, hơn nữa hiện tại Nam Cương rất loạn, không biết nàng có cần hỗ trợ không.

"Hiên nhi, nếu có thể, có thể nhờ tỷ tỷ ngươi giúp ta một việc không?" Bạch Vũ Mộng thử hỏi.

"Đương nhiên có thể, tỷ tỷ ta là người tốt, hơn nữa các ngươi lại giúp ta, nàng nhất định sẽ giúp các ngươi."

Bạch Vũ Mộng nghe thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra, nếu như vậy thì tốt quá, nhưng, bây giờ còn chưa thể chắc chắn nàng có phải là thánh nữ Nam Cương không, Hiên nhi lại không biết.

Bỗng nhiên, Lam Hạo Thần ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng, quả nhiên, một lúc sau có người đi qua, nhưng đi vài vòng lại trở về.

Lam Hạo Thần kéo Bạch Vũ Mộng né tránh binh lính, đi xuống dưới vách núi.

"Hiên nhi, ngươi có biết tỷ tỷ ngươi ở đâu không?" Lam Hạo Thần nhẹ giọng hỏi. Như sợ bị người ta nghe thấy.

Trúc Dạ Hiên suy nghĩ, đột nhiên cử động, hình như nghĩ tới gì đó, liền bật cười, hưng phấn nói một câu: "Ta biết, các ngươi đi theo ta." Nói xong liền dẫn đầu đi về phía sườn núi.