Quan Lĩnh không rõ tại sao Hình Diệp lại hỏi nguyên nhân mình lựa chọn phe, hắn tiếp tục vui vẻ nói: “Đại lão, ngoại trừ tìm được mã QR tôi còn phát hiện hai người chơi phục mệnh và một bí mật lớn!”

Đã tìm được hai người chơi phục mệnh khác? Hiệu suất của Quan Lĩnh rất cao, Hình Diệp chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng quả nhiên trong đội ngũ có một phục mệnh vô cùng tiện lợi, khó trách Địch Huống muốn tập hợp nhiều đồng đội phục mệnh như vậy.

Sau khi ghi nhớ mã QR, Hình Diệp giao cho Quan Lĩnh: “Tự anh bố trí đi.”

“Hả?” Quan Lĩnh nói: “Anh biết kỹ năng ban đầu của tôi mà đại lão, giữ lại mã QR chỉ thêm lãng phí mà thôi.”

Hình Diệp: “Từ cái tên táng gia bại sản liền có thể đoán được đây cũng chỉ là kỹ năng lúc vạn bất đắc dĩ mới có thể sử dụng. Anh không thể coi nó như một kỹ năng thường dùng được. Nếu đã nghĩ như vậy thì tác dụng của anh chỉ là một đạo cụ phòng ngự, vĩnh viễn không thể nào phối hợp chiến đấu với đồng đội.”

Kể từ khi biết kỹ năng ban đầu của mình, Quan Lĩnh luôn vui vẻ coi mình như vú em, địa vị vừa cao vừa an toàn. Cho dù là trước kia lập team với Địch Huống thì trong đội lâm thời, hắn cũng rất ít khi sử dụng mã QR, đa số thời điểm là để bảo vệ tính mạng. Câu kia của Hình Diệp có thể nói đã phá vỡ nhận thức trước đó của Quan Lĩnh, hắn không khỏi tự hỏi, mình cũng có thể trực tiếp chiến đấu ư?

Tào Thiến hiểu được tâm trạng của hắn, bèn vỗ vỗ vai: “Hình Diệp nói đúng đấy, đừng giới hạn bản thân mình trong một khung cố định.”

Tào Thiến cũng đã từng cho rằng mình chỉ là một tay đấm và một đứa con rơi, không chủ động suy nghĩ vấn đề. Là Hình Diệp đã chậm rãi dẫn dắt suy nghĩ của cô.

Tào Thiến chủ động nói: “Mã QR tự anh giữ hết đi, tôi không thể nhận, vì chúng nó đều là do anh tìm được. Luyện tập sử dụng nhiều mã QR có lẽ anh sẽ có thể phát hiện phong cách chiến đấu khác biệt.”

Quan Lĩnh nghe lời quét mã QR, sau đó vỗ ngực thật mạnh, lớn tiếng nói: “Đại lão, tôi sẽ cố gắng!”

“Ừm, cố gắng nhiều hơn nữa đi.” Hình Diệp bình thản bảo: “Nói xem anh đã phát hiện điều gì.”

Quan Lĩnh hưng phấn nói: “Hai người chơi phục mệnh này khó lường lắm, thân thế còn tốt hơn cả tôi. Một người là con trai của chủ mỏ quặng, cũng là con rối giàu nhất thành, người còn lại là con trai của quan trị an thành. Vả lại hai người chơi phục mệnh giàu có này đã sớm là đồng đội, vốn không có ý định hợp tác với chúng ta, nói không chừng còn vì cướp điểm mà xảy ra chiến đấu. Nhưng bọn họ không ngại trao đổi thông tin trước khi đến cuối cùng nhiệm vụ. Tôi và Tào Thiến thương lượng một chút rồi dùng hết thông tin của Nick và đại sư Benedict để đổi lấy một bí mật. Con trai quan trị an phát hiện mỗi tháng cha mình sẽ lén lút trích một phần tiền lương đưa cho một con rối tên Cork. Con rối này không có việc làm, cũng không ra mỏ quặng đào quặng, cả ngày trốn trong nhà, hoàn toàn sống dựa vào đội trưởng đội trị an nuôi.”

Hình Diệp vừa nghe Quan Lĩnh nói vừa dùng bút than vẽ hai mã QR mới được ghi nhớ tức thời lên giấy. Lúc Quan Lĩnh đang nói chuyện thì Hình Diệp đã hoàn toàn ghi nhớ mã QR.

“Hai người có nói chuyện con trai Benedict không?” Hình Diệp hỏi.

“Đương nhiên là không rồi.” Quan Lĩnh đáp: “Chúng tôi sẽ không tiết lộ thông tin mấu chốt như thế cho bọn họ đâu. Có điều tôi nói chuyện mỏ quặng ngoài thành, họ định ngày mai cũng đến xem một chút.”

Hình Diệp khen ngợi: “Làm tốt lắm.”

Nếu là anh cũng sẽ làm như thế, ẩn giấu thông tin mấu chốt nhất, đổi lấy tình báo mình cần.

Sau khi suy nghĩ một lúc Hình Diệp nói: “Mấy người chơi phục mệnh các anh được bố trí vô cùng khéo léo, gần như mỗi người đều nắm giữ một manh mối mấu chốt. Chủ thành, lão Nick, chủ quảng trường, quan trị an, những người này là người có địa vị nhất trong thành con rối. Mấy người nắm giữ thông tin như các anh ở chung một chỗ cơ bản cũng có thể thấy được nhiệm vụ của thế giới này rồi.”

“Thật ư?” Quan Lĩnh nghĩ hồi lâu cũng không thể liên hệ những manh mối rời rạc kia lại với nhau được: “Tôi chỉ biết chủ thành là người xấu, muốn giết Benedict, còn lão Nick là người tốt, chúng ta cần giúp đỡ lão.”

Hình Diệp kể lại cho hai người nghe những gì mình đã gặp hôm nay trong thành con rối, cuối cùng tổng kết nói: “Người tốt người xấu không hề tuyệt đối như thế đâu, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Benedict chỉ lo chế tạo con rối, lại không chịu trách nhiệm cho rối gỗ nhân tính, cũng không dạy họ nên làm người thế nào. Dù là trẻ con vừa chào đời cũng cần bố mẹ kiên nhẫn dạy dỗ, Benedict chế tạo mà không dạy dỗ, cuối cùng sau khi phát hiện thành con rối không tốt như mình tưởng tượng thì phủi tay bỏ đi. Anh cảm thấy ông ta làm như thế có đúng không?”

Quan Lĩnh lắc đầu.

Hình Diệp: “Mà sau khi Benedict bỏ đi, quả thực chủ thành và đội trưởng đội trị an đã xử lý cục diện rối rắm này, khiến thành con rối trở thành một tòa thành tương đối trật tự như chúng ta thấy như bây giờ. Hắn hận Benedict, không chịu để vị đại sư không có trách nhiệm này tiếp tục đứng trên đầu các con rối, hắn có làm gì sai sao?”

“Ở ngoài thành chúng ta cũng thấy đấy, Benedict nắm giữ một mỏ quặng có nguồn năng lượng phong phú hơn mỏ quặng chính thức của thành con rối. Ông ta xây một phòng thí nghiệm trong mỏ quặng, còn không ngừng chế tạo con rối kiểu mới có khả năng tấn công rất mạnh. Nếu như anh là chủ thành, liệu có chịu khoan nhượng cho ngoài thành mình tồn tại lực lượng vũ trang có nguồn tài nguyên như thế không?”

“Lão Nick luôn miệng nói tôn kính yêu quý Benedict, còn nói mình vốn chưa từng nhìn thấy qua người máy. Nhưng tại sao lão lại có điều khiển từ xa đình chỉ người máy? Lão tự xưng cho dù Benedict có làm gì lão cũng sẽ ủng hộ, nhưng tại sao hai lần chúng ta đến mỏ quặng, lão Nick lại không hề có ý định đi theo?”

“Mỏ quặng vốn nên là tài sản chính thức của thành con rối, tại sao lại do người không phải là chủ thành nắm giữ mạch sống của cư dân trong thành?”

Những câu hỏi liên tiếp của Hình Diệp khiến Quan Lĩnh hoàn toàn ngơ ngác. Hắn vốn cho rằng mình nghĩ ra cách trao đổi tình báo đã là giỏi lắm rồi, ai ngờ vừa nghe Hình Diệp phân tích xong, đầu óc của hắn lại bị gỉ.

Tào Thiến một mực cầm giấy bút vẽ sơ đồ quan hệ, chờ Hình Diệp hỏi xong cô chỉ vào sơ đồ hỏi: “Tại sao đội trưởng đội trị an lại không có nghi vấn?”

Hình Diệp nói: “Thông tin quá ít, trên thực tế tôi cảm thấy thông tin mấu chốt nhất nằm ngay trên người gã. Ngày mai tạm thời chúng ta không đến mỏ quặng mà qua thăm Cork.”

“Hai người chơi phục mệnh kia đã sớm đến xem Cork. Đó là một con rối nữ bình thường, giống một bà chủ gia đình, thật thà. Cuối cùng con trai đội trưởng đội trị an chỉ có thể nghi ngờ bố mình ngoại tình.” Quan Lĩnh nói.

“Thế sao?” Cằm Hình Diệp khẽ hạ xuống, rốt cuộc lộ ra nụ cười hài lòng: “Tôi nghĩ có lẽ mình đã hiểu rồi.”

“Hiểu, hiểu rõ cái gì hả?” Quan Lĩnh không cầm lòng được mà muốn nhét mình vào góc tường, hắn có đầu óc để làm gì hả!

Hình Diệp nói: “Nhìn bên ngoài thì Benedict là con rối nói thật, nhiều năm trước ông ta bị chủ thành hãm hại phải rời thành con rối, nhưng cơ thể con rối mà ông ta tạo ra cho con trai mình vẫn còn để lại trong thành. Nguyện vọng của ông ta là tìm lại được cơ thể của con trai mình, xin người chơi hãy đưa con rối kia đến mỏ quặng. Hẳn là hai người chơi phục mệnh rất nhanh chóng phát hiện Cork đang bảo vệ con trai của Benedict. Bà ta quá bình thường, bình thường đến mức chủ thành rất khó tìm ra mình, nên mới giấu được con trai Benedict nhiều năm như vậy. Sau khi giúp Benedict lắp trái tim, nhiệm vụ của các người chơi có lẽ sẽ hoàn thành. Rời khỏi thế giới này, chắc mỗi người có thể nhận được… 100 hoặc 200 điểm.”

Nếu là lúc trước Quan Lĩnh sẽ nói, ấy, như vậy không phải đã thắng rồi sao?

Nhưng sau khi trải qua kết cục thật của thế giới sân trường, thu hoạch được 2000 điểm và phất nhanh, hắn đã minh bạch 100 hoặc 200 điểm chỉ là thắng lợi kết cục bề ngoài. Mà đằng sau kết cục bề ngoài, kết cục thật vô cùng đáng sợ.

________________