Hệ thống liên tục báo động, nhắc nhở Mục Thư phải giấu thân phận từ thế giới khác.
Mục Thư cũng đã có chuẩn bị, hắn giải thích lưu loát "Ta vốn là một đạo sĩ sống ẩn dật đã lâu. Một ngày nọ ta thấy sao trời báo có điềm lớn sắp xuất hiện, ảnh hưởng sinh tồn Tứ Quốc. Để thoái khỏi đại hoãi này, phải có người đứng đầu thống nhất Tứ Quốc" Hắn dừng lại nhìn y "Ngươi là người trời định cho nhiệm vụ đó. Khi biết ngươi đã bị bắt vào ngục ở Bắc Quốc, ta muốn hỗ trợ ngươi " Lời nói dối tốt nhất là lời nối dối có nửa phần thật trong đó.Quả nhiên Tần Thiên Anh hơn tin, nhiều người cũng tự xưng là đạo sĩ ở đây. Phụ hoành của y cũng có một nhóm người, nhưng họ đa phần là đồ giả, chủ yếu là nói nhảm về thời tiết, hay là ngày tốt gì gì đó, to gan hơn chút nữa thì dám bán đan dược trường thọ cho phụ hoàng y. Y bị phụ hoàng ghét cũng có vài phần hỗ trợ của những người này, nói là y mệnh xấu, khắc phụ hoàng y. Nhưng y không ngờ mình có thiên mệnh lớn như vậy, y nghĩ y chỉ là một hoàng tử thất sủng, cả đời sống xa hoàng cung.Còn một điều quan trọng nữa. Y nắm chặt tay hỏi "Vậy ngươi tiếp cận ta không phải thích ta,chỉ vì ta là người trời định?" Dù gì Mục Thư chưa bao giờ nói thích hắn, chỉ vì tai tiếng Bình Vương và sự đối xử tốt của Mục Thư làm y hiểu lầm. Mục Thư hơi chột dạ, hắn thật ra suýt chém y vài nhát. Hắn đáp thật lòng "Thật sự không có lúc đầu, nhưng không biết từ lúc nào ta thích ngươi, vô cùng thích. Nếu như không phải người trời định thì ta cũng sẽ bắt trời chọn ngươi"Tần Thiên Anh xấu hổ, trách bừa "Sau ngươi không thích mà nhìn ta không đứng đắn như vậy?"Vì cái nhiệm vụ thứ hai chứ sao? Mục Thư cũng nói bừa "Ta thấy ngươi vừa mắt thôi. Ngươi quả thật là người dễ nhìn nhất ta từng thấy"Tần Thiên Anh được ái nhân khen cũng thích. Gỡ được gút mắt tình cảm, y cũng nhẹ nhỏm. Lúc trước ra sao cũng được, miễn bây giờ hắn thích mình là được rồi.Y thở dài "Ngươi chắc không có thiên mệnh to lớn như vậy? Phụ hoàng ta không thích ta, đừng nói làm Thái Tử, ta còn không được coi trọng bằng cái hoàng tử khác"Quả thật trong truyện Tần Thiên Anh cũng không được hoàng đế chọn, nhưng người có binh quyền thì có thể đoạt quyền. Sau khi y soán ngôi đoạt vị, cũng có vô số người phản đối. Nhưng y vừa thông minh vừa tàn nhẫn, lại nắm quân binh trong tay, thế lực phản đối y nhanh chónh bị tiêu diệt. Sau đó, y lại ngự giá thân chinh, thống nhất tứ quốc, thông thương, nơi nơi hùng mạnh. Chuyện soán ngôi thế là vào quá khứ.Mục Thư hỏi ngược y "Ngươi muốn làm vị vua như thế nào?" Hắn càm giác Tần Thiên Anh của hắn không giống như trong truyện. Mù quáng trả thù, lợi dụng nữ chính, còn dùng binh soán ngôi, bị dán tên bạo quân. Tần Thiên Anh lắc đầu "Ta không muốn làm vua. Mẫu thân ta chỉ muốn ta sống đơn giản, trách xa hoàng cung chết chóc đi" Y nhìn Mục Thư cười buồn "Nhưng ta vẫn muốn trả thù cho mẫu thân, trả thù cho các binh lính bị hại chết. Nhưng ta cũng không biết trả thù ai, phụ hoàng hay người trong hậu cung hại mẫu thân? Hoàng đế Bắc Quốc hay là nội gián trong quân? Ta cũng không biết họ là ai và cũng không có thân phận gì điều tra. Ta không muốn tranh đấu nhưng cũng không muốn bị người ta chà đạp. Ta thật tham lam và mâu thẫu phải không? "Mục Thư chỉ biết lắng nghe, không nói gì. Quả nhiên Tần Thiên Anh của hắn không là người ác độc, tham gϊếŧ chóc như trong truyện. Không biết cốt truyện đưa đẩy thế nào y thành như vậy. Nhưng bây giờ có hắn ở đây, ắn nhất định cho y đường đường chính chính lên ngôi, không cho y mang tiếng xấu. Hệ thống nói y đã hoắc hoá 100%, như vậy là đủ rồi. Người hắn yêu không nên chịu thêm một chút đau khổ nữa. Hắn nói "Ngươi lo xa vậy làm gì? Có ta ở đây, ngươi không có gì phải lo, muốn cái gì ta cũng cho. Ngươi muốn trả thù ai, ta gϊếŧ kẻ đó. Ta nói rồi, giang sơn này ta sẽ đưa cho ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ làm một vị minh quân. Lúc đó, không ai sẽ coi thường ngươi. Nhưng nếu ngươi không muốn làm vua, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi"Tần Thiên Anh ngẫm nghĩ một chút, y cười nói "Ta không đến mức yếu đuối như vậy. Nếu ngươi tin tưởng ta là chân mệnh thiên tử, ta nhất định không phụ ngươi. Các hoàng huynh hoàng đệ ta không biết, nhưng phụ hoàng ta quả thật không phải là vị vua tốt. Còn tên hoàng đế Bắc Quốc, ta nhất định trả thù. Nếu không có ngươi, không biết ta bây giờ ra sao"Bỗng nhiên có tiếng quát lớn "Ai đó?" sau đó là mũi tên cảnh báo.Tần Thiên Anh đoán đây là binh lính của Hạ tướng quân, y nói lớn "Là ta, Tần Thiên Anh"Hạ tướng quân cũng nghe tin tức Tam Hoàng Tử đã bỏ trốn, ngày nào cũng cho người ra ngoài dò xét.Triệu Thất và các binh lính được dặn dò về Tam Hoàng Tử này nhưng họ không ngờ y đến nhanh vậy. Đã vậy hai người còn cưỡi ngựa thong dong, nói chuyện không để y xung quanh, không có vẻ gì là đang trốn chạy. Họ nghi ngờ hai người này chắc là sứ giả của Bắc Quốc qua đây tìm kiếm tin tức nên mới ra mũi tên cảnh cáo. Không ngờ người này là Tam Hoàng Tử thật .Bây giờ một vài người nhận ra Tần Thiên Anh ra khỏi chỗ trốn, sau khi xác định đúng là y, những người còn lại cũng đi ra.Nhưng sự chú ý của họ nhanh chóng đảo qua người bên cạnh y. Quân lính đã lâu không gặp nữ nhân, mà người này còn đẹp hơn tất cả các nữ nhân, họ ngẩn ngơ thất thần.Tần Thiên Anh gợi ý Mục Thư dịch dung hay đeo mặt nạ nhưng tính tình Mục Thư sao như vậy. Hắn đẹp có phải tội lỗi gì đâu mà che giấu. Lúc trốn thì phải dịch dung để không thu hút sự chú ý, bây giờ đã đến Nam Quốc, còn sợ gì nữa.Ở thế giới kia, hắn bị nhìn đã quen. Hắn vốn tuỳ tiện thoải mái, mình sống cho mình, không vì người khác mà phải thay đổi. Tần Thiên Anh nghe cũng có lý, không đề cập chuyện này nữa. Nhưng bây giờ y có hơi hối hận.Tần Thiên Anh khó chịu lớn tiếng "Phiền các huynh đệ dẫn ta vào trại, chúng ta muốn gặp tướng quân"Các binh lính giật mình tỉnh lại, nhanh chóng dẫn họ về quân trại, thỉnh thoảng nhìn lén Mục Thư một chút.