Ma Sư Xuống Núi

Chương 108: Quen Thuộc Quái Dị.

Kỉ Tình đều đã nói như vậy, bốn người bọn họ nào còn dám có dị nghị gì nữa chứ? Ngay lập tức liền gật đầu như gà mổ thóc.

Thấy vậy, Kỉ Tình cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp phất tay đem linh khí thu hồi, giải thoát cho bọn họ.

"Sư tôn, đa tạ ngài đại ân không giết." Lục Dạ ngay lập tức liền bật chế độ nịnh nọt. Một bên phủi bụi trên mông, một bên lại cười tít mắt nói.

Độc Cô Vô Song từ trên mặt đất đứng dậy, khí định thần nhàn, tựa hồ đã sớm coi nhẹ sinh tử, có được thả ra hay không cũng đều không quan trọng lắm.

Về phần Độc Cô Duy Ngã, chỉ vừa được thả ra, không quản toàn thân bầm dập đau đớn, hắn liền đã nhanh chóng theo giới chỉ lấy ra một bộ ngoại bào khoác vào.

Chỉ có Cố Thừa Trạch là thê thảm nhất, bởi vì bị treo trên tường thành quá lâu, nên bước chân của hắn vẫn còn hơi loạng choạng. Chỉ vừa mới đứng lên, liền đã mất thăng bằng mà ngã sấp mặt xuống đất. Nhấc lên một lớp cát vàng.

Nhưng bởi vì cú ngã này, từ trong ngực áo của hắn cũng văng ra một quyển sổ nhỏ, thoạt nhìn cũ kĩ không chịu nổi. Đồng thời, do không chú ý tới, hắn còn không biết bản thân đã bất cẩn đánh rơi đồ.

Chỉ có Kỉ Tình là vừa vặn bắt gặp một màn này. Y nhíu mày, cũng không nhắc nhở Cố Thừa Trạch, mà là lén lút dùng linh lực đem quyển sổ nhỏ đó cuốn lấy, thu vào trong giới chỉ của mình.

Tùy thân cất trong ngực, quyển sổ này đối với hắn nhất định là rất quan trọng. Đợi khi nào rảnh rỗi, y sẽ đem nó mở ra, quan sát một lượt.

----------------------------

Đỉnh Thiên Kiếm Sơn, bên trong đại điện của Ngự Kiếm Thần Tông, một dàn đại nhân vật của Tiên Ma đại lục lúc này đều đang tụ tập ở nơi đây. Ngồi ở hai hàng ghế đặt dọc theo đường đi.

Dẫn đầu, chính là ngũ đại thần tông, tam đại thế gia, hai đại hoàng triều.

Bởi vì Độc Cô Duy Ngã giải tán Ma giáo, nên bây giờ ngũ đại thần tông cũng chỉ vẻn vẹn còn lại 4.

Cộng thêm việc Hoa Tiểu Bạch bị Kỉ Tình mang đi, nên hiện tại ở đây cũng chỉ có ba vị tông chủ góp mặt, phân biệt là : Ôn Chấn, Không Trần Thánh tăng cùng Thanh Hoan Kiếm Thánh - Giang Tử Khâm.

Nguyệt Hoa Sơn Trang - một trong tam đại thế gia kể từ ngày tiền nhiệm tông chủ qua đời, tông chủ phu nhân - Thẩm Mị Nhi vô thanh vô tức biến mất khỏi thiên địa. Thì 4000 năm qua cũng đã sớm chia năm xẻ bảy, đệ tử đã giải tán gần hết, căn bản là không đặt lên nổi mặt bàn.

Cho nên, hiện tại cũng chỉ có lão tổ tông Tiêu gia cùng gia chủ Vệ gia - Tiêu Dật cùng Vệ Danh là đến tham dự.

Lần này, bởi vì can hệ trọng đại, nên ngay cả Thánh hoàng của hai đại hoàng triều bình thường bận trăm công ngàn việc, độ tồn tại thấp vô cùng cũng đều xuất hiện tại đây.

Thánh hoàng của Phượng Nữ hoàng triều là một nữ tử thoạt nhìn cũng không vượt quá hai mươi. Dung mạo anh khí mười phần, toàn thân trên dưới đều lộ ra một cỗ khí tức ngang ngược, áp bách. Khiến người vừa nhìn liền không cầm được mà khen ngợi, thật là nữ trung hào kiệt.

Lúc này, giống như vừa từ trên chiến trường trở về. Nên trên người nàng vẫn còn đang mặc bạch sắc chiến giáp, máu tươi bên trên, thậm chí vẫn còn chưa kịp khô. Huyết sát chi khí ập vào mặt, khiến xung quanh nàng đều không có người dám ngồi gần.

Trái ngược hoàn toàn với Phượng Tịch, Thánh hoàng của Thịnh Khải hoàng triều lại là một trung niên nhân mập mạp, một thân hoàng bào, long mão chỉnh chu. Gương mặt gian xảo, hai mắt lờ mờ, không ngừng liếc nhìn xung quanh. Vừa xem liền biết không phải là hạng người tốt lành gì.

Lúc này, gã đang chống tay lên đầu gối, tức tối càu nhàu. Khiến lớp mỡ thật dày trên mặt đều không ngừng lắc lư chấn động :"Hàn Ảnh Chân Quân này cũng thật quá quắc. Mặc dù y lớn tuổi hơn chúng ta, vai vế cùng thực lực cũng cao hơn là thật. Nhưng mọi người ở đây nói gì cũng đều là nhân vật làm chủ một phương a."

"Nếu để người bên ngoài biết được tất cả chúng ta phải ngồi chờ đợi một mình y, thì mặt mũi của chúng ta làm sao giữ được đây! Mọi người nói có đúng không?"

Đối diện với lời đâm chọt, cố ý ly gián của Cao Hải, những đại nhân vật ở đây đều đồng loạt im lặng, ai làm việc nấy, không người đáp lại. Cũng chỉ có một vài tiểu nhân vật hoặc hậu bối, đệ tử theo hầu là bị gã đả động, bắt đầu đối Kỉ Tình sinh ra oán niệm.

Chỉ là, đúng lúc này, một giọng nói đã từ ngoài cửa phiêu diêu mà vào, lệnh những người ở đây không khỏi biến sắc.

"Mặt mũi nếu không giữ được, vậy thì cứ vứt đi đi."

Dưới ánh mắt chú mục của chúng nhân, bảy bóng người liền theo cửa lớn của đại điện bước vào.

"Bái kiến sư thúc tổ."

"Bần tăng gặp qua Kỉ thí chủ."

"Kỉ tiền bối, biệt lai vô dạng a."

"Tham kiến Chân Quân..."

".................."

Gần như trong tích tắc, đám đại lão ngồi ở đây liền đồng loạt đứng dậy lên tiếng chào hỏi Kỉ Tình, khiến những người khác không khỏi trố mắt nhìn.

"Tông chủ, tông chủ." Cũng chỉ có nữ đệ tử của Hoan Hỉ Thánh Tông là một lòng một dạ chú ý tới tông chủ nhà mình, không màng lễ nghĩa lập tức chạy đến bên cạnh Hoa Tiểu Bạch.

"Tông chủ, ngài có sao không tông chủ?"

Thấy đám tiểu mỹ nhân hai mắt đỏ hoe, hoảng sợ trên dưới xem xét chính mình, đáy lòng mềm nhũn, Hoa Tiểu Bạch liền lắc đầu nói :"Ta đã nói rồi, Chân Quân là ân nhân của ta, ở bên cạnh ngài, ta có thể gặp nguy hiểm gì được chứ?"

Trong lúc bọn họ trò chuyện, Kỉ Tình cũng đã dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cao Hải, lạnh rên một tiếng.

"Ngươi là kẻ nào? Trông thật lạ mặt."

Bị Kỉ Tình nhìn đến toàn thân khó chịu, lại nhận ra thái độ thờ ơ trước việc bản thân bị làm khó của những người khác. Cao Hải chỉ có thể phóng lao thì phải theo lao, vén vạt áo đứng lên, hướng Kỉ Tình chắp tay.

"Hàn Ảnh Chân Quân không nhận ra bổn hoàng cũng đúng. Bổn hoàng là Thánh hoàng đời thứ 38 của Thịnh Khải hoàng triều - Cao..."

"Nga, lão bất tử Cao Vĩnh kia rốt cuộc cũng chịu chết rồi à? Ngươi là Thánh hoàng đời thứ 38, kia chẳng phải là tôn tử của lão sao?"

"Lúc lão còn sống, không dạy ngươi nói chuyện với bổn tọa phải hạ thấp tư thái, cung phụng như lão tổ tông à? Hay là ngươi còn chưa xuất sinh thì lão liền đã xuống mồ rồi?"

"Trước khi nói chuyện với tiền bối, thì phải súc miệng cho thật sạch. Dù sao ngươi cũng là Thánh hoàng, đừng để miệng thối truyền ngàn dặm như vậy."