Bóng đen tránh né vào đường rồi nhẹ nhàng len vào một hành lang gấp khúc.

-Bẩm Điện Hạ, Vũ Phi đích thực tự nguyện hiến dâng m ắt chữa cho Diệm Cơ cô nương, sáng nay, Cổ Nghịch Hàn đã đến Lãnh Cung, qua thái độ của hắn, rõ ràng là cũng ko ngờ đến….

Giọng nam nhân trầm trầm vang lên: “Nàng…có ổn ko?”

- Bẩm Điện hạ, có Quốc Sư bên cạnh chiếu cố, sức khỏe của Vũ Phi đã tiến triển khá tốt.

- Ngươi tiếp tục theo sát mọi hành động của nàng, đừng để xảy ra chuyện, nếu ko, chớ có về đây gặp ta, ta ko muốn sự tình như lần trước diễn ra thêm lần nào nữa….

Bóng đen run lên một cái, r ồi cúi mình hô “Vâng”, đoạn lao vút trong màn đêm.

Đôi m ắt xanh ánh ra một tia sắc bén, như là đã có quyết định, quay qua phân phó người bên cạnh: “Sơn Bản, chuẩn bị xe và ngựa, ngoài xe chở hành lý, chuẩn bị thêm cho hai một xe ngựa tốt nữa. 3 ngày sau sẽ khởi hành trở về Thiên Lang Quốc.”

-Còn người kia…ko phải là?

- Tất nhiên, lần này ko thể thiếu!

-----------------------

Lãnh Cung…

Trải qua vài ngày nghỉ ngơi, Vũ Đồng cũng thích ứng được, sức khỏe cũng khá lên hơn, thời gian n gây ngốc trong phòng cũng ít lại.

Sáng sớm, mở cửa, bóng thanh y thon dài đã đứng trước sân từ bao giờ. Nàng run run đôi mi, tiến lại, nhẹ nhàng gọi: “Thương Hiên…”

Đôi mắt dưới tia nắng yếu ớt ánh lên màu xanh dịu dàng, khóe môi mang theo nụ cười ấm áp: “Nàng…có khỏe ko?”

Gật gật đầu, những lọn tóc rơi ra, kéo phần mũ trùm l ên cao, cơ hồ như che kín của khuôn m ặt nhỏ, chỉ riêng dải băng trắng xóa một b ên mắt vẫn hiện hữu, chói lóa, đâm v ào lồng ngực hắn. So sa1nhnhu7 một bức tranh thủy mặc hoàn mỹ nhất, lại vô tình bị dính một vết mực đen, ko thể tẩy đi, chỉ khiến cho nghệ nhận và ngươi xem xót xa mãi.

Thấy Thương Hiên cử im lặng nhìn m ình, Vũ Đồng ngượng ngùng ho khan 2 tiếng. Hắn mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, quyết định nói: “Ta sẽ chữa cho nàng, ở Thiên Lang Quốc, có rất nhiều thảo dược, tình cờ ta lại quen được một thần y đã quy ẩn, hắn sẽ chữa được cho nàng mà ko hy sinh bất kỳ người sống nào…”

-Có lẽ ko cần thiết, ta thấy như vậy cũng ko có gì là ko tốt…

Hắn cười khổ, ý tại ngôn ngoại, lời hắn n ói ra, có lẽ nàng ko phải ko hiểu, nhưng chưa kịp thuyết phục, đã bị người ta khước từ.

Nhìn ra được sự quẫn bách của hắn, Vũ Đồng biết mình thất thố nên dịu giọng: “Thiên Lang Quốc, ta cũng muốn một lần ghé đến…”

Thương Hiên rạng rỡ trở lại, hắn đến gần, chân thành hỏi: “Vậy nàng bây giờ…đã có tính toán gì chưa?”

Ngước nhìn khoảng trời loang lổ bóng nắng trên đầu, Vũ Đồng lim dim mắt, nhớ lại đã từng có người nói rằng muốn cùng nàng nắm tay nhau du ngọan nhân gian…

-Du ngoạn nhân gian….

Thương Hiên nghe thấy tiếng nàng thì thầm rất nhỏ, cũng cười nói: “Du ngoạn nhân gian? Thật là hay! Ước mộng cả đời của ta cũng chỉ có vậy…!”

Vũ Đồng quay lại nhìn, Thương Hiên thuận thế n ắm l ấy bàn tay nhỏ của nàng, khe khẽ: “Ta ko cầu gì hơn, chỉ mong có thể đi chung với nàng một đoạn đường ngắn dài tùy ý, khi nàng cần bạn đồng hành, đừng quên Thương Hiên này, ta đã nói rồi, ta muốn có cơ hội làm cho nàng hạnh phúc…!”

Vũ Đồng im lặng hồi lâu, rồi gật gật đầu…

Ánh nắng chiếu rọi lên nụ cười trên gương mặt hắn.

--------------------------

Hỏa Vương Nội Điện

Giọng Thiên Tứ the thé vang lên: “Thái Tử Thiên Lang Quốc xin cầu kiến….”

Một thân lam y tiến vào, n hẹ nhàng thanh nhã.

Cổ Nghịch Hàn hờ hững, cặp mắt ko ngước lên khỏi giá án mà Thương Hiên cũng ko lấy làm quẫn bách, thần định khí nhàn nói:” Thần đến đây để cáo biệt Vương, 3 ngày sau trở về Thiên Lang Quốc!”

Lúc này Cổ Nghịch Hàn mới buông bút, nhìn xuống điện dưới, nhàn nhạt mở miệng: “Vậy trẫm ko giữ Thái Tử, chúc ngươi thượng lộ bình an”

Khóe miệng Thương Hiên khẽ nhếch, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo mang thêm vài phần trào phúng: “Thần rất mong nhận được lời chúc của Vương, bởi lần này trở về ko chỉ một mình, thượng lộ bình an là điều rất cần thiết”

Nói rồi, Thượng Hiên cười nhẹ, quay người đi ra ngoài, để lại cái nhíu mày thật sâu của Cổ Nghịch Hàn đằng sau lưng.

Lúc này, Thiên Tứ e dè đi vào, chuẩn bị nhận lệnh.

-----------------------------

Lãnh Cung

Ánh đèn vàng leo lét hắt ra ko đủ chiếu sáng cả một góc Lãnh Cung tối tăm tịch mịch, Vũ Đồng vẫn đang chậm rãi xếp lại những t hứ vật dụng sinh hoạt cần thiết vào một túi vải hành lý.

Khi ngơi tay, trời cũng đã khuya, mới chuyển đầu tắt nến. Bóng đen sau lưng khiến nàng giật mình, chưa kịp keo, bàn tay to thô ráp đã che trên miệng: “Là ta…!”

-Cổ Nghịch Hàn…đã khuya rồi sao còn…?

Hắn âm trầm quét mắt qua nàng, nhìn xuyên đến túi hành lý nhỏ đặt một góc trên giường, bàn tay mỗi lúc một thêm sức nắm chặt vào, tiếng nói lạnh như hàn băng: “Sáng nay có ai ghé qua đây?”

Vũ Đồng ko biết hắn lại nổi cơn gì, hơi gật đầu trả lời: “Có, Thương ngự y có ghé!”

Cổ Nghịch Hàn đột nhiên vươn tay bóp chặt hai đầu vai của nàng, rít qua kẽ răng: “Hắn đến đây làm gì, có phải đến đây khuyên nàng rời xa ta, theo hắn trở về Thiên Lang Quốc?”

Vũ Đồng cau mày, bàn tay hắn cứng như thép, muốn bóp nát vai nàng, bất giác kêu đau mà Cổ Nghịch Hàn thì vẫn điên cuồng, giọng nói mỗi lúc một thêm phần tức giận: “Ta ko cho phép, hiểu chưa, ta ko cho phép nàng đi, đời này kiếp này nàng chỉ có thể ở đây, bên cạnh ta!”

Vũ Đồng oán giận ngước mắt nhìn hắn, trầm giọng: “Cổ Nghịch Hàn, ngươi có quyền gì mà trói buộc ta bên cạnh ngươi cả đời hả? Ta muốn được tự do, thả ta ra, trở về với Diệm Cơ của ngươi đi….!”

-Tự do? Tự do của ngươi là ta, cho dù ta có vứt bỏ ngươi thì ngươi cũng hỉ có thể ở bên cạnh ta!

Hắn gầm lên, giờ đây, Cổ Nghịch Hàn như một con mãnh thú điên cuồng chế ngự con mồi trước mắt.

Một bàn tay cứng rắn kẹp chặt hai bàn tay nhỏ vẫy vùng loạn xạ của nàng mà quặc ra sau đầu. Bàn tay còn lại vung lên, xiêm y của Vũ Đồng giây lát đã biến thành những mảnh vải rách nát, lộ ra một thân ôn hương nhuyễn ngọc làm say lòng người.

Ánh mắt của Cổ Nghịch Hàn tràn đầy tia máu ko rời khỏi thân thể trắng nõn mềm mại mà mình khao khát những ngày này. Những ngón tay lần lên rồi ôm trọn sự no đủ êm ái nhất của nữ trân trong lòng.

Mắt thấy sự thay đổi của hắn, Vũ Đồng lo sợ hét to: “Buông ra, ngươi buông ta ra…!”

Đổi lại chỉ là sự trầm mặc mà say mê của hắn trên hai trái anh đào đỏ mọng. Những đường liếm láp ướt át từ chiếc lưỡi ko xương của hắn khiến Vũ Đồng từng trận từng trận run rẩy. Hoảng sợ, lo lắng cùng đau lòng, nàng ra sức giãy giụa. Hai chân điên cuồng đá loạn. Ăn đau, lại lo lắng gây ra thương t ổn cho Vũ Đồng, Cổ Nghịch Hàn nới lỏng tay, bất ngờ, người trong lòng đột ngột dồn toàn bộ khí lực vùng dậy, lao ra ngoài.

Chưa chạy được 3 bước, Vũ Đồng thấy da đầu đau nhói. Người đằng sau đã giữ lấy mái tóc dài của cô, kéo về, vì quá đau, nàng ko dám cuồng loạn, chân tự đông chạy lùi về góc giường, bàn tay kéo lại, cả thân hình lại đổ nhào về vị trí cũ. Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn ẩn nhẫn: “Đừng cố sức, ta ko muốn làm nàng đau, ngoan ngoãn đi…!”

Vừa nói bàn tay hay đã cố định hai tay của nàng b ằng mảnh vải rách xé ra từ y phục, tay còn lại vặn bung hai chân nàng ra, rồi chèn thân mình vào giữa, bàn tay ko ngừng xoa nắn trên khắp cơ thể mịn màng

Vũ Đồng rớt nước mắt, nghẹn ngào: “Cổ Nghịch Hàn, ngươi đã xác định rồi, tại sao ko buông tha cho ta, còn đến đây làm phiền ta, đây là cái gì chứ, ngươi coi ta là gì, chà đạp nữ nhân như thế này vui sướng lắm sao?”

-Ta có xác định cái gì hay ko, thì nàng ko cần phải quan tâm, chỉ cần chuyên tâm ở bên cạnh ta, đừng rời đi…!

Vũ Đồng lúc này chỉ muốn hét lên, nàng bất lực, quay mặt vào trong, trốn tránh cái hôn da diết để nó rơi xuống mắt, mũi và khóe miệng: “Cổ Nghịch Hàn, ngươi điên rồi!”

-Phải, ta điên rồi đấy, chỉ cần biết nàng có ý định rời đi, ta như phát điên lên, vì thế…!

Lời nói chưa hết, cả thân mình hắn cứng lên, hai tay đã đặt sẵn ở hai mông no tròn của nàng, nâng lên, vòng eo động một cái, toàn bộ nóng rực cứng rắn mạnh mẽo xuyên qua, chon vùi trong sự ấp áp trơn mềm của nàng. Vũ Đồng giật mình, phát ra tiếng “a” đau đớn, l ại nghe người nằm trên khẽ t hở dài thỏa mãn: “Vì thế…Tiểu Đồng…ta muốn t rói buộc nàng cả đời…!”.

Vũ Đồng cuối cùng chỉ còn l ại sự câm lặng, nhẫn nhịn chịu đựng hắn muốn hết lần này đến lần khác. Tự hỏi có phải là, giờ này lòng đã chết!

----------------

Sáng sớm, Hoa Nhi bước vô, một mảnh hỗn loạn kéo d ài từ sàn nhà đến trên giường làm nàng hốt hoảng, y phục tứ tung, ko còn hình dạng vất lung tung mà Vũ Đồng vẫn nằm lặng trên giường, tóc đen xõa dài tán loạn nổi bật lên làn da trắng nõn giờ tràn đầy dấu vết xanh xanh tím tím ghê người. Khỏi cần hỏi, Hoa Nhi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Chợt người trên giường n gồi dậy, ko them che chắn, run rẩy bước xuống giường, giọng nói cực kỳ yếu ớt: “Ngươi truyền tincho Thương ngự y, nói ta đồng ý, ngày mai xuất phát lên đường!”

Cuối cùng cũng đã quyết định