Tương ngộ mấy trăm năm trước…

Khi tịch dương tan mất, nước chảy quyết sinh, tâm của ngô hướng ngươi, mãi mãi trầm mặc.

Sinh của ngô, ngưng tụ thành vĩnh hằng. Tử của ngô, rơi xuống luân hồi.

Rét lạnh, ấm áp, mệt mỏi, chán chường, sợ hãi. Hòa cùng tử vong.

Nơi này không phải bất luận chỗ nào, nơi này không có bất luận kẻ nào, sinh tức vĩnh hằng, tử cũng không tuyệt.

Bởi vì nơi này, chính là thiên nhai.

Lạc Vô Trần muốn mở mắt ra, lại nặng đến phảng phất như ngàn cân cự thạch, không thể nhúc nhích, không thể suy nghĩ, linh hồn bị cầm cố trong không gian xa lạ, thống khổ mà dằng dặc. Nơi này là đâu? Nguyệt Dương ở đâu, Liễu Sinh Hương ở đâu, còn chính hắn, rốt cuộc ở đâu? Không có người trả lời hắn, vĩnh viễn sẽ không có.

Hắn nghe tim mình đập, một cái một cái, co thắt hữu lực thong thả, ngực hơi đau, không phải đã chết sao, tay Nguyệt Dương hẳn là ở trên ngực hắn, vươn tay, vươn tay kiên định từ tốn như vậy, Lạc Vô Trần muốn xác định, Nguyệt Dương ở bên cạnh hắn, phảng phất như qua vạn năm, lại phảng phất như một cái chớp mắt, mãi đến lúc trên tay truyền đến xúc cảm trơn nhẵn, là xúc cảm mềm nhẵn lạnh lẽo như y phục tơ lụa, không có máu, không có người, chỉ có chính hắn, cô độc nằm ở nơi này, nằm trong một không gian ngưng đặc yên lặng đáng sợ, tuyệt vọng.

” Hu hu hu…”

Tiếng khóc hài tử, đứt quãng, mơ hồ không rõ, là ảo giác của mình hay sự thật rõ ràng phát sinh bên người? Lạc Vô Trần muốn mở mắt ra, bạch sắc từng mảng cuốn quét, cơ hồ nặng đến muốn bị ép tới ngạt thở, tiếng khóc hài tử bên vành tai lại càng ngày càng khẽ, càng ngày càng xa.

Đừng đi, đừng rời khỏi, bất kể ngươi là ai, bất kể đây là đâu, xin đừng để ta một mình chết ở chỗ này! Lạc Vô Trần hô to, họng lại như nhồi bông vào, khô khốc cuộn quấn cổ. Chỉ có thể phát ra tiếng khanh khách mơ hồ không rõ, vạch qua yết hầu, mãi đến lúc miệng xuất máu tanh.

” Ngươi là ai?”

Đẩy đẩy cái nam nhân ngã trên mặt đất, tiểu nam hài thấy con mắt hắn nhắm chặt run rẩy, giống như ác mộng đáng sợ thâm thâm vồ lấy hắn.

” Tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh.”

Ai, ai đang gọi hắn, gần như vậy, thân thiết như vậy, thanh âm rất êm tai, ngữ điệu nhu nhược non nớt của hài tử, làm hắn không hiểu sao an tâm.

Máu tươi, trào ra từ cổ họng, Lạc Vô Trần ho mạnh lên, tơ máu đỏ sẫm theo khóe miệng trượt xuống, thị lực lại dần rõ ràng, đó là một khuôn mặt hài tử, trên khuôn mặt trắng trắng có một đôi mắt loan loan, cánh môi đạm phấn tựa hồ bất cứ lúc nào đều mỉm cười. Vừa rồi chính là hài tử này khóc sao?

” Ngươi tỉnh? Ta còn tưởng ngươi phải chết rồi.”

Khờ dại trẻ con, tiểu nam hài tò mò nhìn hắn, cười xán lạn, còn có nước mắt nhàn nhạt vắt trên khuôn mặt.

” Đây là đâu….”

Gian nan xuất ra mấy chữ, Lạc Vô Trần há miệng thở dốc.

” Đây là An Tài trấn.”

An, Tài, trấn.

An Tài trấn, cố hương của Liễu Sinh Hương!

Nhìn dung mạo tiểu nam hài, Lạc Vô Trần bỗng nhiên minh bạch, cái hài tử nhỏ gầy này, cái kẻ khiến người ta đau lòng, chính là y.

Mấy trăm năm trước, y chính là một hài tử sao, nhỏ yếu, cô độc, một mình khóc lóc. Nơi này, chính là thiên nhai sao? Tất cả quá khứ, căn nguyên dục vọng, đều có thể tìm được trong thiên nhai.

” Liễu Sinh Hương, quả nhiên là ngươi…”

Mắt Lạc Vô Trần có chút mơ hồ, nhân duyên mấy trăm năm sau, hôm nay đã tiên định tương ngộ.

Rất yêu, cho nên rất đau, rất đau, cho nên rất yêu. Đây vốn là tuần hoàn, nhưng Lạc Vô Trần ta muốn ngươi có được hạnh phúc.