Kỉ Tình đi vào trong rừng mai, hiện tại là cuối thu, vẫn chưa đến mùa mai nở, nên khắp nơi đều lộ ra một cỗ xơ xác tiêu điều.

   Lúc này, Độc Cô Vô Song đang cầm lấy kiếm gỗ luyện kiếm.

   Kiếm pháp y dạy hắn tên gọi Huyết Hải Phù Sinh Kiếm. Kiếm chiêu lăng lệ, lấy sát làm chí, không cầu hoa lệ, chỉ cầu nhất kiếm phong hầu. Kiếm ra là vì thấy máu, chỉ cần giết được địch nhân, đó chính là kiếm.

   Luyện kiếm quá mức chuyên tâm, Độc Cô Vô Song cũng không phát hiện sự xuất hiện của y.

   Đem một cành mai hái xuống, Kỉ Tình liền lấy hoa làm kiếm, sét đánh không kịp bưng tai đánh thắng về phía Độc Cô Vô Song.

   Tiếng xé gió vừa vang, Độc Cô Vô Song liền đã cấp tốc phản ứng, dùng kiếm gỗ đón đỡ.

   Trong nháy mắt, cả hai liền vượt qua hai chiêu.

   Nhánh mai đơn điệu ở trong tay Kỉ Tình lại giống như hóa thành lợi khí sắc bén nhất, sát chiêu tấp nập đánh về hiểm địa của hắn.

   Hai thân ảnh một hắc một bạch tung bay giữa rừng mai, cuốn lên từng luồng khí lãng. Không có linh lực ba động, chỉ dùng kiếm pháp đến so chiêu.

   Rốt cuộc, lại qua ba chiêu, sau khi bị kiếm gỗ của hắn chống đỡ, nhánh mai trong tay Kỉ Tình lại bất chợt đổi hướng, đánh vào trên sống lưng hắn, khiến hắn lảo đảo ngã vào trong lòng y.

   Thắng bại đã định, Kỉ Tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép răn dạy :"Nếu đây là kiếm thật, ngươi đã sớm bị chém ngang lưng."

   Cũng không biết tiểu tử này vì sao lại như vậy. Những chiêu thức khác chỉ cần luyện một lần là xong. Nhưng lần nào cũng bại bởi một chiêu này của y, làm thế nào cũng không sửa lại được.

   Chỉ là mãi mê suy nghĩ, nên Kỉ Tình cũng không chú ý tới Độc Cô Vô Song lúc này đang vùi đầu vào lòng y. Vành tai có hơi đỏ lên. Tư thế này cũng không giống như bất cẩn té ngã, mà lại càng giống như đã có chủ ý từ trước.

   "Được rồi, mau buông ra đi." Thấy Độc Cô Vô Song ôm một lúc lâu vẫn không chịu buông, giọng điệu Kỉ Tình liền có chút không vui.

   Nhị đồ đệ của y cũng quá mức yếu đuối đi, bị quất nhẹ một cái liền đã không đứng dậy được. Còn tệ hơn cả tiểu tử Lục Dạ kia.

   Bất động thanh sắc đứng dậy, mặc dù không nỡ, nhưng Độc Cô Vô Song vẫn cùng y kéo dài khoảng cách, cúi đầu che giấu nét ửng đỏ trên mặt :"Sư tôn thứ tội."

   "Không sao." Kỉ Tình lắc đầu, vẫn còn có chút không vui đem cành mai ném đi.

   Lúc này, bởi vì cúi đầu, ánh mắt Độc Cô Vô Song liền vừa vặn rơi vào trên hông Kỉ Tình. Khiến hắn không khỏi nghi hoặc thốt ra :"Sư tôn, đao của ngài?"

   "Vừa đưa cho ca ca ngươi." Kỉ Tình cũng không giấu giếm, tùy ý nói.

   Chỉ là, người nói vô tình, người nghe hữu ý. Độc Cô Vô Song vốn đang cầm lấy kiếm gỗ. Một luồng linh lực trong cơ thể liền bất chợt tán loạn, đem kiếm gỗ phá nát.

  Thanh đao đó...không phải là binh khí bản mệnh của y sao?

   Thấy hắn không khống chế được linh lực vận chuyển mà làm nát kiếm gỗ, Kỉ Tình liền nhíu mi :"Sao lại bất cẩn như vậy?"

   Đồng thời, việc này cũng nhắc nhở y, theo tu vi của Độc Cô Vô Song dần tăng cao. Kiếm gỗ giống như cũng đã bắt đầu lạc hậu rồi. E là phải đi tìm cho hắn một thanh kiếm thuận tay.

   "Vài ngày nữa theo ta xuống núi cầu kiếm."

   Vốn trong lòng còn có chút khó chịu, nhưng nghe Kỉ Tình nói, Độc Cô Vô Song liền giống như con cún nhỏ được chủ nhân thuận lông. Lập tức đem oán niệm vứt sang một bên.

   "Vâng, sư tôn."

--------------------------------

   Bởi vì Độc Cô Vô Song cùng Lục Dạ có cơ thể suy nhược hơn hai đệ tử khác rất nhiều. Nên mỗi ngày, Kỉ Tình đều phải pha chế nước thuốc cho bọn họ ngâm mình.

   Lúc này, ở phía sau trạch viện, Độc Cô Vô Song và Lục Dạ đang ngồi đối diện nhau trong một cái thùng gỗ lớn. Nửa người trên cởi trần, bị nước thuốc xanh thẫm bao phủ.

   Kỉ Tình đi tới, lại đem một thùng nước ấm đổ vào trong dục thùng. Đối với công việc này, y cũng vô cùng chuyên tâm, không có nửa lời oán trách.

   Nói thật, Kỉ Tình mặc dù khuyết điểm rất nhiều. Nhưng làm một cái sư tôn, y lại làm đến vô cùng xứng trách.

   Mặc dù hơi nghiêm khắc, nhưng y vẫn chưa từng bạc đãi bọn họ bao giờ. Ăn, mặc, dùng hàng ngày cũng đều là đồ tốt nhất, quý nhất.

   Đổ thùng nước vào, bởi vì bất cẩn, Kỉ Tình liền bị vài giọt nước thuốc văng lên mặt.

  Thấy vậy, gần như là phản xạ, Độc Cô Vô Song liền đưa tay giúp y lau đi. Nhưng do tay hắn đã sớm ướt đẫm nước thuốc, cho nên vừa lau lên, lại khiến mặt y càng bị dính nhiều hơn.

   Nhìn hành động này của Độc Cô Vô Song, đồng thời lại tinh tế bắt được một tia tình cảm kỳ lạ trong mắt hắn. Giống như ngửi thấy mùi vị gì đó, con ngươi của Lục Dạ liền khẽ đảo, nhưng cái gì cũng không nói.

   Kỉ Tình lấy khăn tay ra lau mặt, không có trách cứ hắn, liền cầm lấy thùng gỗ đi rồi.

   Đợi khi Kỉ Tình đã đi xa, hai mắt Lục Dạ mới hơi lóe lên một tia sáng không rõ, bâng quơ hỏi :"Nhị sư huynh, ngươi giống như rất thích sư tôn a?"

   Độc Cô Vô Song vốn đang nhắm mắt dưỡng thần. Khi nghe tới một chữ 'thích' này, mặc dù mi mắt có hơi run nhẹ, nhưng hắn vẫn thủy chung trầm mặc.

   Thấy vậy, trong mắt Lục Dạ liền hiện lên một tia xảo trá, bắt đầu tán gẫu.

   "Ta cũng rất thích sư tôn. Ngài ấy giống như phụ mẫu tái sinh của ta vậy, mặc dù ngài luôn ra vẻ lạnh lùng, nhưng kỳ thực đáy lòng của ngài lại vô cùng tốt. Nếu không có ngài, e rằng lúc này ta vẫn còn đang lưu lạc ở trại buôn người."

   "Sư huynh, ngươi nói có đúng không?"

   Bất tri bất giác nhớ tới Kỉ Tình, sắc mặt Độc Cô Vô Song liền thoáng nhu hòa, hiếm khi đáp lại :"Ừ."

   Thấy vậy, nụ cười trên mặt Lục Dạ liền càng thêm ngưng tụ. Bất chợt chuyển giọng điệu, than thở.

   "Aiz, có điều, mặc dù nói sư tôn sẽ thương tiểu đồ đệ nhất. Nhưng ta vẫn cứ cảm thấy, trong bốn sư huynh đệ chúng ta, sư tôn thương nhất chính là đại sư huynh a."

   "Tại sao lại nói vậy?" 'Ba' một tiếng mở mắt ra, Độc Cô Vô Song liền lạnh giọng truy hỏi.

   Biểu tình trên mặt vẫn không biến đổi, Lục Dạ liền thờ ơ nói tiếp :"Sư huynh có điều không biết, hôm trước lúc đại sư huynh bổ củi bị phồng tay, là sư tôn đích thân bôi thuốc cho huynh ấy."

   "Nhất là hôm qua, đại sư huynh ngủ gật trong khố phòng, sư tôn còn vén chăn cho huynh ấy a."

   Thần sắc trên mặt Độc Cô Vô Song hơi đọng lại. Nhưng vẫn chuyển dời tầm mắt biện minh.

   "Là do ca ca ta giống ngài ấy lúc còn trẻ."

   "Sư huynh nói vậy là không đúng rồi. Hai người các ngươi là song bào thai, đại sư huynh giống, chẳng lẽ ngươi không giống?" Nói tới đây, Lục Dạ lại nâng cao giọng hỏi Độc Cô Vô Song :"Vậy nhị sư huynh, ngươi từng được sư tôn bôi thuốc, vén chăn cho sao?"

   Lời này của Lục Dạ, khiến tâm tình Độc Cô Vô Song lại càng tuột dốc không phanh.

   Đúng vậy, sư tôn xác thực chưa từng làm qua những chuyện này cho hắn.

   Từ trong dục thùng đứng lên, Độc Cô Vô Song liền trầm mặc rời đi.

   "Nhị sư huynh, ngươi làm sao vậy, nhị sư huynh?!!"

   Hô vài tiếng, thấy Độc Cô Vô Song đã khoác vào ngoại sam rời khỏi. Lục Dạ liền thu hồi tầm mắt, tâm trạng rất tốt mà hừ hừ một ca khúc không tên.

   Thấy đã đến giờ rời khỏi, hắn liền đứng dậy, khóe môi vẫn thủy chung giữ vững nụ cười.