Không biết bản thân đã bị một đại nhân vật âm thầm nhớ thương, Bàng Hổ vẫn còn đang tiếp tục khiêu khích Lục Dạ.

Nhưng ngoài ý muốn của gã, Lục Dạ lại tỏ ra vô cùng cường thế, lắc lắc đầu nói :"Ngươi đây rõ ràng là muốn trắng trợn cướp bóc rồi a."

"Xem ra, chúng ta đã không còn gì để nói..."

Ngay khi Bàng Hổ chưa kịp phản ứng, thì Lục Dạ lại bất chợt ném một nắm bột phấn về phía những tên thổ phỉ đang ngồi xung quanh.

Không chút phòng bị, đám thổ phỉ này liền trúng chiêu. Bột phấn vừa vào trong xoang mũi, liền đã giống như giòi đục xương. Làm đám người đau đến tê tâm liệt phế, thất khiếu chảy máu. Nhưng quái dị là không thể phát ra được chút âm thanh nào.

"Thứ này là độc dược ta vừa lén lút chế tạo ra, vẫn còn chưa đặt tên, hôm nay liền dùng các ngươi đến thử độc đi."

Nói nói, khi quan sát bộ dạng lúc độc phát của bọn họ, Lục Dạ liền nghiêm túc bình luận :"Vậy bây giờ, độc này liền gọi là Hắc Phong Vô Âm."

Kỉ Tình : Ha ha, đúng là đồ đệ ngoan của ta a. Ta chỉ mới dạy ngươi y thuật, ngươi liền đã học một hiểu mười, tự chế tạo độc dược. Thật là có-tiền-đồ. Đúng là ngứa da mà.

Mặc dù từ lúc bắt đầu liền đã cảnh giác Lục Dạ, nhưng Bàng Hổ vẫn không thể tin tưởng được, tên tạp chủng yếu đuối năm xưa, cư nhiên lại trở thành tồn tại có thể uy hiếp tính mạng của mình.

Tư thái này của hắn, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị từ trước!

Lúc này, ánh mắt Bàng Hổ mới chuyển tới trên thân ba người từ đầu tới giờ vẫn đứng phía sau Lục Dạ, trầm mặc không nói, độ tồn tại cũng thấp vô cùng kia.

Chẳng lẽ...đây chính là ba tên sư huynh gì đó của hắn?

Không để cho Bàng Hổ suy nghĩ nhiều hơn, Lục Dạ liền đã trước xuất thủ. Mà ba người Độc Cô Duy Ngã cũng đồng loạt lấy vũ khí ra, không có ý muốn vẩy nước, đều dùng hết tất cả lực lượng.

Nhưng là, Bàng Hổ hiển nhiên cũng không phải là ăn chay. Gã thét dài lên một tiếng, cơ bắp căng ra, khiến áo trên đều vỡ nát.

"Aaa!!!" Gã tựa như một đầu dã thú, chụp về phía thanh đại đao đang dựng ở bên cạnh.

Thanh đao mấy trăm cân, lại bị gã nhấc lên dễ dàng. Gã nhấc đao, trực tiếp chém tới chỗ Lục Dạ - kẻ cầm đầu đang cách gã gần nhất.

Chỉ là, khi lưỡi đao vừa nặng nề rơi xuống, thân ảnh của Lục Dạ lại đã sớm tiêu thất. Xuất hiện ở bên hông gã, đem mấy khỏa độc châm bắn vào trên cánh tay gã.

Ngay tức thì, Bàng Hổ chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn đánh tới. Cả cánh tay tựa như bị bỏng lạnh, đau đớn như cắt thịt lăng trì, hơn nữa còn không ngừng hướng bắp tay lan ra.

Mắt thấy ba người khác đều sắp đánh tới, Bàng Hổ không thể không hạ ngoan tâm, giơ đao tự tay chặt xuống cánh tay trái của mình.

Cánh tay máu me đầm đìa bị chém xuống, Bàng Hổ liền rống lên khổ sở. Gương mặt vặn vẹo, gân xanh như từng đầu trùng tử không ngừng ngọ nguậy nhúc nhích.

Lúc này, gã đã triệt để rơi vào điên cuồng nâng tay phải chém về phía Độc Cô Duy Ngã. Đại đao phát ra tiếng hổ gầm, trăm ngàn cân ầm ầm rơi xuống.

Độc Cô Duy Ngã không né tránh, mà trực tiếp rút đao đón đỡ. Trường Tương Tư trùng điệp va vào trên đại đao. Bởi vì sức lực kém hơn đôi chút, nên hai chân của hắn liền liên tục lùi về sau.

Thế nhưng đúng lúc này, hắn lại không chút chần chờ chém ra một luồng đao khí ẩn chứa kinh lôi, trong nháy mắt liền đánh vỡ lưỡi đao trong tay Bàng Hổ!

Trong lúc hai người đối bính, Cố Thừa Trạch đã vòng ra sau lưng Bàng Hổ, ném một tấm phù lục về phía gã.

Ngay tức khắc, phù lục liền hóa thành một gò đá, hung hăng áp lên vai Bàng Hổ, khiến gã không thể duy chuyển.

Lúc này, Thính Xuân Vũ của Độc Cô Vô Song cũng đã lóe lên từng tia tử sắc lôi quang. Kiếm khí mảnh khảnh như tơ, nhưng lại sắc bén hơn bất kỳ thứ gì, trảm đứt gân mạch của Bàng Hổ, khiến gã không thể đứng vững được mà trực tiếp quỳ xuống.

Gần như đồng thời, Độc Cô Duy Ngã cũng đã đạp mạnh lên sàn nhà, tựa như mũi tên bắn thẳng về phía gã. Trường Tương Tư nâng cao, một đao này nếu rơi xuống, gã nhất định sẽ chết không nghi ngờ.

Rốt cuộc, bị ép vào đường cùng, Bàng Hổ chỉ có thể đem át chủ bài lật lên :"Ngươi rốt cuộc còn muốn đứng nhìn đến khi nào nữa đây!!!"

Bàng Hổ vừa dứt lời, từ tấm bình phong sau lưng gã liền đã bay ra một dãi hồng lăng. Mặc dù nhìn như mềm mại, nhưng lại dễ dàng đem Trường Tương Tư đánh bay khỏi tay Độc Cô Duy Ngã.

Cùng lúc, lại có thêm hai dãi hồng lăng đánh tới, khiến ba người Lục Dạ không thể không thả ra Bàng Hổ, lùi về sau.

Lúc này, từ trên không trung, một nữ nhân đang chậm rãi xuất hiện. Đối phương mặc một bộ hồng y mỏng manh như vải sa, tựa như là do dây vải quấn thành. Chỉ đem vài chỗ ái muội ẩn giấu, còn lại đều phơi bày ra không khí.

Tựa như một đôi chân dài, ba vòng lồi lõm, mỗi một chỗ đều khiến nam nhân nhìn không dời mắt.

Thế nhưng, đợi khi nhìn đến gương mặt nàng. Thì dù là ai cũng đều không khỏi giật thót.

Bởi vì nữ nhân này, thế mà lại mọc ra hai khuôn mặt giống nhau như đúc! Chỉ khác biệt ở chỗ, nửa mặt phải có biểu cảm khóc, nửa mặt trái lại không ngừng cười.

Người bình thường không kịp phòng ngừa, nhất định sẽ bị dọa tới tè ra quần.

Bởi vì lúc bước vào đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Cho nên, Kỉ Tình cũng không hề ngạc nhiên chút nào.

Thế nhưng, bốn tiểu tử kia thì lại không giống vậy. Ngoại trừ Cố Thừa Trạch cùng Lục Dạ giật mình sửng sốt ra, thì hai người còn lại đều biểu hiện vô cùng quá khích.

Nhất là Độc Cô Duy Ngã, không kìm chế được mà kinh hô :"Phi Hồng?!!"

Nghe thấy giọng nói này, nữ tử liền chậm rãi nhìn về phía bọn họ. Nói đúng hơn là dùng tiếu dung nhìn về phía Độc Cô Duy Ngã, trong mắt cũng không khỏi lóe lên kinh ngạc.

"Thần tử đại nhân?"

Ngay sau đó, dưới ánh mắt khó tin của đám người, nữ tử này thế mà lại quỳ xuống, tất cung tất kính dập đầu :"Thuộc hạ Phi Hồng, tham kiến Thần tử."

Nếu nói hành động này của nữ tử đã lệnh người ngạc nhiên không thôi. Thì hành động kế tiếp của nàng, lại khiến người vô cùng khó hiểu, bao quát cả Kỉ Tình ở bên trong.

Đó chính là, khi lệ dung của nàng nhìn về phía Độc Cô Vô Song, lại bất ngờ phát ra tiếng hét chói tai.

"Cẩu tạp chủng! Thì ra ngươi cũng ở đây!"

Một đôi song bào thai, ca ca được tôn xưng là Thần tử. Nhưng đệ đệ, lại bị mắng là cẩu tạp chủng. E rằng ngoại trừ đương sự ra, thì người ngoài sẽ không tài nào hiểu hết được.