Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 427: Hoàng Thiên – Hắc Minh Long

Chằn tinh Hắc Minh Long, cường giả Quy Nguyên viên mãn sớm thành danh từ mười vạn năm về trước, thậm chí ở một góc độ nào đó mà xem, hắn sớm siêu việt Quy Nguyên, chỉ là chưa thể thành tiên thể.

Ở cấp độ này của hắn, cái gọi là quyền lực, bá vương, hùng chủ đều chẳng có ý nghĩa gì, mà chỉ có duy nhất thành tiên mới là chân đạo. Năm đó hắn sát lục vô tình, tuy rằng bị Ngọc Linh chân nhân trấn áp suốt mười vạn năm, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn dậm chân tại chỗ. Chỉ có điều, thành tiên sao mà khó.

Mười vạn năm, đó là tuổi thọ tối đa mà Quy Nguyên có thể sống, hắn bây giờ đã quá mức gần đất xa trời, nếu không thành tiên, thì chỉ có con đường về với đất. Dĩ nhiên với một người như hắn, làm sao có thể cam lòng chết đi. Cũng bởi là vì vậy, nên khi hắn nghe Hoàng Thiên nhắc về Tam Thể, hắn lại kích động đến mức này.

Bởi vì hắn biết, đó là con đường duy nhất để hắn có thể đột phá thành tiên.

Chỉ là, muốn là một chuyện, có dám bỏ ra cái giá để đạt được nó hay không lại là chuyện khác. Bỏ qua tôn nghiêm quy thuận Hoàng Thiên để thành tiên, hắn tự nhiên không muốn, trừ khi Hoàng Thiên có đủ thực lực khiến hắn phải chịu quỳ.

Chỉ thấy hắn khe khẽ cười lạnh lườm Hoàng Thiên, hai tay hơi giương ra ngả người về phía sau, khói đen nồng nặc bốc tới, oanh minh một tiếng, khiến cả người hắn hoá thành bản thể chằn tinh. Không, đúng hơn đã là một con rồng to lớn, long trảo như trăm cây đại thụ phá trời vỗ xuống.

Thân là thượng vị giả sống hàng vạn năm, hắn thật sự rất ít khi nào nói nhảm, mỗi lần ra tay đều vô cùng trực tiếp và tàn bạo vô tình.

Tại thời điểm long trảo của hắn gào thét vồ qua, Hoàng Thiên phía bên kia cũng không chút nào chậm trễ. Cửu dương quanh thân hắn xoay tròn chóng mặt, hoá thành một cái quang luân đỉnh sau đầu. Thiên Thương trong tay hắn huyết hồng, tiếp nhận Hỗn Nguyên Ma Thần khí đỉnh tiêm, sáng rỡ, đạp một phát phá không, chính diện đâm vào vuốt rồng to lớn.

- Oành….

Lực lượng kinh khủng bạo ra gần như bình định toàn bộ vùng ngục tối, bên trong đại trận khốn ngục, bất cứ thứ gì tồn tại ngoài hai người bọn hắn đều vỡ nát, thậm chí không gian cũng chôn vùi.

Hoàng Thiên chỉ cảm thấy một cỗ phản chấn kinh thiên động địa theo Thiên Thương truyền tới, đem xương cánh tay của hắn đều ép nát, cả người bắn đi xuyên hàng vạn dặm, nện thẳng vào trong vách màng pha lê, máu tươi ứ lên cả ngoài miệng.

Đó là chênh lệch, Hắc Minh Long so với Phong Võ đâu chỉ mạnh gấp một hai lần, tới mức dù hắn lần nữa áp dụng toàn bộ lá bài cũng không thể nào đối kháng.

Hắn cũng không biết được là, Hắc Minh Long sau cú va chạm dù cho không hề hấn gì, nhưng mắt rồng to lớn đã phải âm thầm thít chặt, thân thể hơi căng lên như sợ hãi. Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấu Hoàng Thiên chỉ mới Hồng Trần đỉnh phong, vậy mà có thể dựa vào thủ đoạn chắn ngang một đòn của hắn, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào?

- Grao…

Nhận thức được Hoàng Thiên tuyệt không đơn giản như hắn nghĩ, hắn làm sao có thể cho Hoàng Thiên cơ hội, thân thể to lớn cuộn vòng trong hắc ám, truyền ra tiếng gào đinh tai nhức óc.

Hoàng Thiên chỉ cảm thấy thời không xung quanh mình bị thân rồng thay thế, hoá thành vòng xoáy không gian trấn áp xuống, một cỗ áp lực kinh khủng không gì sánh được đè lên trên vai hắn, khiến cho trạng thái Ma Thần song biến cũng có phần không thụ nổi.

Thân rồng chuyển động ngày một nhanh, lốc xoáy cũng điên cuồng nghiền xuống. Hoàng Thiên không dám để cho nó nghiến nát mình, vội vàng đạp ra Cửu Đạp Hoành Không bí, muốn thoát ra khỏi miệng lốc xoáy này.

Phanh!

Nhưng ngay khi hắn vừa mới vọt tới, chỉ nghe phanh một tiếng trầm muộn đau đớn, cái đuôi rồng khổng lồ dường như đã chờ hắn từ lâu, đem hắn trực tiếp đánh bay trở về, dọc đường va vào lốc xoáy và thân rồng, toé ra ánh lửa kinh thiên, cuối cùng nện sâu vào trong đáy xoáy.

- Chủ nhân…

Đằng xa, đám người Cao Vô Cầu trông thấy hắn bị nghiền ép không đường phản kháng thì đều biến sắc quát, thậm chí có mấy người định lao qua vách chướng, muốn cùng với Hắc Minh Long liều.

- Lui ra.

Nhưng bọn hắn còn chưa kịp xông vào, đã bị một âm thanh lạnh lùng làm cho giật mình, theo sau đó là một cỗ lực lượng hùng hậu chắn ngang vách chướng, khiến cho bọn hắn đều hơi lui bước trở về.

Cao Vô Cầu vừa rồi xông lên nhanh nhất, cũng là người bị bật về mạnh nhất, hắn có chút nổi giận nhìn qua Cố Sở, không hiểu vì sao lão già này lại nổi chứng, ngăn cản hắn cứu Hoàng Thiên.

- Để hắn phát tiết.

Cố Sở hơi liếc nhìn Cao Vô Cầu, không giải thích mà chỉ nói một câu thâm ý, rồi rất nhanh sau đó lại nhìn về phía Hoàng Thiên.

Lão là người theo Hoàng Thiên sớm nhất trong đoàn, thậm chí theo hắn từ khi hắn chẳng có gì trong tay, chỉ là một thằng nhóc đạo thương sắp chết cho tới khi hắn trưởng thành như bây giờ. Nói về hiểu hắn, có mấy người qua được lão.

Tỷ như bây giờ, khi mà hầu như tất cả mọi người trong đoàn đều lo lắng cho hắn, lão lại biết hắn không cần điều đó. Hắn là một loại người có nghị lực phi thường, phi thường đến cố chấp, và rất ghét bị người ta thương hại. Hắn có thể đau, có thể khổ, nhưng tuyệt nhiên không cần người khác vuốt ve, liếm láp cho hắn.

Điều đó sẽ chẳng có gì nếu như hắn không có thêm một nhược điểm lớn hơn, đó là sống quá tình, quá nghĩa. Hắn có thể bất chấp hi sinh vì người thân, bạn bè, thậm chí trở nên ích kỷ vì họ.

Và rồi thử nghĩ mà xem, khi hắn phát hiện ra cuộc đời hắn chỉ là một trò chơi của kẻ khác, ngay cả em trai mình cũng không bảo vệ nổi, bất lực nhìn xem một đám lão quái đùa nghịch đủ đường.

Đó là thống hận, là đè nén, là đau thương nhưng không thể giải bày, là bất lực mà chẳng thể vùng lên, chỉ có thể nhẫn, chỉ có thể chờ, cứ thế âm ỉ đè ép lên trên hắn, khiến hắn có cảm giác như muốn nổ tung tất cả.

Đó cũng là lý do hắn ngu xuẩn tự làm khổ mình đến vậy, trước đây là thiêu đốt sinh cơ cùng đánh với Phong Võ, và bây giờ lao đầu vào đánh với Hắc Minh Long như một kẻ đần, chẳng phải vì hắn ngu, mà vì hắn cần phải phát tiết hết cảm xúc trong lòng.

Khi những nỗi đau tinh thần quá lớn, lớn đến mức những cơn đau thể xác cũng chẳng nghĩa lý gì, thì chỉ có cách trở nên điên cuồng với nó, mới có thể làm nó dịu đi, mới có thể giúp ngươi tìm về lý trí.

Đó mới chính xác là thứ hắn cần. Lý trí, mới là trạng thái nguy hiểm nhất của hắn, giúp hắn sinh tồn, mới có thể giúp hắn trả thù một cách điên cuồng và tàn nhẫn nhất.

Tất nhiên, còn một điều tiên quyết nhất nữa, đó là dù hắn lại điên hơn, lại liều mạng hơn, thì hắn cũng chắc chắn không bao giờ để bản thân mình chết. Bởi vì nếu chết rồi, thì có điên hơn cũng có để làm gì?

Đám người Cao Vô Cầu tự nhiên cũng không phải là kẻ ngốc, vừa nghe Cố Sở nói liền hiểu ra mấy phần, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Hoàng Thiên không nói.

Bên trong tràng đại chiến, Hoàng Thiên bị Hắc Minh Long ép cho không đường phản kháng, lốc xoáy cùng thân rồng nghiền gãy nát chân tay hắn, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu. Thất khiếu của hắn đẫm máu tươi, che đi phần nào khuôn mặt anh tuấn.

Vốn là đến cấp độ Hồng Trần như hắn, thương thế bình thường đều rất dễ dàng chữa trị, nhưng chiến đấu cấp bậc này đâu phải chỉ đơn giản là thương thân thể, còn có trảm diệt sinh cơ và huỷ diệt linh hồn, không phải muốn khôi phục liền có thể.

Oành… oành… oành.

Liên tiếp là những tiếng nổ mạnh kinh thiên, Hắc Minh Long vòng trong dòng xoáy, long trảo không ngừng xuyên qua gió lốc, chém vào người Hoàng Thiên, khiến cho hắn như trái bóng văng từ nơi này qua nơi khác.

Cứ thế qua nửa hơi thở thời gian, Hắc Minh Long ngày càng trở nên trịnh trọng. Bởi vì hắn phát hiện ra nếu chỉ dùng nhục thân đơn thuần, hắn không thể làm gì được Hoàng Thiên. Mặc dù xưa nay nhục thân luôn là điểm yếu của hắn, nhưng dù lại là điểm yếu, cũng là điểm yếu của Quy Nguyên bước thứ ba chí cường, há lại có thể là thứ mà Hồng Trần có thể chống đỡ, nhưng Hoàng Thiên lại làm được điều đó.

- Hừ…

Cuối cùng, hắn dường như bị mất mặt nên chuyển thành giận giữ, khe khẽ hừ một tiếng oanh minh, long nhãn lập loè huyết sắc, chớp mắt hoá trảo thành đao, ngưng tụ sát cơ ngập trời, kinh thiên động địa chém về phía Hoàng Thiên.

Long trảo đen đặc, chớp mắt rạch qua không gian, hoá thành một bóng đao hắc ám lạnh người, hung hăng chém xuống. Đao ý khủng bố tận cùng, viễn siêu bất cứ đao tu nào từng xuất hiện trên Nguyên Giới.

Bên ngoài, đám người Cố Sở và Cao Vô Cầu đều hơi run rẩy, thậm chí cả Vô Danh cũng hít sâu mấy lần, phảng phất như chỉ cần đao ý kia chém tới, liền có thể đem bọn hắn chém bay đầu, không đường phản kháng.

Chỉ nghe oành một tiếng, toàn bộ lao tù nổ tung hỗn độn.

Hoàng Thiên bị một vuốt như đao này chém trúng, không còn đơn giản như vừa rồi, cả người oanh bay xuống đáy ngục, nơi đao ý chém trúng, vảy đen nát bét, xương cốt đứt rời, máu tươi ồng ộc chảy tuôn ra ngoài kẽ vảy.

- Vẫn không chết?

Hắc Minh Long rít lạnh một tiếng trong cổ họng, đáy lòng dâng lên lửa giận khó kiềm. Mặc dù hắn sẽ không giết Hoàng Thiên, nhưng lấy thân phận của hắn vậy mà không đánh phế được đối phương thì quá mức làm trò cười.

Chỉ thấy vừa chém xong một chém, thân rồng của hắn đã lần nữa cuộn về, không gian run rẩy, chớp mắt tập hợp thêm năm trảo, hoá thành năm ánh đao liên tiếp chém vào người Hoàng Thiên.

Đao quang thoả sức hoành hoành thiên địa, chỉ có năm đao, nhưng hắc ám còn hơn toàn bộ ngục tối, thậm chí Cửu Dương của Hoàng Thiên cũng phải nhạt nhoà, nhỏ bé, tuỳ thời có thể bị đao quang ma diệt.

Lại liên tiếp là tiếng phanh phanh, thiên địa tựa hồ chỉ còn tiếng chém. Hắc ám thét gào, cửu dương tắt sáng, toàn bộ ngục tù trở về đúng cái sự âm u của nó.

Đến mức nhóm người Cố Sở phải tản ra thần thức mới có thể nhìn qua, không khó để trông thấy Hoàng Thiên đang bị đao quang trảm chém, xung quanh hư không xé nứt, hỗn độn tuôn trào, nhìn thấy mà sợ.

Cả người hắn, không, hiện tại có lẽ đã không còn ra hình người nguyên vẹn nữa. Những vết chém xé nát trạng thái song biến Ma Thần, cắt sâu vào trong da thịt của hắn, bắn ra máu tươi đẫm người. Nhất là một vết rất lớn ở vai, xương quai vỡ nát, dọc xuống dưới tận trên trái tim nóng hổi, máu tươi qua đó bắn tung toé ra ngoài, đáng thương đến cực hạn.