Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 140: Đá Nữ Oa khống chế sống chết

Editor: Ngoc Luyen

"Thôi thôi......" Nữ Oa thở dài một tiếng: "Nếu người ngươi mong nhớ có thể sống, ngươi có bằng lòng xóa bỏ chuyện hôm nay hay không?" Thật ra thì việc ra lệnh Ma giới công chiếm lần này cũng không phải do mình ban hành, nhưng Trăm Đao mang binh tiến đến, cũng coi như là mình ngầm cho phép. Cho nên, chuyện xảy ra đến mức này, cũng không thoát khỏi có liên quan đến mình.

"Lạc Băng còn có thể sống sao?" Rõ ràng giọng điệu của Diệp Tuyết cho thấy nàng không mấy tin tưởng. Ngay cả hồn phách cũng biến mất, làm thế nào còn có thể sống lại? Nữ Oa cũng là cẩu gấp nhảy tường, cố ý tới lừa gạt mình đi!

"Dĩ nhiên có thể, nhưng mà......"

"Nhưng mà làm sao?" Nàng ngược lại muốn xem một chút, Nữ Oa có thể chọn được từ đường đường chính chính gì mà nói ra.

"Ngày Lạc Băng hồi sinh, chính là ngày ngươi biến mất."

(⊙o⊙) a!

Trên mặt đất người của hai giới Thần Ma, lập tức nghị luận ầm ĩ.

Có tức giận, có chỉ chỏ, cũng có xem kịch vui.

"Ngươi có bằng lòng hay không?"

"Ngươi cảm thấy tại sao ta phải tin tưởng lời của ngươi?" Diệp Tuyết cười lạnh: "Nữ Oa không phải ngươi cũng bắt đầu thích ăn nói lung tung rồi chứ?"

Nghe được lời của nàng..., Nữ Oa cũng không tức giận vì sự bất kính của nàng, bình tĩnh nói: "Ngươi có nghe nói, Đá Nữ Oa có công hiệu cải tử hồi sinh?"

"Vậy thì thế nào?"

Cải tử hồi sinh, đâu tiên phải là hồn phách vẫn còn tồn tại.

Nhưng Lạc Băng hắn...... Đã Hồn Phi Phách Tán......

Nữ Oa hình như có thể nghe được tất cả tiếng lòng của nàng, lạnh nhạt giải thích: "Mặc dù hồn phách của Lạc Băng biến mất, nhưng ngươi cũng đã biết, nguyên hình lúc đầu của hắn cũng chỉ là không hình không thái, chỉ là một linh khí phiêu đãng trong thiên địa mà thôi, vốn cũng không có cái gì gọi là hồn phách. Sau đó lại vì ngươi, trải qua vạn năm khổ luyện, rốt cuộc tu thành một viên Băng Hồn tinh khiết, cho nên đối với hắn mà nói, thân thể, linh hồn, đều là thứ yếu, trọng yếu nhất vẫn là Băng Hồn này. Chỉ cần Băng Hồn ở đây, hắn vẫn có thể sống lại."

"Nhưng hiện tại Băng Hồn đã tiến vào bên trong cơ thể ta, làm sao ta có thể lấy ra?" Diệp Tuyết bị thuyết phục một chút.

Nữ Oa nói, hình như cố gắng nghe vẫn thấy có chút đạo lý.

"Tập hợp đủ lực lượng của mười hai thần thú, lại dùng Đá Nữ Oa làm trung gian, là có thể lấy ra từ trong cơ thể ngươi. Nhưng mà...... Bởi vì bây giờ Băng Hồn đang ở trong cơ thể của ngươi, thay thế công dụng của nội đan, cho nên ngày lấy Băng Hồn ra, cũng là ngày đại nạn của ngươi."

"Nhưng mà, tại sao ta phải tin tưởng ngươi?"

"Bởi vì trước mắt đây là biện pháp duy nhất cũng là biện pháp cuối cùng."

"Vậy Đá Nữ Oa kia ở nơi nào?" Đá Nữ Oa chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, hình như còn chưa có ai nhìn thấy trên đời này.

"Chờ sau khi ngươi thu phục được mười hai Thần Thú, sẽ xuất hiện."

"......" Diệp Tuyết rũ mắt xuống......

Nàng đang do dự.

Ngộ nhỡ đây chỉ là một âm mưu, chỉ là bọn hắn tìm kế hoãn binh, chẳng phải sẽ rất thất vọng sao?

"Ngươi có thể lựa chọn không tin ta, cũng có thể lựa chọn mạng sống của mình, những thứ này, cũng không có ai ép buộc ngươi."

"Tạm thời ta sẽ tin tưởng ngươi một lần, nếu như chờ ta biết rõ tất cả những gì ngươi nói đều là nói dối, ta đảm bảo người chết đầu tiên sẽ là ngươi." Quản ngươi là Nữ Oa cũng được, nữ thần cũng được, Nữ Oa, Diệp Tuyết nàng không ngại gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Đến lúc đó, nhất định sẽ kéo nàng làm người đầu tiên của Thần giới vào A Tỳ địa ngục!

Nữ Oa không để cảnh cáo của nàng trong lòng, bàn tay vung lên, trong màn đêm đen nhánh xuất hiện mười hai ngôi sao lấp lánh mang tên của Thần Thú, theo thứ tự là: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Hỏa Hệ Ngân Hồ, Tử Long, bán ma Giao nhân, Thánh Kỳ Lân, Phong Hệ Linh Miêu, Băng Phượng, Hỏa Hoàng và Linh Hồ mới sinh.

"Đây cũng là mong muốn mười hai Thần Thú, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, chỉ cần đưa bọn họ tập hợp đến là được."

Diệp Tuyết nhìn tên, loại bỏ từng cái.

Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Thánh Kỳ Lân, Băng Phượng, Hỏa Hoàng đều không phải là vấn đề.

Hỏa Hệ Ngân Hồ, chắc là chỉ Tích Phong.

Tử Long là Trăm Đao.

Bán ma Giao nhân là Ngu Cát.

"Tại sao Phong Hệ Linh Miêu kia và Linh Hồ mới sinh ta đều chưa từng nghe nói?"

"Người sống lại cũng thay đổi, mười hai Thần Thú cũng khác nhau. Cái này gọi là mười hai Thần Thú, đều muốn cứu đời trước hoặc nhiều hoặc ít từng có vật tiếp xúc. Linh Miêu bình thường dùng độc, Phong Hệ Linh Miêu, tên như ý nghĩa Linh Miêu chính là lấy gió làm kỹ năng công kích. Mà nếu nói Linh Hồ mới sinh, chính là từ ngày ra đời, đã có vạn năm đạo hạnh hồ ly." Nữ Oa kiên nhẫn giải thích.

Nhưng mà Diệp Tuyết không có hứng thú với việc giải thích mấy cái tên này, nàng muốn biết là: "Ngươi trực tiếp nói cho ta biết, trên đời này nó có tồn tại hay không?"

"Trước mắt mới thì không tồn tại."

"Vậy tất cả những gì ngươi nói lúc trước còn có ý nghĩa gì?" Diệp Tuyết vừa nghe, khí lạnh vừa mới giảm xuống lập tức tăng vọt. Thứ không tồn tại, nói tốt mấy cũng là không! Rõ ràng nàng đang đùa giỡn với mình không đúng?

Rốt cuộc trên mặt Nữ Oa cũng có một nụ cười thản nhiên, nhìn như đang cười nhưng thực ra không để tâm đến: "Hiện tại không tồn tại, không có nghĩa là về sau cũng không tồn tại. Phong Hệ Linh Miêu, chỉ cần tìm được tộc Linh Miêu kết hợp với yêu quái sử dụng Phong Hệ kỹ năng, nhất định có khả năng sinh ra. Mà Linh Hồ, chỉ cần kết hợp hai con hồ ly đạo hạnh trên ba vạn năm, sinh ra hồ ly chính là Linh Hồ."

"......" Nghe hình như là thật đơn giản, nhưng chỉ cần là người hiểu một chút tình huống đều rõ: đạo hạnh có thể vượt qua vạn năm, thành công lịch kiếp vạn năm đã ít lại càng ít, huống chi còn phải tìm hai con đạo hạnh đều trên ba vạn năm, hai con hồ yêu một nam một nữ!

Nhìn chung cõi đời này, có thể phù hợp yêu cầu hình như cũng chỉ có......

Đã có người hướng tầm mắt về phía Diệp Tuyết và Tích Phong......

"Phương pháp ta đã nói cho ngươi biết, có thể làm được hay không, cũng chỉ có thể dựa vào mình ngươi? Dù sao, Lạc Băng chết, ngươi cũng có trách nhiệm."Nữ Oa nhìn Trăm Đao trên đất trên đất một cái. Hắn lập tức hiểu ý, gọi rồng hai đầu của mình ra, chỉ huy binh tướng dưới trướng trở về Thần giới......

Bích Lạc được Cửu Chỉ đở dậy từ trên mặt đất, nhìn bạn tốt rơi vào trầm tư: "Tuyết Nhi, đã có biện pháp, nhất định có thể giải quyết được. Yên tâm, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh của ngươi."

"Ngươi không hận ta sao?" Diệp Tuyết từ từ ngước mắt lên, quan sát nàng. Mình đánh nàng bị trọng thương, hơn nữa mới vừa rồi thiếu chút nữa còn giết sư phụ nàng, chẳng lẽ trong lòng nàng không có một chút hận ý nào sao?

"Bởi vì ngươi là người bạn tốt nhất của ta, ta biết ngươi đau lòng. Làm tổn thương ta, cũng không phải là ngươi cố ý."

Diệp Tuyết nhìn nàng chằm chú một lúc lâu, sau đó trong tay xuất hiện một đạo ánh sáng dìu dịu, vẩy trên người của nàng.

"Ngày khác nếu ta biết tất cả những gì Nữ Oa nói đều là giả, ta sẽ giết sư phụ ngươi......"

Giọng nói biến ảo phiêu đãng trong  không trung, người cũng không biết đã đi đâu.

Ai cũng không nhìn thấy được, nàng biến mất thế nào, đồng thời biến mất, còn có Thánh Kỳ Lân vẫn luôn đứng thẳng cách nàng không xa.

"Ta biết......" Bích Lạc nhìn về chân trời, lẩm bẩm ra tiếng.

Gọi Thất Thải Phượng Hoàng ra, bay lên trời.

......

***

Bắc Hải Long cung.

Ngu Cát từ ghế Thủy Tinh Long đập bàn đứng dậy, lớn tiếng khiển trách hỏi: "Ngươi nói cái gì, Diệp Tuyết đã khôi phục trí nhớ của kiếp trước, hơn nữa đột nhiên pháp lực còn tăng rất nhanh?"

"Đúng vậy." Trăm Đao đứng ở trên đất, thở dài bất đắc dĩ một tiếng. Mình tính đi tính lại, muốn thống nhất ngũ giới, nhưng quay đầu lại, thiếu chút nữa ngay cả tính mạng của mình cũng bị tính vào trong đó: "Lấy pháp lực và tu vi hiện tại của nàng, ngay cả Nữ Oa cũng phải nhường nàng ba phần."

"Vậy sau này chúng ta phải làm gì?" Hiện tại nàng đã khôi phục nhớ, nhất định là muốn tới tìm mình tính sổ.

"Cái này ta sớm đã nghĩ qua, vì kế hoạch hôm nay, biện pháp chính là ném đá dấu tay."

"Làm như thế nào?"

Trăm Đao tà khí từ từ dâng lên, trong mắt lóe lên một tia sắc bén: "Cửu Dao không phải ở trong tay chúng ta sao? Ngươi có thể đẩy tất cả lỗi của chúng ta lên người nàng, mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này!"

"Ha ha...... Ha ha ha ha......" Ý cười trên khóe môi của Ngu Cát từ từ trở mở rộng, sau đó ngửa mặt lên trời cười to một tiếng: "Phụ thân, ngươi thật là lợi hại."

"Vừa rồi ngươi gọi ta là cái gì?" Trăm Đao nghe được câu nói từ miệng đối phương "Phụ thân" hai chữ, thiếu chút nữa kích động đến rơi lệ. Hai nữ nhi, một là không thể nhận nhau, một là nhận nhau, nhưng cũng không chịu gọi mình một tiếng này. Cho nên đã bao nhiêu năm, chỉ có thể nghe được tiếng gọi này trong mộng: "Nữ nhi, kêu nữa một tiếng cho ta nghe một chút, ta muốn nghe."

"Chờ phiền toái giải quyết rồi hãy nói." Thái độ Ngu Cát hết sức rõ ràng: nếu chuyện thành công, ngươi chính là phụ thân; nhưng nếu là làm không tốt, cũng chỉ có thể làm thuộc hạ.

"Được, được, tốt! Là ta quá nóng lòng, thật xin lỗi. Vậy trước tiên chúng ta đi xem Đại Sư Tỷ của ngươi như thế nào?"

"Đi thôi."

......

Đáy Thủy Tinh cung, ẩm ướt khác thường, nhất là địa lao được xây dựng ở dưới cùng, lại càng nhiều nước.

"Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài...... Ngu Cát, tiện nữ nhân này, ngươi chắc chắn không được chết tử tế...... Ngu Cát, có bản lãnh để ta ra ngoài, chúng ta đánh một trận một chọi một, ta cũng không tin ta lại thua ngươi...... Ngu Cát, cái kẻ tiện nhân này, cút ra đây cho ta......" Cửu Dao đứng ở trong nước, lớn tiếng kêu.

Hồ ly vốn là ghét nước, huống chi nước này còn dơ dáy bẩn thỉu, thối hoắc, bên trong còn có một ít trùng nhỏ, nhìn rất ghê tởm. Mình đã ở trong nước này mấy ngày mấy đêm rồi, nếu lại tiếp tục như vậy, không phải là kiến cho toàn thân da cáo trên người này nhăn nheo hết cả sao.

"Tiện nhân sao? Ta sao có thể tiện bằng người chứ?" Ngu Cát từ lối vào địa lao tới đây, nước trên hành lang dưới bước chân của nàng tự động tách ra. Mặt mũi tươi cười, không có một chút tức giận nào.

"Có bản lãnh thả ta ra ngoài, ta nhất định sẽ lột da của ngươi, rút gân của ngươi." Nếu không phải hôm đó bị nàng ám toán, tại sao mình có thể thua ở trên tay của nàng?

"Nếu ngươi đã nói như vậy, ngươi cảm thấy ta còn có thể thả ngươi ra ngoài sao?" Nụ cười Ngu Cát vẫn như cũ: "Hôm nay ta tới đây, là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, thay vì một mình ta khó chịu, không bằng mọi người cùng nhau khó chịu đi."

Cửu Dao không biết kim loại chế tạo cửa đại lao là gì, dùng sức lắc, cho dù nàng sử dụng bao nhiêu sức lực, cũng không thể lung lay cửa chính chút nào: "Thả ta đi ra ngoài!!"

"Đại Sư Tỷ, Diệp Tuyết đã khôi phục trí nhớ kiếp trước, hiện giờ Tích Phong và nàng còn đang chờ tân hôn, ngọt ngào không chịu được. Còn chiêu cáo thiên hạ, ba ngày sau thành hôn."

"Ngươi nói cái gì?" Cửu Dao lập tức lui về phía sau ba bốn bước. Nhanh như vậy...... Nàng đã khôi phục nhớ sao?

Thật vất vả từ dị thế trở lại, còn chưa nhìn thấy mặt Tích Phong, tại sao có thể để cho Diệp Tuyết đoạt lại như vậy?? Không thể, tuyệt đối không có khả năng!