Thong thả đợi ở phủ công tước năm ngày, ngày ngày ăn ngon uống say, còn có hầu gái dọn phòng, có thể nói mấy hôm nay là những ngày tháng thoải mái nhất từ khi đi vào thế giới này.

Mỗi ngày đều có kỵ sĩ tới tìm Hình Diệp để so chiêu, Hình Diệp cũng thuận thế học tập kiếm thuật của thế giới này, năng lực nhiều không hại thân. Ác ý của trò chơi này rất lớn, cứ nắm giữ thêm chút kỹ năng, một ngày nào đó sẽ dùng tới.

Vóc dáng của Hình Diệp không thấp, cao chừng 180+. Cơ thể của Claire khiến chiều cao của anh giảm chừng 5cm, nhưng cũng có thể coi là cao. Phần lớn kỵ sĩ trong phủ công tước có vóc người cường tráng, một người da vàng như Hình Diệp có vẻ khá gầy yếu trong đội.

Lúc đứng chung một chỗ với hầu gái nom anh không có gì khác biệt, nhưng so với một đám kỵ sĩ cao to như gấu thì hơi không hài hòa.

Công tước Garcia đứng trước cửa sổ nhìn Hình Diệp trong sân, khẽ nhíu mày.

“Lawrence là một kỵ sĩ xuất sắc.” Lão quản gia nhìn ra tiêu điểm ánh mắt của ngài công tước, bèn đúng lúc tán dương: “Bây giờ cậu ta đã là tâm điểm của đội kỵ sĩ, chúc mừng ngài lại có thêm được một dũng sĩ.”

Nhưng Garcia lại không thấy vui vẻ, hắn lắc lắc đầu: “Đúng là có chút xuất sắc quá.”

“Ngày mai là sinh nhật nữ hoàng, đã chuẩn bị thế nào rồi?” Garcia nói sang chuyện khác.

“Xin ngài cứ yên tâm, lễ vật đã được gói, đội kỵ sĩ cũng đã may đồ mới, cam đoan chúng ta sẽ danh giá nhất trong quý tộc.” Lão quản gia nói.

“Vậy là tốt rồi.” Garcia gật đầu, lại quay lại nhìn Hình Diệp: “Ngày mai bảo Lawrence cùng đi với kỵ sĩ Walker làm cận vệ của ta.”

“Tuân mệnh.”

—–

Sáng hôm sau, Hình Diệp thay bộ đồ kỵ sĩ hầu gái đưa tới, khoác một chiếc áo choàng không bâu màu trắng viền vàng. Bộ đồ này khiến dáng người của Hình Diệp càng thêm cao lớn, đôi giày bó màu đen dưới chân còn độn đế thêm một chút, khiến Hình Diệp càng thêm thon gầy.

Chiếc thắt lưng màu đen ánh vàng khiến vòng eo của anh thêm thon thả, Hình Diệp thắt chặt nút thêm một chút, phát hiện bộ đồ nhìn qua tưởng bó sát gò bó này hóa ra lại rất thuận tiện để hoạt động.

Gương: Tới hoàng cung là tự chui đầu vào lưới, anh nên từ chối mới đúng.

“Nếu là người thao túng, nhất định tôi sẽ chia binh thành hai đường, một người ở trong cung, một người khác thừa dịp phủ công tước Garcia không còn mấy kỵ sĩ có thể chiến đấu để xông vào soát người. Chỉ cần có thể tìm ra tôi và tìm thấy tấm gương trong phủ công tước, chuyện xúc phạm quý tộc có thể dùng tội để che giấu. Ở lại trong phủ không cò công tước Garcia làm chủ mới thật sự đi đứt.” Hình Diệp kiên nhẫn giải thích cho tấm gương.

Gương: Nhưng hoàng cung là sân nhà của đối phương.

“Ừ.” Hình Diệp không hề để ý: “Cho nên làm chủ nhân mới càng không thể phạm sai lầm. Trong cung, trọng điểm không phải là hai kẻ thao túng, mà là nữ hoàng và công tước Garcia.”

Anh nói với gương: “Hỡi gương thần, ta giấu ngươi trong người thế này, nữ hoàng sẽ dùng thủ đoạn siêu nhiên để phát hiện sự tồn tại của ngươi sao?”

Gương – bị hệ thống nhập hồn: Không. bây giờ lòng bà ta đã bị bóng tối chiếm cứ, không chứa nổi một tia sáng, nên không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của ta.

Sau khi xác nhận nữ hoàng chỉ có thể dùng phương pháp vật lý soát người để tìm được gương, Hình Diệp yên lòng giấu gương trên người, sửa sang lại cổ áo rồi ra khỏi phòng.

Hầu gái chờ ngoài cửa thấy Hình Diệp thì hơi đỏ mặt, cúi đầu đưa khăn tay cho anh. Đây chính là vật dụng quan trọng cần thiết của kỵ sĩ.

Hình Diệp rất lịch sự cảm ơn hầu gái rồi xếp khăn tay đặt trong túi trước ngực, đoạn ra ngoài phủ tập hợp với đội kỵ sĩ. Người trong đội vừa thấy Hình Diệp thì mắt sáng rực cả lên. Đội trưởng đội kỵ sĩ Walker có quan hệ tốt với anh nhanh chóng chạy tới nói: “Bộ đồ này thật sự rất hợp với cậu, nhìn cậu với bọn tôi cứ như như thiên nga với vịt con xấu xí ấy.”

Hình Diệp thản niên nói: “Thứ quan trọng của quần áo chỉnh tề không phải là một người, mà là diện mạo của đoàn thể. Chúng ta là một tổng thể.”

“Đúng là thế.” Công tước Garcia vỗ tay: “Tất cả mọi người đều vô cùng anh tuấn. Hãy theo ta đến hoàng cung, để người khác nhìn thấy khí thế của phủ công tước Garcia chúng ta.”

“Nguyện cống hiến sức lực vì ngài!” Hai mươi kỵ sĩ mặc đồ trắng cùng đồng thanh.

Phải nói rằng đội ngũ có tài phú to lớn thật sự rất phô trương, hai mươi kỵ sĩ cưỡi con ngựa trắng cao to như nhau đã thu hút sự chú ý của vô số người.

Sau khi đến hoàng cung, nữ hoàng mời Garcia và các quý tộc khác đến phòng uống trà, các kỵ sĩ thì ở phòng bên cạnh chờ đợi chủ nhân của mình.

Đội kỵ sĩ của quý tộc khác cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh, ngoài so quần áo, so tướng mạo thì đôi khi còn so kiếm thuật. Mấy người Walker và những kỵ sĩ của đội khác khẩu chiến với nhau, Hình Diệp không thèm để ý, chỉ yên lặng ngồi một bên uống trà.

Quả nhiên một lát sau, đội thị vệ của nữ hoàng tiến vào căn phòng này. Thị vệ trưởng bị Walker đánh bại mấy hôm trước mặc càng thêm trang trọng hơn, còn mang thêm cả trăm thị vệ cùng đến, vây quanh đội kỵ sĩ của công tước Garcia.

Thị vệ trưởng nói: “Mỗi người vào thành đều nhận kiểm tra, chỉ có đội của công tước Garcia vì nguyên nhân đặc thù vẫn chưa soát người. Mời quý chư vị kỵ sĩ dời bước, tiếp nhận sự kiểm soát của chúng tôi.”

Lần này gã đưa tờ giấy có chữ ký của nữ hoàng, lại đưa người đến một căn phòng khác, như vậy đã cho các kỵ sĩ thể diện. Phen này mọi người không có quyền từ chối, dù có nhận ra thị vệ trưởng là kẻ bại trận trước đội trưởng Walker cũng không thể phản kháng.

Nhưng Hình Diệp lại nắm cổ áo, lạnh lùng nhìn thị vệ trưởng: “Tôi từ chối.”

Thị vệ trưởng lần đầu tiên nhìn thấy một người chấp hành hoàn toàn không hành động theo ý muốn của mình. Gã suýt nữa là nghiến vỡ răng, nói: “Vị kỵ sĩ này, ngài khộng có quyền từ chối đâu.”

Hình Diệp không chút hoang mang: “Tôi đã từng có giao hẹn với công tước Garcia, sẽ không để cho người khác mạo phạm mình. Dù nữ hoàng có thật sự soát người thì tôi cũng hi vọng sẽ có được sự cho phép của ngài công tước.”

“Đây là mệnh lệnh của nữ hoàng.” Thị vệ trưởng túm lấy tay Hình Diệp, suýt nữa là xé quần áo anh. Nhất định gương ở trên người này, chỉ cần tìm được gương, nhất định nữ hoàng sẽ xử tử hắn ta, như vậy bọn họ sẽ thắng!

Hình Diệp nhìn gã đàn ông quả thực chỉ muốn viết một chữ “Ngu” trên mặt, không hề hoang mang: “Tôi cho rằng yêu cầu của minh vô cùng hợp lý, vả lại công tước Garcia đang ở ngay căn phòng bên cạnh, hỏi ngài ấy một chút hẳn sẽ không phí bao nhiêu thời gian. Hơn nữa tôi có một việc vô cùng không rõ, vì sao ngài nhất định phải soát người của công tước Garcia? Chẳng lẽ ngài đang hoài nghi lòng trung thành với nữ hoàng của ngài công tước sao? Ngài đang chất vấn chúng tôi sao? Ngài vẫn đang có ý định gây chia rẽ quan hệ của nữ hoàng và công tước sao?”

Ba câu hỏi vu cáo liên tục đưa ra, đội kỵ sĩ bị tờ giấy có chữ ký của nữ hoàng hù dọa lập tức kịp phản ứng. Walker đẩy thị vệ trưởng ra, bảo vệ Hình Diệp sau lưng: “Chúng tôi cần mệnh lệnh của ngài công tước.”

Mắt thấy Hình Diệp ở trước mặt lại không thể động thủ, quả thật thị vệ trưởng sốt ruột muốn chết, lập tức hạ lệnh: “Ta thấy kỵ sĩ Lawrence cứ một mực né tránh tầm mắt của ta, nhất định hắn có hiềm nghi, mau bắt lại!”

“Ai dám?” Ở cửa truyền đến giọng nói uy nghiêm của công trước Garcia.

Hắn đi đến trước mặt Hình Diệp, dùng ánh mắt nhìn người chết để liếc thị vệ trưởng: “Kỵ sĩ đã thề trung thành với ta, không làm bất cứ hành vi nào vượt quá khuôn phép trong hoàng cung, chỉ bảo vệ tôn nghiêm của đội kỵ sĩ, ngươi có quyền lực gì bắt người của ta?”