Động phủ của Kỉ Tình nằm ở phía sau Vọng Minh Cư khoảng trăm trượng. Bên trong trang trí vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường đá lớn cùng một chiếc bàn do tảng đá tạc thành.
Lúc này, Kỉ Tình đang nằm nghiêng trên giường đá, lẳng lặng cảm nhận quyền điều khiển thân thể từng chút một mất đi. Cơ thể y lúc này ngoại trừ hai mắt cùng miệng lưỡi, thì gần như là không thể nhúc nhích được mảy may. Loại cảm giác này khiến y rất chán ghét. Tựa như bản thân đã biến thành một con cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé. Cố gắng bình ổn lại tâm tình, Kỉ Tình liền nhắm mắt, chuẩn bị thiếp đi, chờ đợi canh ba đến gần. Chỉ là, ngay khi y vừa nhắm mắt lại, thì một tiếng bước chân trầm thấp liền đã 'đạp đạp' vang vọng trong động phủ tĩnh lặng. Có người đi vào! Kỉ Tình ngay lập tức liền cảnh giác cao độ, nhưng thân thể bởi vì đưa lưng về phía lối vào, nên y cũng không tài nào nhìn thấy được người đến là ai. Đối phương hơi dừng lại ở trước cửa động phủ, cũng không biết là đang làm gì. Đến khi Kỉ Tình đều có phần mất kiên nhẫn, tiếng bước chân mới một lần nữa vang lên. Mà phương hướng, chính là trực chỉ về phía y! Mặc dù không nhìn thấy được, nhưng Kỉ Tình vẫn có thể cảm nhận rõ ràng đối phương lúc này nhất định là đang nhìn chằm chằm bóng lưng của y. Là địch nhân sao? Hắn làm sao lại có thể vô thanh vô tức trà trộn vào Vọng Minh Cư? Đám tiểu tử kia rốt cuộc đều là đang làm gì, vì sao có tặc nhân lẻn vào đều không hay không biết? Đang trừng trừng nhìn vách tường đằng xa. Ánh mắt Kỉ Tình lại bất chợt tối lại, bị một lớp vải đen ngăn chặn, bịt kín. "Ngươi là ai?" Rơi vào trong bóng đêm, Kỉ Tình rốt cuộc cũng không khống chế nổi nữa mà lên tiếng hỏi. Không có tiếng đáp lời. Bên tai chỉ truyền tới tiếng xột xạt chà xát của y phục, giống như có người đang leo lên giường của y. Dưới sự kinh ngạc của Kỉ Tình, một bàn tay to lớn liền vươn tới, đem y lật sang một bên, đổi thành nằm ngửa trên giường. Chủ nhân của bàn tay, rõ ràng không thể nào là nữ nhân được! "Ngươi muốn làm gì?" Giết y? Hay là muốn cướp của? Bắt y để uy hiếp gì đó? Đầu óc loạn như ma, bên tai Kỉ Tình chỉ còn sót lại tiếng hít thở nặng nề của nam nhân đó. Nghe thấy âm thanh của y, hắn liền giống như là khẽ run lên. Nhưng hành động kế tiếp của hắn liền đã gián tiếp nói cho Kỉ Tình biết hắn muốn gì. Bàn tay hắn run rẩy nắm lấy dây rút của đai lưng y, từng chút một chậm rãi kéo ra. Đai lưng vừa giải khai, vạt áo của y liền đã bị xõa tung ra đầy đất. Lúc này, bàn tay to lớn đó lại chuyển tới bên trên, nắm lấy trâm cài đầu mà Cố Thừa Trạch tặng, dứt khoát rút ra. Tóc đen tựa như một dải lụa trải trên giường đá, từng sợi tóc cọ qua sườn mặt của Kỉ Tình, khiến đường nét trên gương mặt y cũng càng thêm nhu hòa. Tay của hắn dịu dàng đem những sợi tóc này vén sang một bên. Tựa như tín đồ, thành kín bưng lấy sườn mặt y. Bàn tay không ngừng run lên, cũng không biết là sợ hãi hay hưng phấn. Là một nam nhân, Kỉ Tình lúc này hiển nhiên cũng đã nhìn thấu ý đồ của hắn. Ngay tức khắc, cả người y liền giận run, thấp giọng mắng :"Cút đi cho ta." Bởi vì bên ngoài động phủ có thiết lập trận pháp cách âm. Nên Kỉ Tình cũng không có phí sức đi kêu cứu. Thế nhưng, làm y không ngờ tới chính là, bản thân chỉ vừa mới hé miệng, nam nhân kia liền đã hôn đi lên. Đôi môi bất ngờ tập kích môi y. Nụ hôn triền miên nhưng lại không kém phần cuồng dã. Nam nhân mút lấy lưỡi của y, cưỡng ép cướp đoạt mật dịch trong miệng y, tựa như muốn đem cả người y đều nuốt vào bụng. "Cút...ưm..." Chỉ vừa mắng được một chữ, môi lưỡi của y đã lần nữa bị đối phương xâm chiếm. Đầu lưỡi của hắn càn quét trong khoang miệng y, không buông tha cho một ngỏ ngách nào. Bàn tay của hắn từng chút một đem y lột trần. Theo từng tầng, từng tầng xiêm y bị mở ra, thân thể của y liền triệt để phơi bày trong tầm mắt hắn. Da thịt của y tương đối mẫn cảm, cho nên lúc này cũng đã phủ lên một tầng phấn hồng, tựa như quả đào khiến người muốn cắn một ngụm. "Nếu ngươi dám làm càn, ta nhất định sẽ giết ngươi, đem ngươi bằm thây vạn đoạn!" Kỉ Tình tràn đầy phẫn nộ quát, muốn dùng nó doạ lui kẻ gan to bằng trời này. Chỉ là, đáp trả Kỉ Tình chính là, nam nhân đó thế mà lại cúi đầu liếm nhẹ lên tiểu đậu đỏ ở trước ngực y! "Khốn kiếp...Dừng lại cho ta!" Mất đi thị giác, những giác quan khác của y cũng càng trở nên mẫn cảm gấp trăm lần. Cảm giác vừa ngứa vừa tê từ trên ngực truyền tới, ngay lập tức liền cắn nuốt dây thần kinh bình tĩnh của y. Răng nanh khẽ gặm cắn, khiến cả người Kỉ Tình đều tê rần, hơi thở cũng có chút gấp rút. Lúc này, bàn tay của nam nhân đã vô thanh vô tức xoa nắn lấy cánh mông trần của y. Cánh tay mạnh mẽ đem hai chân y kéo ra, đặt thành hình chữ M. Hai chân của hắn chen vào giữa chân y. Chậm rãi dừng lại liếm cắn ngực y. Bắt đầu chăm chú quan sát hạ thể của y. Ánh mắt nóng bỏng này, đem da thịt của y đều đâm đến bỏng rát. Đừng nhìn Kỉ Tình sống hơn hai vạn tuổi, nhưng kỳ thực đối với những chuyện này lại vô cùng ngây ngô. Nơi tư ẩn cũng ngoại trừ chính mình ra, căn bản là không có người khác nhìn qua. Nay, bản thân lại bị cưỡng ép dạng chân để đối phương trần trụi quan sát thân thể của mình, còn đụng chạm mang theo sắc tình. Kỉ Tình cũng không nhịn được có chút hoảng loạn. Nhất là khi tiếng hít thở nặng nề bên tai lại càng thêm thô trọng. "Ta cảnh cáo ngươi, không được nhìn! Cút đi...a..." Ngón tay thô ráp chậm rãi ở mô tả hình dạng của thịt mềm bên ngoài. Sau đó, liền không có chút nào báo trước từ từ đẩy vào bên trong.