Bóng đêm buông xuống, Kỉ Tình lại đem chiếc ghế dựa lâu ngày không sử dụng bày ra trước sân nhỏ. Tựa lưng lên trên đó ngủ thiếp đi.

Lúc này, Độc Cô Duy Ngã cũng đã đi từ dưới núi lên. Trong tay vẫn còn cầm một vò rượu, bộ dạng có chút chật vật.

Bước chân hắn lảo đảo, xiu vẹo đi vào Vọng Minh Cư. Vốn là nên quay về tây viện đi ngủ, nhưng đôi chân lại không khống chế được, bắt đầu đi về phía đông.

Vừa đặt chân vào đông viện, Độc Cô Duy Ngã liền đã bắt gặp thân ảnh khiến bản thân cùng Độc Cô Vô Song tan rã trong không vui.

Độc Cô Duy Ngã lảo đảo đi tới, người đầy mùi rượu đi tới bên người Kỉ Tình, bất tri bất giác lại khụy xuống, thật sâu nhìn chăm chú dung nhan của y.

Đêm nay ánh trăng tương đối mờ nhạt, nhưng vẫn đem ngũ quan của y chiếu rọi. Y tựa như yêu tinh, câu hồn đoạt phách hắn, khiến tâm trí hắn lạc mất phương hướng.

Bất tri bất giác, hắn lại nhớ tới lúc sáng, dưới rừng mai trắng xóa, y ngượng ngùng cười nhạt. Trên tóc đen vẫn còn cài lên nhánh bạch mai.

Kể từ hôm nay, hắn sẽ triệt để dập tắt hết thảy tạp niệm của mình dành cho y.

Từ nay về sau, cả hai sẽ chỉ là sư đồ, không hơn không kém.

Nhưng bây giờ, hắn say.

Xem như là một lần cuối cùng, để hắn phóng túng chính mình đi.

Độc Cô Duy Ngã cũng không biết chính mình là say thật hay say giả. Hắn chỉ biết, giờ khắc này, hắn chỉ muốn làm một nam nhân vô cùng bình thường. Mà người trong mộng của hắn, thì lại đang an tường nằm cạnh hắn.

Hai người không phải sư đồ, mà chỉ đơn thuần là tình nhân...

Độc Cô Duy Ngã hôn lên môi y, nhẹ trằn trọc. Hắn hơi run rẩy, cũng không biết là đang kích động hay sợ hãi.

Môi y mềm mại, tựa như kẹo ngọt khiến hắn chỉ muốn nuốt trọn.

Thế nhưng, sợ hãi đánh thức y, hắn chỉ có thể đè nén lại tư tâm của mình. Tiếc nuối dừng lại cái hôn này, không dám tiến sâu hơn.

"Ta thích ngài." Độc Cô Duy Ngã thì thào.

Sau đó...liền không có sau đó nữa. Hắn đứng dậy, mang theo vò rượu đi khỏi.

Chỉ là, hắn không phát hiện ra, mi mắt của 'mỹ nhân đang ngủ' kia lại có hơi run run. Cuối cùng, đến khi hắn đi rồi mới chậm rãi mở ra.

MMP, nụ hôn đầu của ta cứ như vậy liền không có!

Trong mắt y lúc này chỉ còn sót lại vô tận khiếp sợ. Ngay cả hơi thở cũng sắp ngưng lại.

Hắn...thế mà dám hôn trộm y?

Không đúng...rất có thể là do hắn uống say nên nhận nhầm người.

Nhưng dù là thế, thì cũng không xóa bỏ được một sự thật là y bị đồ đệ của mình hôn trộm a.

Bây giờ phải làm gì đây? Giả vờ như không biết? Hay là phải vạch trần?

Thế nhưng vạch trần rồi thì lại có ích lợi gì? Nếu mọi chuyện chỉ là vô ý, kia chẳng phải chỉ khiến cả hai càng thêm xấu hổ hơn sao?

Rốt cuộc, suy tư thật lâu, Kỉ Tình chỉ có thể lựa chọn ngậm ngùi cất giấu chuyện này. Đồng thời lại âm thầm quan sát thái độ của Độc Cô Duy Ngã.

Nhưng làm Kỉ Tình không biết nên may mắn hay thất vọng chính là, sáng hôm sau, biểu hiện của Độc Cô Duy Ngã vẫn vô cùng bình thường. Thậm chí còn cung kính lễ độ hơn thường ngày.

Phảng phất những thứ xảy ra hôm qua chỉ là do y ảo tưởng mà thành.

"Sư tôn, trên mặt ta dính gì sao?" Cảm thấy ánh mắt Kỉ Tình hôm nay có chút là lạ, đáy lòng siết chặt, nhưng ngoài mặt, Độc Cô Duy Ngã vẫn cố gắng trấn định cười hỏi.

Thu hồi tầm mắt, Kỉ Tình liền lắc đầu :"Không có."

Độc Cô Vô Song ngồi ở bên cạnh vẫn đang yên tĩnh dùng điểm tâm, tựa như không để tâm đến bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

Lúc này, từ ngoài cửa lại truyền tới tiếng gọi vang :"Sư tôn!!!"

Kỉ Tình buông tách trà, vừa vặn đối diện với một thiếu niên dương quang sáng lạng. Niên kỷ của hắn không lớn, chỉ khoảng 14, 15 tuổi. Gương mặt thanh tú, vẫn còn ẩn chứa đôi nét trẻ con.

"Sư tôn, vừa nghe đại sư huynh nói ngài xuất quan, đệ tử liền đã lập tức chạy từ Tiêu gia về đây a." Lục Dạ đi tới, tựa như lúc còn nhỏ tựa vào lòng y, bắt đầu làm nũng :"Đệ tử rất nhớ ngài a, ngài có nhớ đệ tử không?"

"Nhớ." Xoa đầu nhỏ của hắn, Kỉ Tình liền gật đầu.

Lúc này, lại có một bóng người bước qua cửa vòm, đi vào trong sân nhỏ.

Đối phương mặc một bộ bạch sắc trường sam, tóc dùng trâm bạc vấn ở sau đầu. Dáng người thẳng tắp, anh khí, nho nhã hữu lễ, tựa như quý công tử của thế gia danh môn.

Dung mạo hắn tuấn mỹ như từ trong tranh họa ra, đẹp đến có phần không chân thật, tựa như khẽ chạm vào liền sẽ tan biến hẳn. Khiến người chỉ có thể từ xa ngưỡng vọng.

Nhìn thiếu niên tuấn dật như thần, chỉ khoảng 16 tuổi này. Kỉ Tình cũng không khỏi có chút xuất thần, nhìn đến nhập tâm.

Đến tận khi đối phương đi tới trước mặt mình, quỳ xuống bái chào, y mới lấy lại được tinh thần :"Đệ tử Cố Thừa Trạch, cung thỉnh sư tôn xuất quan."

"Khụ, đứng lên đi." Có chút xấu hổ mà thu lại ánh mắt, Kỉ Tình liền ra vẻ nghiêm trang phất tay. Đồng thời lại buông lời tán thưởng :"Đúng là càng lớn càng anh tuấn rồi."

"Sư tôn quá lời. Đệ tử so với sư tôn vẫn còn kém xa vạn trượng. Tựa như là đom đóm tranh phong với hạo nguyệt vậy."

Kỉ Tình :........................

Sáu năm không gặp, miệng lưỡi của đám tiểu tử này đều thoa mật hết rồi sao. Một cái so một cái biết nịnh bợ.

"Sư tôn, đệ tử có thứ này muốn tặng cho ngài."

"Thứ gì?" Kỉ Tình hỏi.

Lúc này, Cố Thừa Trạch cũng không chậm trễ đem một chiếc hộp gấm lấy ra, hai tay dâng lên :"Sư tôn tự mình mở ra xem đi."

"Thần bí như vậy." Mặc dù phàn nàn, nhưng động tác của Kỉ Tình cũng không chút chậm trễ. Y nhận lấy hộp gấm, dưới sự chú mục của đám đệ tử, từ từ mở ra.

Chỉ thấy, bên trong hộp gấm là một cây trâm toàn thân đỏ tươi như huyết phách. Từng sợi tua rua rũ xuống, tạo thành từng vòng xoáy đan xen vào nhau.

Ngay cả một đại nam nhân như Kỉ Tình nhìn thấy, đều không khỏi động tâm.

"Sư tôn, đây là đệ tử tự tay chọn cho ngài. Về sau ngài có thể...đeo nó mỗi ngày được không?"

Đem trâm cài lấy ra, xúc cảm nhẵn nhụi lạnh lẽo liền truyền tới. Nhưng một lát lại kỳ diệu hóa thành cảm giác ấm áp như ôn tuyền chảy vào tìm.

Càng nhìn trâm cài càng thấy ưa thích, Kỉ Tình liền gật đầu ưng thuận :"Được."