Tiếp tục cướp đoạt tuyệt vọng của ngươi…

” Nam nhân này chết chưa?”

Lạc Vô Trần còn chưa mở mắt, liền nghe được thanh âm này, bướng bỉnh, tùy hứng. Mang kiêu ngạo cao cao tại thượng. Rất êm tai.

” Vẫn chưa, chủ tử.”

Cảm thấy một đôi tay xoa xoa khuôn mặt, lãnh hương tràn ngập, đầu ngón tay y phảng phất như mang hàn băng vạn năm, Lạc Vô Trần muốn mở mắt, muốn lên tiếng, nhưng cái loại tuyệt vọng vô lực lại gắt gao vồ lấy hắn.

” Ân, đem hắn chỉnh đốn sạch sẽ mang vào phòng ta.”

Chủ nhân thanh âm lên tiếng, cũng mang một chút khẩu khí nghiền ngẫm, sau đó tiếng bước chân xa dần, nhịp thở cố sức đè thấp bốn bề cũng dần thô nặng lên. Bọn hạ nhân thì thào nói nhỏ.

” Người kia là ai? Sao chủ tử lại cảm thấy hứng thú với hắn?”

” Hắc, còn không phải trên đường nhặt được, có lẽ là vừa ý, một thân da non thịt nhuyễn này….”

Lời còn chưa nói xong, một bàn tay thô lỗ xa lạ hung hăng nhéo một cái trên đùi Lạc Vô Trần.

” Dừng tay!”

Một thanh âm tương đối uy nghiêm thấp giọng quát bảo.

” Đây là người chủ tử muốn, thói quen của hắn ngươi cũng không phải không biết, ngươi không cần cánh tay này nữa sao?”

” Thuộc, thuộc hạ không dám, ta, chỉ nhìn xem gia hỏa này chết hay chưa…”

” Hảo, khiêng đi, chỉnh đốn sạch sẽ chút.”

Ngay sau đó, Lạc Vô Trần tựa như rối gỗ, bị người sát đến tẩy lui, nâng qua nâng lại, miệng không thể động, mắt không thể nhìn, kéo tai cào ngực như vậy, khó có thể nhúc nhích. Cũng không biết trải qua bao lâu, khi mọi thứ đều an tĩnh lại, hắn thậm chí có thể cảm thấy tà dương trời chiều chậm rãi leo lên, chảy xuống trên thân thể. Mãi đến lúc bóng tối bao phủ, màn đêm vắng vẻ. Thanh huy ánh trăng làm hắn mông lung cảm thấy một tầng sương trắng, đôi mắt lúc thu nhập thanh huy đầu tiên, hào quang nhu hòa như vậy, phảng phất như thiên cung của Nguyệt Dương, xán lạn vô địa.

Bạch lăng của hàng thêu Hồ Nam chạm vào sinh lạnh, lụa trắng mảnh mịn bọc che thân thể nhẹ run rẩy, kẻ vốn phải rét lạnh như sắt lại một mực sợ hãi băng lãnh, quá khứ, luôn muốn để Liễu Sinh Hương hảo hảo ôm hắn mới có thể làm nên mộng đẹp, lúc này, ở trong căn phòng băng lãnh xa lạ, bỗng nhiên nghĩ đến người kia, ngay cả tâm cũng ấm lên mấy phần, ý thức được bản thân yếu ớt, Lạc Vô Trần không khỏi nở nụ cười, phát ra một tiếng cười chế nhạo ngắn ngủi, ngay cả mình cũng lấy làm kinh hãi.

” Ngươi tỉnh?”

Vẫn là cái thanh âm lạnh lùng cao ngạo nhưng cứ khăng khăng có một chút bộ dáng nghịch ngợm, lẩn trốn kẻ khác, lại quyết tránh không khỏi Lạc Vô Trần.

” Liễu Sinh Hương, lần này lại chơi trò gì đây?”

” Ngươi biết ta?”

Người ngồi bên giường có chút kinh ngạc, trên mặt lại mang một chút nghi hoặc cùng sáng tỏ.

” Trách không được có chút quen mặt, ngươi hình như là một vị cố nhân.”

” Là cố nhân, cố nhân thật lâu trước kia.”

Thanh âm còn có chút khàn đục, Lạc Vô Trần mỗi câu mỗi chữ đều phải hao hết tâm huyết.

” Nga?”

Khuôn mặt trẻ tuổi chợt áp gần, cánh môi đạm thủy sắc của Liễu Sinh Hương gạt ra một mạt ý cười lạnh lùng.

” Thật lâu trước kia, bao lâu?”

” Còn nhớ tiểu quỷ không?”

Đạm sắc tựa hồ trở nên càng phai nhạt, song mâu Liễu Sinh Hương như băng, y bóp chặt đôi má trắng bệch của nam nhân trước mặt, làm cho hắn đối diện cùng mình. Đôi mắt trầm như đêm tối, dường như có ma lực khó hiểu, đem hắn thâm thâm hút vào.

” Tiểu quỷ là ai?”

” Một hài tử, nó gặp phải một người, người đó cho nó một cái tên, ngươi nói xem, ngươi biết nó không?”

” Biết ai? Tiểu quỷ?”

” Hai, hai người kia ngươi đều biết, hơn nữa biết rất rõ ràng.”

Lạc Vô Trần gian nan thở ra, cổ càng ngửa lên trên.

” Tiểu quỷ, ngươi còn nhớ ta.”

” Ha ha ha ha….”

Liễu Sinh Hương bỗng nhiên bỏ hắn ra, đầu Lạc Vô Trần nặng nề đập vào chấn song giường, đau đớn làm hắn rút một ngụm lãnh khí.

” Ngươi nói ngươi chính là người kia? Hừ!”

Liễu Sinh Hương xoay lưng, không ai có thể thấy mặt y, nhưng Lạc Vô Trần biết, khuôn mặt kia chắc chắn tràn ngập sợ hãi nghi hoặc, còn cao hứng. Liễu Sinh Hương chung quy che đậy tình yêu, cuối cùng vẫn cứ không che giấu được, ngay sau đó liền làm ra một vẻ mặt trêu đùa hay lãnh khốc, thế nhân có lẽ lừa được, nhưng Lạc Vô Trần hắn sớm đã không phải thế nhân, không phải ma, chính là quỷ.

” Mười lăm tháng sau, là tròn một trăm năm.”

Liễu Sinh Hương đứng ở chỗ tối, đường nét màu đen như mộng như ảo.

” Chúng ta gặp mặt lần đó, là một trăm năm trước, hoá ra ngươi cũng không lão.”

Một giấc ngủ, đó là một trăm năm. Giấc mộng lần này, sợ là vĩnh viễn cũng không tỉnh lại được.

” Đúng là không lão, ta cũng không biến, ngươi lại đổi quá nhiều.”

” Thật sao?”

Cười cười tự giễu, Liễu Sinh Hương quay thân lại.

” Ngươi nói không sai, ta hiện tại muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không có gì ta không đạt được, ngay cả ngươi cũng có thể trở về ngay lúc ta bỗng nhiên nhớ tới, thiên hạ này, còn có cái gì không thuận theo tâm ta?”

” Ngươi thật sự cho rằng như vậy?”

Lạc Vô Trần thở dài, vận mệnh sớm đã dây dưa thành kết, nhân quả sâu xa chung quy phải do bản thân tự mình gánh vác. Liễu Sinh Hương, ngươi còn có cái gì có thể để ta cướp đoạt lấy đây? Có lẽ, chỉ còn quyền lợi, tiền tài, và bản thân ta sao?