Đứng trước ranh giới Kỉ Tình đưa ra, Lục Dạ rốt cuộc vẫn lựa chọn thú nhận mọi chuyện. Hắn trực tiếp quỳ xuống, ánh mắt bắt đầu rong ruổi vào hư vô. Trên người cũng nhiều ra một cỗ khí tức tang thương, không phù hợp với niên kỉ.

   "Đệ tử nguyên quán là người Nam Lĩnh. Phụ thân là một thợ săn sinh sống trong núi hoang, mẫu thân là một sơn nữ song thân mất sớm. Hai người bọn họ liền ở cạnh nhau, trở thành phu thê."

   "Chỉ là, việc vui chóng tàn, thành thân được một năm. Trong lúc đi săn, phụ thân của đệ tử liền trượt chân rơi xuống vách núi."

   "Mẫu thân đau lòng thật lâu, vốn định tuẫn táng theo ông. Nhưng cũng trong lúc này, nàng lại phát hiện bản thân đã mang thai đệ tử."

------------------------------

   Lục Dạ năm nay vừa tròn sáu tuổi, cũng đã đến tuổi đi học.

   Nhưng đối với hắn mà nói, mỗi ngày đi học chính là địa ngục.

   Những người xung quanh đều mắng hắn, nói hắn là tạp chủng, là con hoang. Còn nói mẹ hắn là kỹ nữ không giữ phụ đạo, phu quân vừa chết liền đã tằng tịu cùng dã nam nhân.

   Lục Dạ rất không vui. Trong mắt hắn, mẫu thân chính là nữ nhân xinh đẹp, hiền lành nhất trên đời.

   Hết thảy ấn tượng về phụ thân, cũng đều là do mẫu thân kể cho hắn biết.

   Bà chưa từng nói bản thân yêu ông, hay nhung nhớ ông bao nhiêu, nhưng thông qua ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười ngọt ngào của bà, hắn vẫn biết được, bà yêu ông ấy rất nhiều.

   Có lẽ vì hoàn cảnh ép buộc, nên tâm tính của Lục Dạ cũng trưởng thành hơn so với những hài tử đồng lứa.

   Hắn chưa từng khóc nháo, cũng chưa từng yêu cầu mẫu thân bất cứ thứ gì.

   Đối với việc bị những hài tử khác cô lập, trêu chọc, hắn cũng đều không quan tâm.

   Việc hắn thích làm nhất chính là ngồi ở đầu trấn ngẩn người.

   Bởi vì ngay đầu trấn có một sạp hàng bán kẹo hồ lô.

   Mỗi khi nhìn những hài tử khác ăn kẹo, hắn đều vô cùng thèm thuồng, muốn nếm thử mùi vị của nó.

   Nhưng hắn biết, mẫu thân không có tiền thừa để hắn ăn kẹo, số tiền đó đã đủ để bọn họ ăn được một chén cháo loãng lót dạ.

   Ngày qua ngày, lặp đi lặp lại ngồi ở đây. Lục Dạ rốt cuộc cũng tìm tới cơ hội.

   Có một nữ hài đang đứng ở vệ đường phía đối diện ăn kẹo hồ lô.

   Lục Dạ nhận ra nàng, nàng là chất nữ của trấn trưởng đại nhân.

   Nữ hài mặc một bộ váy áo rất đẹp. Miệng nhỏ từng chút, từng chút một cắn lấy từng quả táo đỏ.

   Cho đến khi ngậm vào quả táo cuối cùng, phảng phất như đã ngán ngẩm. Nàng liền ghét bỏ phun viên kẹo này ra, nâng chân nhỏ rời đi.

   Lục Dạ nhìn chằm chằm viên kẹo dính đầy bụi bặm kia, hô hấp có chút dồn dập.

   Không quản có người nhìn hay không, hắn đã lập tức chạy tới. Cũng không quan tâm dơ bẩn, liền đã cầm lấy viên kẹo nhét vào miệng.

   Lần đầu tiên ăn kẹo hồ lô dưới ánh mắt khinh bỉ của vô số người. Lục Dạ vẫn như cũ cảm thấy thật ngọt, ngay cả nước mắt đều không khống chế được mà rơi xuống.

   Thì ra...kẹo hồ lô chính là có vị như vậy.

   .................................

   Lần đầu tiên Lục Dạ phạm phải sai lầm, chính là hắn đã nổi lòng tham trộm lấy túi tiền của một vị công tử.

   Bên trong có mười lạng bạc, không nhiều, nhưng đã đủ để hắn mua cho mẫu thân một bộ quần áo mới, hay một hộp phấn thơm.

   Lục Dạ hắn có thể nhịn đói, chịu khổ, chỉ là không nhìn được mẫu thân khốn khổ.

   Lục Dạ hí hửng trở về nhà, nhưng vừa vào đến cửa liền đã gặp được một chuyện không vui.

   Có một nam nhân đang lôi lôi kéo kéo mẫu thân hắn, bảo bà bán tú phẩm cho gã, mặc dù bà đã nói là không muốn.

   Sắc mặt Lục Dạ đen như mực, gần như không chút do dự lấy nước rửa chân tạt thẳng lên người gã. Khiến gã kêu la oai oái mà bỏ chạy.

   Nam nhân này gọi là Trương Kiệt, là một tên côn đồ nổi danh trong vùng. Dù đã có thê tử, thê tử của gã còn là con cọp cái. Nhưng gã vẫn như cũ du thủ du thực, chỉ biết gây sự khắp nơi. Suốt ngày ve vãn mẫu thân hắn.

  ..........................................

   Hôm nay, mẫu thân Lục Dạ dậy từ rất sớm, nhân lúc trời còn chưa sáng đi đưa tú phẩm cho một vị cô nương trong thanh lâu. Tránh bị người nhìn thấy lại lời ra tiếng vào.

   Lục Dạ cùng mẫu thân cùng đi, theo cửa sau tiến vào trong thanh lâu.

   Mẫu thân đi vào trong đưa đồ, mà Lục Dạ thì được bà căn dặn đợi ở ngoài cửa.

   Chỉ là, Lục Dạ rất nhanh liền bị một loạt hình ảnh làm cay mắt.

   Một nam nhân không rõ dung mạo đang đè một cái tiểu quan dung mạo ẻo lả lên trên thân cây, hạ thân không ngừng ra vào trong thân thể đối phương.

   Lục Dạ nhìn đến trợn tròn mắt. Tận khi bản thân bị mẫu thân lén lút lôi đi, hắn mới chợt lấy lại tinh thần.

   .........................................

   Hôm nay, là một cơn ác mộng đối với Lục Dạ. Trời mưa rất to, mẫu thân ra ngoài giao tú phẩm vẫn chưa trở về.

   Hắn ngồi bên bệ cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống.

   Bỗng dưng, thân ảnh mẫu thân lại bất chợt phóng đại trong tầm mắt của hắn.

   Y phục bà có hơi xốc xếch, người ướt đẫm nước mưa, trên mặt đều là vẻ kinh hoảng.

   Vừa vào nhà, bà liền đã lập tức đóng lại cửa gỗ mục nát. Nhanh chóng bế hắn lên, không ngừng dặn đi dặn lại, còn bắt hắn thề độc dù xảy ra việc gì cũng không được phát ra thanh âm.

   Sau đó, nàng liền đem hắn nhốt vào trong tủ quần áo, tầng tầng khóa lại.

   Kế tiếp, chính là một loạt hình ảnh mà cả đời này Lục Dạ cũng không thể nào quên được.

   Cửa gỗ chấn động, khiến ngôi nhà tranh tạm bợ đều lắc lư qua lại.

   Trương Kiệt vác lấy rìu lớn, bổ nát cửa gỗ nhà bọn họ.

   Dưới tiếng thét chói tai, âm thanh cầu xin của mẫu thân hắn.

   Gã cưỡng bức nàng. Rồi lại dùng từng rìu, từng rìu một đem nàng chém chết.

   Máu tươi vẩy đầy sàn nhà, nhuộm đỏ y phục hắn mới mua tặng bà.

   Tiếng gào thét thê lương bị tiếng mưa vô tình nuốt trọn.

   Mẫu thân xinh đẹp dịu dàng, từng chút một hóa thành một bộ tàn thi. Khi nhát rìu cuối cùng bổ xuống, đầu của nàng liền lăn đến bên cửa tủ, cùng hắn tương đối.

   Trong mắt nàng đã không còn ôn nhu, ngọt ngào như thường ngày. Con ngươi trừng lớn, thứ còn sót lại chỉ là sợ hãi, không cam lòng, còn có bi đát.

   Có lẽ, tận giây phút cuối cùng, thứ mà bà suy nghĩ chính là...

   Sau khi bản thân chết đi, liệu hắn có thể sống tốt hay không, có thể ăn đủ no, mặc đủ ấm hay không.

   Lục Dạ nhét tay trái vào miệng, tránh cho bản thân phát ra tiếng gào thống thiết.

   Trong miệng hắn đều là hương vị rỉ sét buồn nôn. Bàn tay nhỏ nhắn đã sớm bị cắn đến máu thịt mơ hồ.

   Bả vai hắn không ngừng run lên. Không phải sợ hãi, mà là vô tận oán hận.

   Một bàn tay còn lại cũng cào cấu vách tủ. Năm đầu ngón tay đều đã ma sát đến không ra hình dạng, lộ ra bạch cốt âm u.

   Nhưng so với tâm đau, nỗi đau xác thịt đã là gì?

   Cuối cùng, ngay cả khi thể của mẫu thân, hắn cũng không giữ lại được.

   Trương Kiệt cả người đều là máu, hoảng hốt lụm nhặt lại tàn thi của bà, kéo theo rìu sắt rời khỏi nhà nhỏ.

   Nhưng gã có lẽ không biết.

   Khi gã nhìn vào thâm uyên, thì đồng dạng, thâm uyên cũng đang thông qua khe cửa nhìn trộm gã.