"Mắt của ngươi bị mù sao, gọi ai là tiểu huynh đệ đó!" Bị một tiểu thí hài chỉ mặt gọi huynh đệ, Thương Loan liền tức giận đến giơ chân. Chỉ là chưa để nó bão nổi, một tay áo hồng sắc liền đã đưa ra, chặn tầm mắt của nó lại.

Sắc mặt Kỉ Tình bất biến, chỉ khẽ chú mục vào Giang Tử Khâm một chút, liền đã đạm thanh trần thuật :"Gọi Độc Cô Vô Song ra đây. Nói với hắn không cần trốn nữa, bổn tọa biết hắn đang ở đây."

Trên dưới đánh giá Kỉ Tình một đợt, ngoại trừ kinh diễm ra, Giang Tử Khâm rất nhanh liền đã đem y ghép với 'thanh niên thần bí' mà môn đồ của mình vừa bẩm báo lúc sáng.

Thì ra là tới tìm Độc Cô Vô Song gây sự a!

Biết được lai giả bất thiện, Giang Tử Khâm liền xụ mặt, thần tình cũng không còn thân thiện như trước nữa. Ngay lập tức liền phất tay, đáp.

"Các hạ nhầm lẫn rồi. Độc Cô Vô Song không ở đây."

Kỉ Tình khiêu mi, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm hắn.

Thế nhưng, một lát sau, Giang Tử Khâm liền đã phát hiện ra chỗ không đúng. Bởi vì phương hướng y nhìn, giống như chính là sau lưng hắn a!

Quả nhiên, vừa quay đầu, Giang Tử Khâm liền đã nhìn thấy Độc Cô Vô Song mặc một thân hắc y đang từ phía sau đám người đi về phía này. Có phần gấp gáp, hắn liền hướng đối phương hô lên :"Ngươi ra đây làm gì? Ở đây có ta lo liệu rồi, ngươi mau vào trong đi!"

Không nhìn thẳng Giang Tử Khâm, ánh mắt Độc Cô Vô Song vẫn chưa từng dời khỏi người Kỉ Tình một giây một phút nào. Bốn mắt tương đối, nhưng người đầu tiên chịu thua lại chính là Kỉ Tình.

Y có chút mất tự nhiên dời mắt, mím chặt môi, cả người đều cảm thấy không thoải mái.

Bởi vì đôi mắt của đối phương, nhìn như lãnh tình, nhưng lại ẩn chứa tính xâm lược quá lớn. Thứ tình cảm nóng bỏng bên trong, là thứ mà y không tài nào đáp lại được.

Phát hiện sự lảng tránh của Kỉ Tình, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ rất sớm. Nhưng Độc Cô Vô Song vẫn cảm thấy thâm tâm nhói đau.

4000 năm trước cũng vậy, 4000 năm sau vẫn thế, y sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của hắn...

"Vô Song, ngươi..." Thấy hắn đi tới, Giang Tử Khâm liền định mở miệng ngăn lại. Thế nhưng, hành động kế tiếp của hắn, đã khiến tất cả mọi người ở đây không khỏi sững sờ.

'Cộp' 'Cộp' Đầu gối va vào trên ngọc thạch, phát ra tiếng vang trầm đục. Độc Cô Vô Song quỳ gối ở trước mặt Kỉ Tình, thật sâu khom lưng :"Đệ tử Độc Cô Vô Song, cung thỉnh sư tôn hạ sơn."

"Kiếm Ma đứng lên đi. Bổn tọa không phải sư tôn của ngươi, không nhận nổi đại lễ này." Nắm tay bên dưới tay áo rộng phùng phình âm thầm siết chặt, nhưng ngoài mặt, Kỉ Tình vẫn dùng giọng điệu xa cách nói.

Không biết có phải ảo giác của y hay không. Khi y vừa dứt lời, bả vai của Độc Cô Vô Song giống như lại khẽ run lên. Nhưng rốt cuộc vẫn là không nói gì.

Lúc này, thuận thế ép tới, y liền nâng bước đi tới trước mặt hắn. Dùng ánh mắt lạnh giá nhìn xuống kẻ đang quỳ gối dưới chân mình. Đấu tranh tâm lý thật lâu, mới chủ động hỏi ra câu hỏi đầu tiên.

"Ngày hôm đó...là ngươi sao?"

Vốn vẫn còn một chút tâm lý may mắn, nhưng lúc này, Độc Cô Vô Song đã triệt để thất vọng. Ánh mắt nằm dưới góc khuất của tóc mái, lúc này cũng chậm rãi ảm đạm vô quang.

Hắn thà rằng y chất vấn hắn vì sao lại lầm đường lạc lối trở thành ma đầu tai họa thiên hạ. Thà rằng y chất vấn chính mình phản bội tông môn, làm mất mặt y. Cũng không muốn câu đầu tiên y hỏi chính mình, lại là câu hỏi này.

"Là ai, đối với sư tôn, thật sự quan trọng đến vậy sao?"

Hả?!

Vô duyên vô cớ bị nghi vấn ngược lại, Kỉ Tình liền hơi ngây ra.

Chỉ là, sự im lặng này của y, rơi vào trong mắt Độc Cô Vô Song, lại biến thành ngầm thừa nhận.

Quả nhiên, sư tôn vẫn là rất coi trọng việc này.

"Người đối sư tôn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đó, là Độc Cô Duy Ngã..."

Mắt phượng dần dần mở lớn, nhưng chưa để Kỉ Tình làm ra phản ứng, âm thanh lạnh lẽo, ẩn chứa vài tia điên cuồng của Độc Cô Vô Song đã tiếp tục vang lên :"Sư tôn có phải đang mong chờ câu trả lời như vậy hay không?"

"Vậy thì phải làm sư tôn thất vọng rồi. Người đã ô nhục ngài, không phải ai khác, chính là Độc Cô Vô Song ta."

"Người cùng ngài ân ái triền miên, cũng là ta."

"Kẻ nhân lúc ngài gặp khốn cảnh, không kìm được tâm ma mà nảy sinh ý xấu với ngài, cũng chính là ta!"

Biết được người cùng mình có nhất dạ phu thê không phải ca ca hắn - Độc Cô Duy Ngã, sư tôn có phải sẽ cảm thấy rất thất vọng, rất ghê tởm, rất căm hận hắn hay không?

Dù sao, người y tâm duyệt, cũng không phải là hắn.

Mà là vị 'ca ca' có sinh thần cùng tháng cùng năm kia.

Nếu để Kỉ Tình biết được suy nghĩ lúc này của hắn, y nhất định sẽ một cái tát đem hắn tát tỉnh.

Y tâm duyệt Độc Cô Duy Ngã? Nói đùa cái gì vậy? Đây là chuyện khi nào, vì sao y lại không biết vậy? Nói y thiên vị, cưng chiều Độc Cô Duy Ngã hơn ba người bọn họ thì vẫn còn nghe được a.

Hơn nữa, làm 'người bị hại', y chẳng lẽ không có quyền được biết 'thủ phạm' dám cả gan 'đè' mình là ai sao?

Đương nhiên, điều khiến y quan tâm chuyện này, không dám đối mặt với nó, cũng chỉ đơn thuần là vì mặt mũi của chính mình mà thôi.

Y không muốn chấp nhận việc bản thân đã có mắt như mù, không phân rõ trắng đen, trách lầm Độc Cô Duy Ngã, thậm chí còn đem hắn đuổi xuống núi. Chỉ có thế mà thôi.

Nếu đổi thành 4000 năm trước, y có lẽ vẫn sẽ rất quan tâm việc nam nhân đã làm việc đồi bại với mình là ai.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đối với y đã sớm không còn quan trọng nữa.

Dù sao, nuôi hai con cún giống nhau như đúc. Bị con nào cắn, chẳng phải cũng giống nhau cả sao?

Cắn cũng cắn rồi, truy cứu nhiều hơn nữa cũng chẳng còn ích lợi gì.

**Hai con chó nào đó :........................