“Mê cung tự tìm đường chết”, khi dùng mã QR này trong không gian có hạn sẽ xuất hiện một mê cung khổng lồ. Bên trong mê cung kết cấu hết sức phức tạp, người bình thường vốn không thể đi ra được. Hệ thống sẽ cung cấp cho chủ nhân mã QR một bản đồ mê cung, bản đồ này có tác dụng trong thời gian 10 giây. Bản đồ này không thể nào cap màn hình hoặc chụp ảnh lại, trong vòng 10 giây phải nhớ được, mê cung có tác dụng trong vòng 1 tiếng. Nhắc nhở hữu nghị, nếu như bạn không phải là người cực kỳ may mắn hoặc là người chỉ cần nhìn qua là nhớ, thì xin đừng nên tùy tiện sử dụng mã QR này.

“A a a a a!” Nghiêm Hòa Bích nhìn điện thoại hét to lên: “Không sử dụng mã QR thì sao tôi biết nó có chức năng gì? Rõ ràng miêu tả của mày là “Đây là vách tường kiên cố nhất, có thể ngăn cản hết thảy nguy hiểm bên ngoài” cơ mà. Tôi còn tưởng rằng dùng nó sẽ xuất hiện một vách tường chặn trước mặt bác sĩ kia, sao bây giờ lại nhốt luôn chinh tôi vào mê cung? Chỉ trong 10 giây ai mà nhớ được bản đồ phức tạp thế này chứ!”

“Tôi nhớ rồi.” Hình Diệp đứng sau lưng hắn nói một cách đơn giản.

Nghiêm Hòa Bích: “…”

Hình Diệp nhắm mắt hồi tưởng lại bản đồ mình nhìn thấy trong điện thoại của Nghiêm Hòa Bích, sau đó mở mắt ra nói: “Vận may của Quan Lĩnh không tệ, đúng lúc có một bức tường chặn giữa hắn và ký sinh vật. Nhưng chúng ta lại xui hơn nhiều, ngã rẽ phía trước kia sẽ đụng phải ký sinh vật.”

Tào Thiến, Nghiêm Hòa Bích: “…”

Ngẫm lại cũng rất hợp lý, ba người chơi nghịch mệnh ở chung một chỗ, giá trị may mắn sẽ biến thành 1% x 1% x 1% = 0.0001%, gần như là cái bia ngắm.

“Cậu đẩy Tào Thiến đi theo tôi!”

Dứt lời Hình Diệp xoay người chạy, Nghiêm Hòa Bích đẩy xe lăn của Tào Thiến. Cùng lúc đó hắn thấy quái vật lao ra từ ngã rẽ kia, bèn tăng tốc theo Hình Diệp ra ngoài. Ba người rẽ trái rẽ phải mấy lần cuối cùng cũng xông được vào phòng vệ sinh, lôi Quan Lĩnh đang run rẩy trốn dưới bồn rửa tay ra ngoài.

“Hu hu hu hu, mấy người thật sự tìm được tôi, quá tốt rồi hu hu hu hu…” Quan Lĩnh òa lên khóc: “Đại lão, anh… Anh thật sự xinh quá đi mất hu hu hu hu…”

Nhìn thấy vóc người Hình Diệp nhỏ hơn một chút so với hồi ở thế giới sân trường, lại còn là một em gái eo thon chân dài, Quan Lĩnh không biết đang vui mừng hay bi thương mà bật khóc rưng rức.

Hình Diệp: “…”

“Đừng khóc, nếu quái vật ký sinh có khứu giác nhạy bén thì nó có thể thông qua mùi trong mê cung để tìm thấy chúng ta rất dễ dàng, cũng may tôi có mang nước hoa.”

Hình Diệp rút từ trong chiếc ba lô nhỏ ra một chai nước hoa đắt tiền.

Tào Thiến, Quan Lĩnh: “…”

Nghiêm Hòa Bích không rõ chân tướng lập tức vỗ tay bốp bốp bốp: “Tiểu Diệp Tử thật sự quá thông minh, xịt nước hoa là có thể che giấu được mùi của chúng ta trước đó.”

“Tiểu.. Diệp Tử?” Quan Lĩnh xịt nước hoa, ngơ ngác hỏi.

Bộ đồ trên người đại lão thật sự vừa trẻ trung vừa xinh xắn, hương nước hoa mấy nghìn tệ thơm quá, thấm tận tâm can.

Bốn người ai nấy đều xịt thơm ngào ngạt, Quan Lĩnh và Nghiêm Hòa Bích đẩy xe lăn của Tào Thiến chạy theo Hình Diệp. Hình Diệp cầm chai nước hoa, mỗi lần đến ngã ba anh sẽ xịt lên ngõ cụt ở bên cạnh. Chờ đến khi cuối cùng cũng chạy ra được đầu bậc thang ngoài mêm cung, Hình Diệp định ném cả chai nước hoa vào vách tường đối diện thì Tào Thiến giơ tay ra với anh: “Đưa nó cho tôi.”

Hình Diệp bán tín bán nghi đưa chai nước hoa cho Tào Thiến. Chỉ thấy cô gái tướng mạo bình thường vung cánh tay mảnh khảnh một cái, nhẹ nhàng ném chai nước hoa vào ngõ cụt cách mấy mét. Nếu như quái vật thật sự lần theo mùi nước hoa này để đi ra ngoài, thì e rằng sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi mê cung.

Bốn người đi tới lối ra an toàn và đóng cửa lại. Lúc này Quan Lĩnh mới thở phào một hơi, đoạn mềm chân ngồi phịch xuống đất. Hắn nhìn bím tóc đuôi ngựa trẻ trung và đôi chân dài thon thả của Hình Diệp, vừa nuốt nước miếng, Tào Thiến đã đánh một cái vào trán: “Đừng nhìn, trị liệu cho tôi đi.”

“À.” Quan Lĩnh vội vàng thu ánh nhìn mất hồn về, đoạn sử dụng Gương vỡ lại lành cho Tào Thiến.

Tào Thiến nhảy lên khỏi xe lăn, đoạn giơ chân đá ngang vào không khí mấy lần. Với lực đá đó, Hình Diệp không chút nghi ngờ cô có thể dùng một cú đá ngã nguyên bức tường.

“Cuối cùng cũng có thể cử động rồi.” Tào Thiến đặt hai tay trên xe lăn, cô tức giận đến mức bóp tay vịn xe thành đủ hình đủ dạng.

Thấy Hình Diệp nhìn tay mình, Tào Thiến nhớ anh đã mất trí nhớ, bèn giải thích: “Kỹ năng ban đầu của tôi là “Lực vô cùng mạnh” và “Thân thủ nhanh nhẹn”. Mặc dù chỉ là kỹ năng nâng cao tố chất cơ thể, nhưng anh đã nói chỉ cần phát huy tốt loại kỹ năng này tôi sẽ trở thành sức chiến đấu mạnh nhất. Kỹ năng của tôi tốn rất ít điểm, vả lại không có thời gian cooldown, chỉ cần đủ điểm là tôi có thể luôn duy trì được trạng thái này trong thế giới trò chơi.”

Tào Thiến lại nói: “Tôi vẫn cho rằng mình không có năng lực đặc thù gì, nên rất chán nản, cũng tình nguyện làm pháo hôi cho đội ngũ khác. Nhưng sau khi gặp được anh, anh nói tôi phải tự tin, phải học được cách suy nghĩ, phải tin rằng bàn thân mình rất mạnh, nên tôi đồng ý chung đội với anh. Anh có thể coi tôi như đồng đội hoặc cấp dưới, sao tôi cũng làm được cả.”

*Chú thích một chút, ở đây Tào Thiến dùng ngôi xưng wo – ni 我 你với Hình Diệp, còn mình để tôi – anh trong tiếng Việt. Trong tiếng Trung chỉ dùng hai ngôi xưng này lúc xưng hô trực tiếp với nhau nên Nghiêm Hòa Bích sẽ không nghi ngờ về giới tính của Hình Diệp.

Cô lại nhắc nhở Quan Lĩnh: “Bởi vì khiêu chiến hình thức khó khăn nên Hình Diệp bị lâm vào trạng thái mất trí nhớ trong thế giới này. Anh ấy không nhớ rõ anh, hãy tự mình giới thiệu một chút đi.”

Quan Lĩnh lập tức bừng tỉnh, bèn đứng thẳng trước mặt Hình Diệp: “Là đại lão đã giúp tôi thoát khỏi sự khống chế của một người chơi nghịch mệnh khác, là đại lão đã khiến tôi biết mình không cần làm máy rút tiền của kẻ khác, là đại lão đã nói cho tôi hay chỉ cần không tới thời khắc sau cùng là vẫn còn hi vọng. Nên tôi cũng cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ của anh, anh cứ thẳng thắn coi tôi như cấp dưới cũng không sao cả, tôi đã quen rồi.”

Nghiêm Hòa Bích há to miệng nhìn ba người. Hắn thấy Hình Diệp đang nhìn mình thì lập tức kiềm chế vẻ mặt, duy trì vẻ đẹp trai ngời ngời, nói: “Ban, ban đầu tôi coi cô như một thiếu nữ xinh đẹp bị mất trí nhớ, định làm dân chơi pro dẫn em gái qua cửa, không ngờ tôi mới là người được dẫn đi. Tiểu Diệp Tử… Khụ khụ, chị Diệp à, thế giới này chúng ta tạm thời kết thành đồng minh có được không?”

“Chị… Diệp?” Quan Lĩnh gian nan hỏi.

Hình Diệp lườm hắn một cái, đoạn bình thản đáp: “Có thể chung đội tạm thời, nhưng mỗi ngày trí nhớ của tôi đều bị thiết lập lại, đến lúc đó làm phiền mọi người phải nhắc nhở tôi rồi.”

“Không sao hết!” Quan Lĩnh và Tào Thiến đồng thanh đáp.

Nghiêm Hòa Bích nghiêng đầu nhìn ba người họ một lúc, ngưỡng mộ nói: “Tình cảm của mấy người thật tốt.”

“Cậu không có đồng đội à?” Hình Diệp hỏi: “Có thể đánh đến hơn 40 nghìn điểm thì không thể nào không có đồng đội được.”

Nghiêm Hòa Bích nói: “Có chứ, có rất nhiều nữa là đằng khác. Họ đều là người rất tốt, chúng tôi đi cùng nhau từ thế giới người mới, sau đó bọn họ đến thế giới cao cấp, tôi tiếp tục về thế giới người mới quen người khác. Ước chừng tôi đã đưa tiễn… Ba bốn đội rồi. Thế giới trước đồng đội của tôi đã đến thế giới cao cấp cả, mà tôi chỉ thiếu 50 điểm nữa, chỉ còn mình tôi mà thôi!”

Trải nghiệm này.., Thật sự khiến người nghe đau lòng người thấy rơi lệ, muốn thảm chừng nào thì thảm chừng đó.

“Hết cách rồi, ai bảo tôi là người chơi nghịch mệnh chứ. Đa số đồng đội của tôi đều là người chơi phục mệnh.” Nghiêm Hòa Bích uể oải nói.

Tào Thiến an ủi: “Không sao, lần này đồng đội của anh đều là nghịch mệnh cả, giá trị may mắn của chúng ta giống nhau cả.”

Nghiêm Hòa Bích: “….”

Tào Thiến thật sự đang an ủi hắn à?

“Được rồi.” Hình Diệp bình tĩnh nói: “Hiện giờ là bốn giờ sáng, thời gian của chúng ta có hạn, phải nhanh chóng tổng kết lại manh mối. Hãy nói toàn bộ manh mối của mọi người tìm được trong hai ngày qua cho tôi, tôi muốn tổng hợp lại để phân tích. Bắt đầu từ Quan Lĩnh.”

Quan Lĩnh nghe đại lão đặt câu hỏi thì lập tức xốc lại tinh thần: “Đại lão… À chị Diệp, chị bắt đầu hỏi từ tôi là quá chính xác rồi. Hai ngày qua tôi đã trải nghiệm những điều vô cùng đặc sắc!”

“Nửa đêm hôm qua sau khi tiến vào thế giới này, tôi bắt gặp viện trưởng của bệnh viện này đi tới phòng trực y tá khoa truyền nhiễm. Tôi còn tưởng tằng y tá và viện trưởng có quan hệ hỳ hy hý hỳ hy lén lút nào đó, nên mới đến gần để nghe trộm. Nào ngờ đâu tôi lại nghe thấy viện trưởng bảo y tá hãy thu thập giọt bắn hoặc là nước bọt của những bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm như thủy đậu, sởi, viêm tuyến nước bọt, để cô ta lén cho các nhân viên y tế khác uống.”

________________

Hết chương 85.