"Sư tôn, ngài..."
'Chát' Một cái tát lập tức cắt ngang hết thảy lời nói của Độc Cô Duy Ngã. Hắn bưng lấy má phải, khóe môi đều vỡ ra, chứng tỏ Kỉ Tình dùng lực lớn thế nào. "Tại sao lại bỏ chạy? Tại sao lại dám làm ra loại chuyện này với ta cơ chứ!!?" Kỉ Tình lạnh giọng gầm lên, ánh mắt hàm chứa lửa giận vô bờ bến. So với bị cường bạo, y lại càng tức giận chuyện sau khi làm xong, hắn thế mà lại dám xách quần chạy lấy người. "Sư tôn...ta không có...tại sao ngài lại đánh ta?" Độc Cô Duy Ngã thật sự rất khó hiểu khi Kỉ Tình đột nhiên lại bão nổi. Nhất là khi y quan luôn chỉnh tề của y hôm nay lại còn xốc xếch không thôi. "Ngươi còn dám hỏi ta. Ngươi đã làm gì, bản thân ngươi không có tự mình hiểu lấy sao?" Nhìn gương mặt mộng bức, vô tội của hắn, Kỉ Tình liền nghẹn một bụng hỏa. Bị y lên án, Độc Cô Duy Ngã chỉ có thể lắc đầu, cường thế giải thích :"Đệ tử xác thực là không biết chính mình đã làm gì a. Sư tôn, ngài ít nhất cũng phải nói cho ta biết ta đã làm gì khiến ngài tức giận chứ!??" "Ngươi...ngươi..." Mặt trướng thành màu gan heo, Kỉ Tình nhất thời lại không biết nên dùng từ ngữ gì để nói ra. Chỉ có thể vừa thẹn vừa giận quát :"Ngươi khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo!" "Ta khi sư diệt tổ? Đại nghịch bất đạo?" Dùng ngón tay chỉ chỉ chính mình, Độc Cô Duy Ngã nhất thời liền mê mang. Hắn có sao? Vì sao hắn lại không nhớ? Lúc này, Cố Thừa Trạch, Lục Dạ đã từ trong nội viện chạy tới. Độc Cô Vô Song một thân hắc y cũng yên lặng theo sau, đứng ở trong góc khuất, tồn tại cảm thấp vô cùng. "Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Dạ khẽ liếc nhìn Độc Cô Duy Ngã một cái, liền đã ra vẻ lo âu quan tâm Kỉ Tình. Lúc này, không quan tâm tới sự xuất hiện của bọn họ, hai vị đương sự vẫn giữ nguyên trạng thái giương cung bạc kiếm. "Sư tôn, nhất định là có nhầm lẫn gì đó rồi, ta chưa từng làm qua những việc mà ngài nói a." "Ngươi còn dám chối? Là ta mắt thấy tai nghe, còn có thể nhầm lẫn sao?!!" Thấy kẻ này vẫn chấp mê bất ngộ, sống chết không chịu thừa nhận, Kỉ Tình liền triệt để nổi giận. Bàn tay nâng lên, muốn một chưởng đem hắn đánh phế. Đứng ở bên cạnh, phát giác Kỉ Tình đã mất bình tĩnh, Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền chạy tới, ôm chặt lấy tay y :"Sư tôn, ngài bình tĩnh, xin ngài hãy bớt giận..." Một bên khuyên nhủ, một bên, Cố Thừa Trạch lại lo lắng nhìn Độc Cô Duy Ngã, vội vã hô lên. "Đại sư huynh, huynh rốt cuộc đã làm gì khiến sư tôn tức giận như vậy, còn không mau đi xin lỗi ngài!!!" "Ta không làm gì sai, tại sao lại phải xin lỗi!" Mặc dù bị sát cơ của Kỉ Tình doạ sợ, nhưng Độc Cô Duy Ngã vẫn cắn răng ưỡn thẳng sống lưng. Nhìn bộ dạng thấy chết không sờn này của hắn, Kỉ Tình chỉ cảm thấy khí huyết hỗn loạn. Cuối cùng, không khống chế được mà phun ra một ngụm máu tươi. Bàn tay y siết chặt, khớp xương vang lên 'răng rắc'. Ngón tay y run rẩy chỉ vào người hắn, cả người đều đang run lên. Lúc này, Lục Dạ cũng từ bên cạnh chạy đến đỡ lấy Kỉ Tình, tựa như bênh vực y mà trừng mắt nhìn Độc Cô Duy Ngã, rống giận :"Đại sư huynh, ngươi là muốn chọc sư tôn tức chết mới vừa lòng có đúng hay không?!!" "Ta..." Thấy Kỉ Tình vì nổi giận mà thành ra như vậy, Độc Cô Duy Ngã cũng là lo lắng không thôi. Hắn cũng muốn chạy tới quan tâm y. Nhưng bước chân lại nặng trĩu như đổ chì. "Ta xác thực là không làm gì cả..." "Tốt, rất tốt." Kỉ Tình tức giận đến toàn thân phát run, giận đến bật cười :"Là ta nhìn nhầm người. Ngươi căn bản là một chút cũng không giống ta, dám làm mà không dám nhận!" "Lập tức cút khỏi Tiêu Dao Đỉnh cho ta! Từ nay về sau cũng đừng nói với người khác ngươi là đồ đệ của Kỉ Tình ta nữa!" Con ngươi co rụt lại, tâm của Độc Cô Duy Ngã một khắc này liền chùn xuống, lạnh như một tảng băng. Sư tôn đây...là muốn đem hắn trục xuất sư môn? Lần này, Độc Cô Duy Ngã là thật sự hoảng sợ. Ngay lập tức, hắn liền quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu xin Kỉ Tình. "Sư tôn, ta nhận, ta cái gì đều nhận, ngài đánh ta, mắng ta đều được, chỉ xin ngài đừng đuổi ta đi." "Cút, đừng để ta gặp lại ngươi thêm một lần nào nữa, cút đi!" Nhìn Kỉ Tình lạnh lùng quay lưng, gương mặt Độc Cô Duy Ngã liền thấm đẫm nước mắt. Đau khổ, tuyệt vọng, tựa như vô tận thâm uyên đánh úp về phía hắn, đem hắn nuốt trọn. Rõ ràng ngày hôm qua, y vẫn còn giúp hắn lau mồ hôi. Hôm nay, liền đã mỗi người một ngã, vĩnh viễn cũng không thể quay đầu được nữa. Độc Cô Duy Ngã tựa như một con chó bị ruồng bỏ, từng chút một nặng nề rời xa Vọng Minh Cư. Nơi mà bản thân sinh sống sáu năm ròng rã. Ở đó có sư tôn, sư tôn thích uống Long Hồn Đạo Trà, thường hay ngồi trước sân sưởi nắng. Ở đó có người hắn yêu, đối phương rất dễ lạc đường, cũng rất hay quên. Mười năm, trăm năm trôi qua, y có thể hay không sẽ quên mất hắn. Quên mất trong cuộc đời y, từng tồn tại một người như vậy... Một khắc bước ra khỏi Tiêu Dao Đỉnh, Độc Cô Duy Ngã liền bị nước mưa xối ướt. Bên ngoài và bên trong Tiêu Dao Đỉnh, tựa như hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. Đang bước đi, ánh mắt hắn liền mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang che dù đứng ở bên đường. Trong mắt lóe lên tinh quang, hắn liền không chút do dự chạy tới, bắt lấy bả vai đối phương :"Vô Song, đệ mau giúp ta cầu xin sư tôn đi. Cầu xin ngài đừng đuổi ta đi." Bả vai bị siết đến sinh đau, Độc Cô Vô Song chỉ rũ mắt nhìn Độc Cô Duy Ngã đang chật vật bất kham, tựa như con chuột chạy qua đường, bị người người đuổi đánh kia. "Xin lỗi." Hai chữ đơn giản từ trong miệng hắn thốt ra, lại khiến Độc Cô Duy Ngã sững sờ. Xin lỗi? Hắn tại sao lại phải xin lỗi? Bất chợt, nhớ tới những biểu hiện kỳ quặc của hắn tối nay, cộng với bộ dạng của Kỉ Tình lúc xuất hiện, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống bản thân. Độc Cô Duy Ngã giống như đã nhận ra chút gì. "Ngươi vì sao lại nói xin lỗi!!? Ngươi rốt cuộc đã làm gì sư tôn của ta! Độc Cô Vô Song, ngươi mau nói đi!" Nhìn biểu cảm tĩnh lặng, không lời giải thích của hắn, Độc Cô Duy Ngã chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ. Cả người tựa như mất hết sức lực là ngồi thụp xuống đất. Máu tươi chảy dọc theo khóe môi. Đau đớn cũng không biết là đến từ tâm, hay là tận sâu trong linh hồn.