Editor: Tiêu Tương

"Người lấy mạng ngươi." Lạc Băng chậm rãi nói từng chữ từng chữ, trong ánh mắt hiện lên sát khí, còn bức người hơn so với hàn khí quanh thân hắn.

Thật ra thì lần trước rời đi không lâu, hắn liền hối hận.

Yêu một người, thì phải yêu tất cả mọi thứ thuộc về nàng.

Yêu một người, chính là có thể vì nàng, chuyện gì cũng không để ý.

Yêu một người, chính là mặc kệ nàng làm gì, ngươi cũng phải đứng ở lập trường của nàng mà suy nghĩ cho nàng.

Mặc dù làm như vậy, sẽ khiến một số người cho rằng hắn rất ngốc, cho là ngu xuẩn, nhưng chỉ có như vậy, hắn mới có thể bảo vệ thật tốt người mình yêu, để nàng trở thành nữ nhân vui vẻ nhất trên đời này. d I e N [email protected] l E q U y d0n

Ngày ấy, rõ ràng hắn đã nhìn thấy vẻ khổ sở trên mặt nàng, nhưng vì cái gọi là mặt mũi của nam nhân, cùng với lòng tự ái cao ngạo của mình, lúc nàng núp ở ngực, rõ ràng hắn đã cảm nhận được cảm giác tim đập, nhưng vẫn trúng kế của Yêu Vương, tức giận rời đi mà bỏ lại nàng.

Đến khi hắn tỉnh táo lại, lúc muốn trở lại tìm nàng, thì giữa đường lại bị một nữ tử ngăn lại, cái gì cũng không nói, liền ra tay đánh hắn. Đáng nhẽ, một nữ tử nho nhỏ, mặc dù lợi hại, nhưng cũng không phải đối thủ của hắn, nào ngờ, nữ tử này lại có thể gọi Thất Thải Phượng Hoàng đến cho nàng sử dụng.

Như vậy, một nữ hai chim, hắn chỉ có thể chống đỡ.

Đánh một trận, chính là mười ngày. Nếu không phải hôm nay đôi Thất Thải Phượng Hoàng kia không biết có chuyện gì lại đột nhiên không nghe theo sự chỉ huy của nữ tử kia nữa, vỗ cánh rời đi, thì hắn còn không biết lúc nào mới có thể thoát thân đấy!

Bởi vì trong lòng nhớ nhung Tuyết Nhi, cho nên hắn cũng không ham chiến, sau khi đánh lui nữ tử không rõ thân phận kia, một phút cũng không dừng lại liền vội vã chạy tới đây. Nhưng không nghĩ tới, mình lại đến kịp lúc như vậy. Nếu như chậm một giây nữa, sợ rằng Tuyết Nhi đã lành ít dữ nhiều rồi!

Kẻ dám làm Tuyết Nhi bị thương, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ!

"Ma Quân, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ. Ngươi cũng đừng quên, nơi này là Yêu Giới, mà ta là công chúa nước Linh Miêu, hơn nữa lại là phi tử may mắn được Yêu Vương sủng ái nhất, nếu như hôm nay ngươi làm ta bị thương... ca ca ta và Yêu Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." di,e.nd;an. l/eq;uy,don

"Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao?" Lạc Băng chính là Băng Hồn biến ảo mà thành, hấp thu linh khí trời đất, mang khí phách trời sinh không ai khác có thể sánh được. Lúc này, hắn vừa mang vẻ đau lòng đối với Tuyết Nhi cùng với vẻ chán ghét đối với nữ nhân trước mắt, chỉ với giọng điệu nhàn nhạt, lại có thể dọa cho những người có mặt ở đây sợ hãi đến nỗi trái tim co rút thành một cục.

Thân hình hoàn toàn hiện ra, áo trắng hơn tuyết, tóc đen như mực. Bởi vì cơn thịnh nộ, tóc đen trên không trung điên cuồng bay múa, khóe mắt bên phải lộ ra một ấn ký ma hóa màu tím. So với lần trước tới Yêu Giới, hoa văn ấn ký ma hóa này lại phức tạp hơn một chút, chứng minh ma tính của hắn lại tăng lên, công lực càng thâm hậu......