Ngày hôm sau, Lăng Yên và Trầm Ngọc mua rất nhiều thứ ở trong trấn để chuẩn bị cho việc hôn sự.

Hai người đều chưa từng trải qua loại chuyện này, cũng không biết cần chuẩn bị những gì, vì thế đồ đạc gì đó chỉ cần thấy cần thiết liền mua, một phen dày vò đến loạn thất bát tao, vậy mà bọn họ cũng chuẩn bị không sai biệt lắm rồi.

Chuyện cuối cùng phải làm, đó là mở tiệc chiêu đãi tân khách.

“Tiệc cưới ngày đó trừ ngươi và huynh trưởng bọn họ, những người khác ở trấn trên của ngươi cũng sẽ đến sao?” Lăng Yên chỉnh sửa một chậu hoa trước mặt, muốn làm cho chúng nó trở nên xinh đẹp nhất: “Hàng xóm linh tinh?”

“Sẽ không.” Trầm Ngọc lắc đầu, trừ bỏ Xích Diễn, chuyện hắn thành thân cũng không nói cho người nào, tất nhiên cũng sẽ không có người đến: “Còn ngươi?”

Lăng Yên sắp xếp bình hoa không sai biệt lắm, liền lùi lại hai bước hơi suy nghĩ, không chút để ý nói:“Ta cũng không có, yên tĩnh một chút cũng tốt.” Nàng cười cười, chỉ vào bồn hoa kia hỏi Trầm Ngọc: “Nhìn đẹp không?”

Trầm Ngọc gật đầu, đang muốn mở miệng, đột nhiên ngoài phòng lại truyền đến một tràng tiếng đập cửa, Trầm Ngọc cùng Lăng Yên nhìn thoáng qua nhau, rồi đồng thời nhìn ra ngoài cửa.

“Bằng hữu của ngươi?” Lăng Yên hỏi.

Tất nhiên Trầm Ngọc không thể có bằng hữu nào đến đây, hắn khó hiểu đứng dậy ra mở cửa.

Một nam tử trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa, trên người mặc một chiếc đạo bào cũ nát, vừa nhìn thì thấy hơi quen mắt.

“Ồ? Là ngươi à? Thì ra ngươi ở đây?” Nam tử kia nhìn thấy Trầm Ngọc thì lập tức liền nhận ra, tỏ ra vô cùng quen thuộc tiến vào, một tay khoác lên vai hắn. Hắn vừa đi vào, lập tức liền nhìn thấy Lăng Yên đang ngồi trước cửa sổ ở trong phòng, không khỏi sửng sốt nói: “Hai người các ngươi? Không phải các ngươi nói các ngươi không có quan hệ gì sao, sao bây giờ lại......”

Người tới đúng là người trẻ tuổihôm trước xông vào doanh trại yêu quái cứu bọn họ.

Lúc ấy nam tử kia hiểu lầm Lăng Yên và Trầm Ngọc là một đôi tình nhân, sau đó bị Lăng Yên phủ nhận, giờ gặp lại, Lăng Yên lại lập tức cười đáp:“Bây giờ chúng tôi là vợ chồng.”

Nam tử kia trợn mắt nhìn hai người, Trầm Ngọc nhìn thần sắc của hắn, liền lên tiếng giải thích:“Hai ngày sau chúng tôi sẽ thành thân.”

Nam tử ngạc nhiên:“...... Các ngươi tiến triển có chút nhanh nha.”

Trầm Ngọc không để ý sự kinh ngạc của đối phương, trực tiếp hỏi:“Có việc?”

Lúc này nam tử kia mới nhớ tới mục đích mình đến đây, vội vàng nói rõ ngọn nguồn. Thì ra nam tử này tên là Bộ Duyên Khê, là đại đệ tử của Ngôn tông nhất mạch thuộc phân đàn ở Thiên Cương môn, lần này nghe nói có yêu ma tàn sát bừa bãi ở An Nhạc trấn, nên đến đây điều tra, mà lúc trước Trầm Ngọc và Lăng Yên là được hắn trùng hợp cứu như vậy.

Tuy rằng trong lòng Lăng Yên và Trầm Ngọc đều nhất trí cho rằng chính mình không cần người này cứu giúp, nhưng ai cũng không nói thêm cái gì, chỉ để cho người này tiếp tục nói.

Ngày ấy, sau khi Bộ Duyên Khê cứu những người ở trong doanh trại ra, lại hỏi ra sắp tới bầy yêu tinh này có thể còn đi vào An Nhạc trấn một lần nữa. Bộ Duyên Khê đã nói cứu người là phải cứu tới cùng, vì thế dứt khoát liền tìm một chỗ nghỉ ngơi ở An Nhạc trấn, chờ đám yêu tinh kia đến chui đầu vô lưới

Mà chỗ ở hắn tìm được, trùng hợp lại ở cách vách hai người.

Giải thích hết nửa ngày, rốt cuộc Bộ Duyên Khê mới cười đáp:“Cho nên ta đến để mượn một vài thứ, ta vừa mới vào ở bên kia, cái gì cũng không có, tính qua chỗ các ngươi hỏi xem có thể mượn một vài thứ hay không, không thì......” Hắn nói đến đây, gãi đầu một cái nói: “Cho ta ăn ké một bữa cơm?”

Bộ Duyên Khê tới vô cùng đúng lúc, giống như là cố ý căn thời gian để đến, vừa vặn Lăng Yên và Trầm Ngọc cũng chưa ăn gì, hắn liền mặt dày mày dạn ngồi đợi ở trong nhà.

Sau khi cơm nước no nê, Bộ Duyên Khê mới nhớ tới chuyện hai người thành thân, lại vội vàng nói, nếu có thể giúp đỡ được gì, nhất định sẽ hết sức giúp đỡ, lúc này mới xách một vò rượu còn lại trên bàn về nhà, trước khi đi, còn nhịn không được quay đầu lại nhìn hai người cười.

Hai người vốn đang thương lượng chuyện thành hôn, bị Bộ Duyên Khê quấy nhiễu, giờ cũng không biết nói đến đâu rồi nữa, Lăng Yên bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không tính nhớ lại, dù sao đối với nàng mà nói, chỉ cần ở bên cạnh người mình thích, làm gì cũng không quan trọng. Nàng quay sang Trầm Ngọc nói:“Ngày mai chúng ta đến trấn Thu Ngô gặp người nhà của ngươi?”

Vốn tưởng rằng Lăng Yên đã quên việc này, lại không nghĩ rằng ngay tại lúc này, nàng lại nhắc tới.

Trầm Ngọc lặng lẽ đặt đồ đang sắp xếp trong tay xuống, trong lòng tuy không muốn, nhưng chỉ có thể gật đầu nói:“Được.”

Chuyện tới nước này, hắn cũng chỉ có thể hi vọnghiệu suất làm việc của Xích Diễn vẫn cao như trước.

Vào ban đêm, Trầm Ngọc nhận được thư Xích Diễn gửi tới, trong thư là một tấm bản đồ, trên bản đồ đặc biệt đánh dấu vị trí của trấn An Nhạc, mà ở chính giữa bản đồ, bên cạnh trấn An Nhạc, có một con đường bị Xích Diễn dùng bút màu đỏ vẽ ra, đi theo con đường màu đỏ không xa, là vị trí của trấn Thu Ngô.

Trầm Ngọc không biết rốt cuộc Xích Diễn dùng cách nào để từ không có gì mà tạo một cái trấn Thu Ngô, nhưng vì để cho Lăng Yên không nghi ngờ, suốt đêm Trầm Ngọc ngồi nhớ hết những vị trí trên bản đồ, sáng sớm hôm sau, hai người thu thập thỏa đáng, liền theo bản đồ đến trấn Thu Ngô.

Mãi cho đến khi lên đến trấn Thu Ngô, Trầm Ngọc vẫn là thần sắc cổ quái không hiểu.

Trấn nhỏ này thoạt nhìn thật sự là rất chân thật, từ người đi trên đường đến những tiểu quán ven đường, nhìn không ra có chỗ nào khác thường. Nhưng mà càng bình thường như vậy, lại càng làm cho người ta cảm thấy khả nghi. Lăng Yên không để ý chút nào, dọc đường nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút, có vẻ vô cùng tự tại. Trầm Ngọc thì nhìn chằm chằm người đi đường, không biết những thứ này từ đâu ra.

Hai người đi đường một lúc lâu, rốt cuộc đi tới một tiểu viện nhìn vô cùng cũ nát.

Bởi vì cực khó phân biệt đường, đêm qua Trầm Ngọc đã ghi tạc toàn bộ bản đồ vào trong đầu, lần này tuyệt đối không có chuyện nhận sai đường, cho nên khi nhìn thấy rõ nơi này, Trầm Ngọc khó có được giật mình.

Lăng Yên nhìn cũng khá giật mình, bởi vì chỗ này thật sự quá cũ nát, người ngoài liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người sống ở đây thật sự rất khó khăn.

“Đây chính là nhà ngươi?” Lăng Yên nghi ngờ hỏi.

Trầm Ngọc: “Phải......” đi?

Trên thực tế, hắn đột nhiên hoài nghi chính mình nhớ lầm địa chỉ.

Ngay tại lúc Trầm Ngọc còn đang trầm tư suy nghĩ, Lăng Yên đã tiến lên gõ cửa viện.

Cửa gỗ cũ nát phát ra một tiếng két đầy nguy hiểm, Lăng Yên gõ xong một tiếng liền sợ mình không cẩn thận đã làm hỏng cửa rồi, vội vàng giảm bớt lực, nhẹ nhàng gõ vài tiếng.

Hai người đợi ở ngoài cửa một lát, đằng sau cánh cửa rốt cuộc cũng có động tĩnh, một người đàn ông cao to cường tráng mở cửa ra, ló đầu ra ngoài nhìn Lăng Yên và Trầm Ngọc đang đứng ở trước cửa.

Tướng mạo của người này đương nhiên Trầm Ngọc rất quen thuộc, đây là người lúc trước hắn cứu ở trấn trên - Chu Đại Tráng, nhưng trong lòng Trầm Ngọc vô cùng khẳng định, người này không phải là Chu Đại Tráng thật sự, mà là Xích Diễn cải trang.

Suy đoán của Trầm Ngọc cũng không sai.

Người ở trong nhà đúng là Xích Diễn thượng thần, người tham gia trận đại chiến thần giới trong truyền thuyết lúc trước, có thể lấy một người mà địch lại tứ đại ma tướng của Ma giới, phong thái vô song, diện mạo bất phàm, được vô số tiên nữ ái mộ.

Vì hoàn thành nhiệm vụ của tiểu Thần tôn nhà mình, suốt đêm Xích Diễn thượng thần chạy tới một trấn nhỏ ở phía tây trấn An Nhạc, nghĩ đủ mọi biện pháp đổi tên trấn nhỏ này thành trấn Thu Ngô. Ngay sau đó, hắn lại vội vàng bố trí một cái tiểu viện như vậy, cải trang thành bộ dáng của Chu Đại Tráng, nghênh đón hai người đến.

Xích Diễn cảm thấy lúc trước mình đại chiến với ma tướng ba ngày ba đêm cũng không có chật vật giống như bây giờ.

Mà nhìn những thứ mình bố trí lần này, Xích Diễn cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ngũ phương chiến thần bọn họ từ nhỏ đều coi tiểu Thần tôn là bảo bối mà cung phụng, ai biết hôm nay lại đột nhiên chui ra một nữ tử nhân loại vô cùng bình thường, lại có thể bắt Thần tôn bọn họ vất vả nuôi lớn đi như thế, tuy Xích Diễn không đến mức hoài nghi ánh mắt Thần tôn nhà mình, nhưng trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng, vì thế đặc biệt thiết kế ra một địa phương khó coi như vậy.

Người ta hay nói cô nương ở trần gian đều thuộc loại ngại bần yêu phú.

Thật ra hắn muốn biết, nếu nhìn thấy gia cảnh Thần tôn nhà mình nghèo khó đến mức này, cô nương này sẽ có phản ứng như thế nào!