**Không có tên không phải vì chương không có tên...
Thế nhưng, niềm vui ngoài ý muốn lại bất ngờ ập tới, khiến Thẩm Mị Nhi không khỏi vui vẻ. Bởi vì trên đường quay trở về khách phòng ở tây viện, nàng lại vô tình bắt gặp Độc Cô Vô Song đang đi dạo. Có kinh nghiệm của hai lần trước, biết rõ bản thân phải chủ động hơn nữa, không thể tiếp tục úp úp mở mở. Thẩm Mị Nhi liền lập tức đi về phía Độc Cô Vô Song. Lúc này, Độc Cô Vô Song hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng. Nhưng chưa để hắn làm ra đáp trả gì, thì Thẩm Mị Nhi đã trực tiếp sà vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn. "Ngươi gọi là Vô Song có đúng không? Lời thừa thãi cũng không cần nói. Ta muốn ngủ ngươi." Đối với loại nam nhân băng lãnh như hắn, nàng vẫn cảm thấy rất có cảm giác chinh phục. Nàng nhón chân, khẽ liếm lên trên cằm của hắn. Thấy hắn không tránh né, cũng không phản đối. Nàng liền không khỏi mừng rỡ trong lòng. Xem ra, bản thân là mèo mù vớ phải cá rán, vô tình lại thành công rồi. Bàn tay nàng tựa như một đầu rắn nước, dọc theo bờ ngực của hắn, sờ soạng dần về phía hạ thân. Chỉ là, một khắc đặt tay lên trên đũng quần của hắn, thần sắc trên mặt của Thẩm Mị Nhi liền không khỏi đọng lại. Không có phản ứng. Đối với kỹ năng của mình, Thẩm Mị Nhi vẫn là rất tự tin. Thế nhưng hôm nay, lại có một nam nhân bị nàng khiêu khích mà vẫn không dâng lên một chút phản ứng nào! Thấy Thẩm Mị Nhi toàn thân cứng đờ, Độc Cô Vô Song liền lãnh tĩnh đem nàng đẩy ra. Bởi vì hắn không hề lưu thủ, nên nàng liền trực tiếp quăng ngã xuống đất. "Ta đối nữ sắc không có hứng thú." Mấy chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến Thẩm Mị Nhi cảm thấy như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Hắn không có hứng thú với nữ sắc, vậy thì có hứng thú với thứ gì? Nam sắc sao? Đợi khi Thẩm Mị Nhi lấy lại được tinh thần, Độc Cô Vô Song cũng đã sớm bỏ đi từ lâu. Bị gió lạnh thổi tỉnh, nàng chỉ cảm thấy một ngày này chính là ngày thất bại nhất trong đời mình trong suốt mấy vạn năm qua. Dung mạo cùng thân thể nàng luôn lấy làm tự hào, hôm nay lại ngay cả một cái nam nhân cũng không thể bắt được tới tay. Chỉ là, ngay khi nàng muốn đứng dậy, thì một bàn tay lại bất ngờ giữ lấy vai nàng, đem nàng đỡ lên :"Phu nhân, ngươi không sao chứ?" Thẩm Mị Nhi theo giọng nói nhìn sang, liền đối diện với một đôi mắt hắc bạch phân minh. Gương mặt đối phương mặc dù không phải là đặc biệt xuất chúng, nhưng nàng vẫn là có chút ấn tượng. Đây giống như chính là tiểu đồ đệ của Kỉ Tình. Tên gọi là Lục Dạ thì phải. "Trời lạnh, phu nhân vì sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy a." Lục Dạ một mặt ân cần hỏi han. Trực tiếp bắt lấy tay nàng, giúp nàng ủ ấm :"Nhìn xem đi, tay đều lạnh." "Nếu không ta đưa phu nhân về phòng nhé?" Bị những người khác ngó lơ, đột ngột lại được Lục Dạ quan tâm, Thẩm Mị Nhi liền không khỏi cảm thấy thụ sủng nhược kinh. "Được thôi, vậy liền nhờ Lục sư điệt rồi." Nói tới đây, để chứng thực cho phỏng đoán của mình, Thẩm Mị Nhi liền mềm yếu vô lực tựa lên người hắn, nũng nịu nói :"Mới ngồi một lát, chân không hiểu thấu liền tê rồi. Phải làm sao mới được đây." Ánh mắt Lục Dạ rơi vào chỗ băng ghế gần đó. Tinh quang lóe lên, liền lập tức cười đạo :"Để ta dìu phu nhân sang bên kia ngồi nghỉ." Nói xong, Lục Dạ liền đã chủ động ôm lấy eo của Thẩm Mị Nhi, nửa dìu nửa ôm đem nàng mang tới chỗ băng ghế. "Phu nhân, đêm khuya thanh vắng, phong cảnh hữu tình thế này. Nếu không chúng ta liền đối ẩm một chút đi, không biết ngươi cảm thấy thế nào?" Nhìn Lục Dạ tựa tiếu phi tiếu nói, Thẩm Mị Nhi liền đáp trả bằng một cái mị nhãn :"Nếu sư điệt đã có nhã hứng. Ta đây liền phụng bồi." Lục Dạ theo giới chỉ lấy ra một bình rượu cùng hai chiếc ly nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước. Chỉ là, hắn cũng không có lập tức rót rượu, mà là lấy ra một gói bột phấn, ở trước mặt Thẩm Mị Nhi đổ vào trong bình rượu. "Ngươi làm gì vậy?" Thẩm Mị Nhi khẽ nhướng mày liễu, nghi hoặc hỏi. Lúc này, Lục Dạ cũng không gấp gáp giải thích. Hắn chỉ dùng một đôi mắt tà tứ nhìn nàng, nhếch môi tạo thành một nụ cười buông thả :"Chế tạo kích thích hơn một chút mà thôi." "Thế nào? Phu nhân có dám uống hay không?" Nhìn một Lục Dạ lưu manh vô lại, Thẩm Mị Nhi cũng rất hứng thú liếm liếm môi đỏ mọng. Bỏ thuốc trợ hứng vào trong rượu sao? Người trẻ tuổi xác thực là rất biết cách chơi đùa a. So với đám sư huynh đầu gỗ kia của hắn phải thú vị hơn nhiều. "Ha, ta làm sao lại sợ được chứ." Nói xong, Thẩm Mị Nhi liền chủ động rót rượu. Chậm rãi nâng đến bên môi, đem một ly rượu uống cạn. Động tác từ đầu tới cuối đều ưu nhã mỹ lệ, ẩn chứa ngàn vạn phong tình. Lúc này, ý cười trong mắt Lục Dạ khi nhìn về phía nàng cũng càng thêm nồng đậm. Bốn mắt nhìn nhau, tình ý triền miên. Nhưng rất nhanh, Thẩm Mị Nhi liền đã không cười nổi nữa. Bởi vì lúc này, nàng chỉ cảm thấy cả người tê rần. Không phải là kiểu trúng phải xuân dược. Mà là thân thể đã không còn nghe theo sự điều khiển của mình. Linh lực hùng hậu của nàng lúc này lại đang co đầu rụt cổ, chậm rãi tiêu tán. Tựa như quay trở về lúc còn là phàm nhân không có tu vi. Thậm chí, ngoại trừ đôi mắt cùng thần trí ra, thì ngay cả miệng của nàng cũng đều không thể phát ra được một tia âm thanh. Chỉ có thể trợn ngược mắt nhìn thiếu niên vẫn còn chống cằm, từ trên cao nhìn xuống bản thân kia. "Độc tính của 'không có tên' xác thực rất mạnh a. Tu sĩ Độ Kiếp cảnh chỉ cần trực tiếp nuốt vào thì cũng đều sẽ bị phong bế tri giác cùng linh lực." "Ta chỉ là dùng nửa muỗng nhỏ lên người sư tôn, thì đã có thể khiến thân thể y gặp phải khốn cảnh suốt sáu năm. Huống chi chỉ là một tu sĩ Đại Thừa kỳ như ngươi..." "Uống vào một gói lớn, không thúc thủ chịu trói mới là lạ."