"Sư tôn..."
Không quản tiếng gọi tràn đầy thương tâm cùng oan khuất của Cố Thừa Trạch. Lúc này, Kỉ Tình là đang tự lục lọi giới chỉ, một lúc lâu sau mới từ trong đống độc vật của Lục Dạ tìm tới một chiếc bình trắng như ngưng chi. Nhìn thấy Kỉ Tình mang theo một bình ngọc đi về phía mình, linh cảm của Cố Thừa Trạch liền lập tức đưa ra mách bảo không hay về việc này. Khiến hắn không khỏi hoảng hốt muốn lùi về sau, nhưng vẫn như cũ không thoát được vận mệnh bị y rót độc. Độc dược cay nồng, tựa như độc tửu đã ủ nhiều năm, khiến Cố Thừa Trạch không khỏi ho khan vài tiếng, bị sặc đến nước mắt lưng tròng. Nhất là khi ánh mắt còn vô tình nhìn thấy mấy chữ 'Xuân Dược Đặc Chế' ghi trên bình ngọc. Cố Thừa Trạch liền triệt để ngốc lăng. Sư tôn...đây là muốn làm gì? Nghi hoặc cũng không lâu lắm, Cố Thừa Trạch rất nhanh liền đã hiểu được mưu đồ của y. Hạ bụng bắt đầu truyền tới cảm giác khô nóng, toàn thân ngứa ngáy, nóng bỏng như bị lửa thiêu. Khiến da thịt Cố Thừa Trạch không khỏi đỏ bừng lên, hai mắt xung huyết, bắt đầu há miệng thở dốc. Nhìn bộ dạng bị dược vật hành hạ này của hắn, Thương Loan liền có phần hứng thú hỏi Kỉ Tình :"Ta có ý kiến này rất hay. Ngươi nghĩ xem, kẻ này nổi danh phong lưu thành tính, nếu hôm nay ta đem một đầu Thiết Mao Trư cột ở đây, hắn có thể hay không sẽ...hắc hắc..." Mặc dù thân thể không ngừng bị dục hỏa chi phối, nhưng khi nghe thấy lời này của Thương Loan, con ngươi Cố Thừa Trạch vẫn như cũ không khỏi co rụt lại. Sợ hãi cùng tuyệt vọng bắt đầu tràn lan. Nhất là khi Hoa Tiểu Bạch ở bên cạnh còn giơ tay, chủ động nhận việc :"Ta đang rảnh a. Cứ để ta đi bắt cho!" Nói là làm, Hoa Tiểu Bạch đã lập tức cất bước, nhanh chóng dùng thần thức biến mất khỏi nguyên địa. Chưa tới một phút sau, thân ảnh của nàng đã lần nữa hiện ra, trong tay cũng nhiều ra một đầu Thiết Mao Trư. Thiết Mao Trư là một đầu yêu thú cấp thấp vô cùng dễ thấy trên các cánh rừng trong đại lục. Chất thịt thường được dùng làm thức ăn hằng ngày cho tu sĩ. Kích thước của Thiết Mao Trư to hơn lợn nhà một vòng. Toàn thân đen sẫm như hắc thiết, mọc ra vô số gai nhọn sắc bén, chỉa ra khắp nơi, tựa như một con nhím. Lúc này, đầu Thiết Mao Trư trong tay Hoa Tiểu Bạch hiển nhiên vẫn còn sống. Dù bị nàng dùng linh lực phong toả, vẫn như cũ kêu la không ngừng. Tưởng tượng tới chính mình phải cùng đồ chơi này tương tương nhưỡng nhưỡng (XXOO), hai mắt Cố Thừa Trạch liền tối sầm, tâm tư muốn chết cũng đều có. "Sư tôn...sư tôn...ngài muốn đánh muốn giết đều được, chỉ xin ngài ngàn vạn tha cho ta lần này đi..." Nhìn gương mặt tuấn mỹ đến kinh tâm động phách, không biết bởi vì sợ hãi hay dược vật khống chế mà đỏ bừng lên, không ngừng toát mồ hôi của hắn. Kỉ Tình liền có chút mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác. Kỉ Tình a! Ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ loạn thất bát tao gì vậy? Sao bỗng dưng lại hồi tưởng lại lúc hắn ghé vào trên vai mình, không ngừng gọi mình bằng sư tôn với âm thanh ấm ách như hiện tại... Từng giọt mồ hôi từ trên sườn mặt gợi cảm kia rơi xuống trên hõm vai bản thân, mồ hôi hòa trộn vào nhau... "Câm miệng!" Vô duyên vô cớ có chút thẹn quá hóa giận, Kỉ Tình liền quát khẽ, nghiêng mặt, huơ huơ tay để tạo gió, giảm nhiệt cho gương mặt đang nóng hổi của mình. Bị Kỉ Tình quát, Cố Thừa Trạch liền không khỏi tuyệt vọng, cho rằng y là thật quyết tâm muốn dùng cách này trả thù mình. Mỗi một giọt máu đều đang thiêu đốt, phân thân cứng rắn, chỉ muốn tìm một nơi phát tiết hết thảy. Ngay khi Cố Thừa Trạch sắp không cầm giữ được nữa, thì bỗng dưng, sau gáy của hắn lại bị người dùng tay chặt một cái. Hai mắt tối lại, liền lập tức ngất đi. Nhìn Kỉ Tình lạnh mặt thu hồi bàn tay vừa chặt ra của mình, Thương Loan liền không hiểu thấu hỏi :"Ngươi vì sao lại đánh ngất hắn a? Không để cho hắn cùng Thiết Mao Trư thân thân một chút sao?" Thân cái đầu của ngươi! Trước kia hắn cưỡi bổn tọa, bây giờ nếu lại để hắn cưỡi heo, kia chẳng phải bổn tọa sẽ = heo à? Kỉ Tình cũng không biết chính mình tại sao lại nghĩ ra được một phép suy diễn vô lý, phi logic đến vậy nữa. Nhưng y không quan tâm, y chỉ cần một lý do để chính mình tạm tha cho Cố Thừa Trạch, không để hắn cùng một đầu yêu trư tương tương nhưỡng nhưỡng mà thôi. "Nhưng ngươi định cứ như vậy tha cho hắn à?" Tôn trọng quyết định của Kỉ Tình, nhưng Thương Loan vẫn là tặc lưỡi hỏi. Nghe thấy câu hỏi này của nó, Kỉ Tình liền hừ lạnh một tiếng :"Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống lại khó tha." Muốn y dễ dàng tha cho hắn như vậy, đó căn bản là không có khả năng! --------------------------- Sáng hôm sau, bình minh vẫn còn chưa ló dạng, lính thủ thành liền đã từ trong đệm ấm chui ra. Bắt đầu đi ra mở cổng thành. Chỉ là, một khắc cánh cổng vừa hé mở, nhìn thấy thứ được treo trên tường thành, thủ thành liền không khỏi trợn trừng mắt, kinh hô một tiếng, đánh thức tất cả những thủ thành khác. Mà chuyện này, cũng lấy tốc độ nhanh đến chóng mặt truyền khắp cả đại lục. "Nghe nói gì chưa? Sáng nay ở cổng thành Đế Đô, Ngọc công tử thế mà lại bị người lột sạch y phục, chỉ chừa lại một cái tiết khố, dùng linh lực treo trên cổng thành." "Không chỉ vậy, đầu còn bị người cạo trọc. Toàn thân trên dưới đều vẽ đầy hình ô quy, hoặc là một loạt dòng chữ : Ta là vương bát đản, Ta là súc sinh,... các loại. Bây giờ tu sĩ trên khắp đại lục đều đang tụ tập về Đế Đô để tận mắt xem kỳ cảnh a." "..........................."