Sau đó, để quên đi cái mệt và cái đói, ta ngồi kế bên hắn, bắt đầu lải nhải câu được câu mất:

- Này Long Phá Thiên..

ngươi là cái đồ độc ác, là cái đồ tiểu nhân bỉ ổi.

Ngươi là cái kẻ người người căm ghét, ai ai cũng muốn phỉ nhổ.

Ngươi là cái tên táng tận lương tâm, nham hiểm xảo trá..

Này..

này..

ta chửi ngươi nhiều thế này mà sao ngươi không tỉnh dậy đòi giết, đòi đánh ta đi.

Ngươi năm nay cũng đã mấy ngàn năm tuổi rồi, sống tới đây thì ra đi chắc cũng không có gì hối tiếc đâu phải không? Nhưng ta mới được gần sáu trăm tuổi thôi.

Ngoài Thủy đàm và phủ đệ của Nguyệt Lão ra, ta chẳng biết đâu là đâu cả.

Ta còn muốn ngao du khắp nơi, muốn ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh trong thiên hạ.

Ta còn rất nhiều việc muốn thực hiện.

Ngươi có thể tỉnh lại hay không? Ta thật sự không cầm cự được bao lâu đâu..

Càng nói thì tiếng của ta càng ngày càng mất hút.

Cảm xúc trở nên hỗn độn và rối rắm.

Lời nói thốt ra cũng có vài phần ủy khuất và nghẹn ngào.

Ta cứ mơ hồ chìm trong suy ngẫm về cuộc đời, về thế sự của riêng mình thì một giọng cười có ba phần khinh thường bảy phần ngạo nghễ vang lên.

Ta giật thót mình quay lại nhìn.

Thì ra..

thì ra..

thì ra hắn ta đã tỉnh từ lúc nào mà ta không hề hay biết.

Long Phá Thiên hiện tại đã mở mắt nhìn ta chăm chú.

Khuôn mặt trắng bệch lúc trước của hắn đã hồng hào đôi chút, cánh môi mỏng nở nụ cười tà mị mà quyến rũ.

Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, mỉm cười một chút xíu đã làm trái tim thiếu nữ của ta lỗi mất một nhịp đập.

Hắn thật sự đã tỉnh rồi.

Ta vui mừng nhưng vẫn có kiềm chế mà không nhào qua ôm chầm lấy hắn.

Tiếp theo, Long Phá Thiên cười ngạo nghễ nói:

- Trời cũng giúp ta.

Ta bị phong ấn bao lâu nay mà không có cách nào ra được.

Cuối cùng phải hy sinh một nửa tu vi và linh lực để phá phong ấn ở núi Nghênh Phong.

Thêm vào đó, đôi mắt của ta do ở lâu trong không gian tối tăm đã mất đi thị lực.

Giờ gặp họa mà được phước.

Tu vi đã quay trở lại.

Đôi mắt chưa lành hẳn nhưng cũng có thể nhìn thấy được rồi.

Hắn..

hắn có thể nhìn thấy được rồi.

Tu vi còn tăng thêm gấp đôi so với khi mới gặp ta nữa.

Ông trời có phải thiếu sót chỗ nào mà ông không biết không? Ta từ tiểu tiên nữ Ngư Lạc trở thành người phàm Ngư Lạc.

Còn hắn thì quay trở về dáng vẻ của Ma tôn chí cao năm xưa.

Trước đây ta còn không thoát nổi hắn.

Bây giờ hắn mạnh gấp đôi so với lần đầu gặp mặt, rồi ta trốn chạy bằng cách nào?

Sau đó, thấy ta im lặng quá lâu, Long Phá Thiên xoay người nằm nghiêng trên đất, đầu tựa lên tay, dáng vẻ hết sức bất cần và quyến rũ.

Hắn tò mò lên tiếng:

- Ngươi chính là tiểu tiên nữ cá vàng đi theo ta mấy ngày nay à?

Ta tỏ vẻ hoang mang và khó hiểu đáp:

- Công tử hữu lễ.

Có vẻ công tử đã nhận nhầm người rồi phải không? Tiểu nữ đi hái thuốc cho sư phụ, vô tình đi lạc nên ghé vào hang động nghỉ chân một chút.

Lúc vào đây chỉ thấy mỗi mình công tử mà thôi.

Ta sợ làm phiền nên không có đánh thức người dậy?

- À..

ra thế? - Hắn nhẹ giọng đáp.

Có phải hắn thật sự không nhận ra ta đúng không? Linh lực trên người của ta vốn mất hết rồi.

Nếu hắn không biết ta là ai, ta có thể tương kế tựu kế mà trốn khỏi hắn hay không? Vì vậy, ta cẩn trọng nói:

- Sắc trời cũng đã sáng tỏ.

Công tử đã tỉnh rồi.

Chúng ta nam nữ khác biệt, trai đơn gái chiếc ở đây thật sự không tiện cho lắm.

Xin cáo biệt công tử, ta phải quay trở về rồi.

- Còn biết là nam nữ khác biệt và trai đơn gái chiếc nữa.

Thế thì không tiễn.

- Hắn cười mỉm trả lời.

Ta thật sự rất vui mừng, ta có phải sắp thoát khỏi hắn rồi hay không? Thế là ta tỏ vẻ như đang thu thập lại một chút đồ đạc trên người.

Sau đó cất bước rời đi.

Nhưng vừa đi tới cửa hang động thì một lực đẩy vô hình từ kết giới xô ta ngã ngửa ra sau.

Cùng lúc đó, ta nghe được cả hang động vang lên tiếng cười vang dội và giễu cợt của Long Phá Thiên.

Rõ ràng hắn đang cố tình trêu chọc ta đây mà.

Ta thật sự rất căm giận nhưng cố gắng kiềm chế chứ không thể bộc phát được:

- Ngươi cố tình?

- Ta cố tình thì sao mà không cố tình thì đã sao? Làm sao ta biết khi tỉnh dậy, ngươi lại muốn diễn một vở tuồng cho ta xem như thế? Nên ta chỉ phối hợp một chút thôi.

Không ngờ tiểu tiên nữ nhà Nguyệt Lão cũng chỉ đến thế mà thôi..

- Ý ngươi là gì? - Ta đáp trả.

- Một chữ thôi: Xấu.

- Hắn nhếch môi nói..