Trên đại điện, Lạc Băng ngồi trên ghế Cửu Long, Cửu Chỉ cung kính đứng bên phải, im lặng giúp hắn xử lý vết thương trên cánh tay phải.

"Nói một chút đi." Hắn nặng nề nói ra, tâm trạng không tốt, giọng nói nghe có vẻ không ổn, đặc biệt không có sức.

"Ma Quân......" Cửu Chỉ khá là buồn rầu. Đây là tình huống xấu nhất mà hắn dự đoán được, nhưng lại càng không đoán được rằng sự thật còn tàn khốc hơn. Nếu như sớm biết sẽ có kết cục này, hắn tình nguyện vi phạm y đức của mình, một lần làm lang băm, lén lút xóa đi đứa bé kia: "Nếu không...... Không cần lo đứa bé kia, dù sao cũng không phải là hài tử của Ma Quân, để Cửu Chỉ làm, đến lúc đó nói cho Tuyết Nhi cô nương biết, cũng không giữ được đứa bé. Thể chất của Tuyết Nhi cô nương vốn rất yếu, không giữ được đứa bé cũng là chuyện bình thường, hơn nữa cho dù đến lúc đó nàng muốn trách tội, cũng là trách tội trên người Cửu Chỉ, sẽ không liên quan đến Ma Quân."

Hay tay Lạc Băng nắm chặt, không để ý vết thương còn chưa được băng bó kỹ, đứng dậy từ băng trên ghế, đưa lưng về phía ma y, đứng chắp tay: "Ta muốn mẹ tròn con vuông."

"Ma Quân......"

"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, làm như thế nào là được." Mình không muốn nhìn thấy nàng khổ sở, không muốn nhìn thấy nàng đau lòng, càng không muốn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của nàng. Chỉ cần nàng sống tốt, tất cả đều tốt!

"Ngài......" Cửu Chỉ nặng nề thở dài: "Hiện tại chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là tìm người có đạo hạnh cao thâm, mỗi ngày đúng giờ quy định truyền chân khí cho Tuyết Nhi cô nương, cho đến đứa bé ra đời."

"Nếu vậy Tuyết Nhi sẽ thế nào?" Ai cũng biết, nếu dùng ngoại lực để nhanh chóng tăng tu vi nội đan lên, đây là chuyện nghịch thiên (Làm chyện trái với ý trời)

Có một số yêu quái vì báo thù hoặc là muốn xưng bá thiên hạ, bí quá hóa liều nên nếm thử một chút. Nhưng thường thường đều chỉ tăng lên một cấp so với nội đan ban đầu của mình, bởi vì đây đã là giới hạn chịu đựng của cơ thể.

Lại có yêu quái vì muốn tăng từ nộ đan màu tím lên thất thải, phải cướp lấy kinh nghiệm của vạn năm. Việc cướp lấy vạn năm này, không chỉ yêu cầu tu vi của nội đan đạt tới vạn năm, mà ngay cả tu vi của thân thể cũng phải đạt tới vạn năm. Cho nên theo thường lệ, cần thời gian bảy ngàn năm để tăng nội đan lên thành màu tím, như vậy phải qua ba ngàn năm sẽ cướp lấy kinh nghiệm của vạn năm, hy vọng tự mình đột phá, nội đan thăng cấp thành thất thải. Nhưng cũng có người thông qua một số thủ đoạn đặc biệt, chỉ dùng thời gian sáu ngàn năm đã có thể tăng nội đan lên thành màu tím, bình thường phải qua bốn ngàn năm mới có thể cướp lấy kinh nghiệm vạn năm. Hơn nữa bởi vì ban đầu nghịch thiên, khi cướp lấy kinh nghiệm của vạn năm thường thường không cần kẻ thù đến báo thù, thân thể sẽ vì tổn thương lúc đầu, lúc cướp lấy kinh nghiệm vạn năm không thể chịu đựng, từ đó đột tử mà chết! (đoạn này ta không hiểu lắm, ai biết chỉ ta với )

Mà Tuyết Nhi trực tiếp tăng lên năm cấp......

Năm cấp, Tích Phong đã làm gì với thân thể của nàng vậy? Là quả bóng sao? Có thể thổi lên vô số lần!

"Ma Quân, cái này Cửu Chỉ cũng không cách nào kết luận, còn cần thêm một chút thời gian để quan sát tỉ mỉ." Cửu Chỉ cụp mắt, khom lưng cúi đầu nhìn hai chân mình. Mình tuyệt đối sẽ không nói cho Ma Quân biết, thời gian của Tuyết Nhi cô nương chỉ còn lại mấy năm, tối đa cũng sẽ không vượt qua mười năm.

Mười năm, cho dù là ma hay yêu, cũng là thời gian vô cùng ngắn ngủi!

Có lẽ một lần bọn họ bế quan cũng phải trên trăm năm, mười năm...... được coi là cái gì?

"Ma Quân, Cửu Chỉ cho là, quan trọng nhất là bây giờ khiến Tuyết Nhi cô nương điều dưỡng thân thể thật tốt, trải qua mỗi ngày thật vui vẻ."

"Chuyện này trước hết nghe lời ngươi." Lạc Băng đồng ý. Y thuật của Cửu Chỉ, tốt nhất cả Ma giới thậm chí trong cả ngũ giới, nghe hắn...... Sẽ không sai.

"Ma Quân, vậy lát nữa có thể triệu tập đại tướng của Ma giới, sau đó chọn một người, đặc biệt truyền chân khí cho Tuyết Nhi cô nương?" Cửu Chỉ đề nghị: "Người được chọn phải là người có tu vi càng cao càng tốt, bởi vì một khi bắt đầu truyền chân khí, không được đổi người, nếu không các loại hơi thở rối loạn trong cơ thể nàng sẽ tụ lại một chỗ, hoàn toàn ngược lại, mà phản tác dụng."

"Không cần chọn, ta đến là được." Lạc Băng mở miệng, giọng nói kiên định, không cho phép bất kể kẻ nào phản bác.

"Ma Quân, cái này làm sao có thể!" Cửu Chỉ lại hối hận lời nói thật của mình. Ma Quân yêu Tuyết Nhi cô nương như vậy, đương nhiên là sẽ không hy vọng có điều gì không may xảy ra, mình lại nói ra việc nghiêm trọng này -< >-, không phải rõ ràng là đào hố để cho hắn nhảy đi vào sao?

Biết rõ một khi Ma Quân quyết định chuyện gì, ai cũng không thể thay đổi được, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng khuyên: "Ngươi là quân chủ của Ma giới, cả Ma giới cần ngươi tới chủ trì đại cuộc, truyền chân khí lại cực kì hao tổn tu vi chuyện, ngộ nhỡ ngươi xảy ra chuyện gì, Ma giới phải làm thế nào? Những con dân Ma giới phải làm sao đây? Xin Ma Quân nghĩ lại."

"Cả Ma giới, tu vi của ta là cao nhất, ngay cả ta còn không thể làm được, vậy ai có thể giúp được Tuyết Nhi? Không cần phải nói gì hết, cứ quyết định như vậy."

"Ma Quân......"

"Đi thôi, đi ngay bây giờ......"

"Vâng"

Lạc Băng ngự phong đi, đi ra phía trước. Cửu Chỉ trái lo phải nghĩ, đều là cảm thấy không ổn, gọi thị vệ bên cạnh dặn dò mấy câu, sau đó mới đi theo hướng mà Lạc Băng đã rời khỏi.

......

Khi hai người đến gian phòng của Diệp Tuyết, nàng đang cuộn người thành một cục nằm trong góc tường, y phục trên người đã sớm ướt đẫm, mái tóc giống như bị đổ nước vào, có thể vặn ra nước.

"Tuyết Nhi, nàng làm sao vậy? Có sao không?" Lạc Băng lo lắng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ trên mặt đất đặt lên giường, mình thì ngồi ở bên cạnh ôm lấy thân thể của nàng, vì vậy trên cánh tay bị dính đầy mồ hôi, khiến cho hắn không nhịn được mà đau lòng: "Cửu Chỉ, có phải chỉ cần truyền chân khí hay không, Tuyết Nhi nàng sẽ không khổ sở như vậy nữa?"

"Ma Quân, đừng vội, để Cửu Chỉ chẩn đoán lại lần nữa, xác định một lần cần truyền bao nhiêu chân khí."

"Vậy nhanh lên một chút." Lạc Băng nghĩ điều chỉnh thân thể của nàng một chút, để có thể dễ dàng chẩn đoán bệnh, lại không cẩn thận chạm phải da thịt lạnh lẽo của nàng, mới chợt nhớ tới thân thể vô cùng, lạnh lẽo của mình, vội vàng kéo chăn đệm ở bên cạnh, đặt ở giữa hai người: "Bắt mạch nhanh lên một chút."

"Vâng" Cửu Chỉ trả lời một tiếng, bắt đầu chậm rãi kiểm tra. Sờ đỉnh đầu một cái, kéo mí mắt ra xem một chút, cạy miệng ra ngó ngó......

Lạc Băng ở bên cạnh thiếu chút lo lắng đến phát điên: "Cửu Chỉ, ngươi nhanh một chút." Tuyết Nhi cũng đã hôn mê, hắn lại còn chậm rãi như vậy, muốn làm gì? Nếu không phải biết Cửu Chỉ là người chính trực, đối với từ trước đến giờ luôn tậm tâm trung thành với mình, hắn sẽ phải hoài nghi người này là cố ý kéo dài thời gian, chậm trễ thời gian cứu trị bệnh nhân!!

Nhưng rất nhanh Lạc Băng đã rõ, người này làm như vậy, chính là vì kéo dài thời gian.

Bởi vì rất nhanh, các Ma Tướng đã đến đây, sau gặp được hắn, đồng loạt quỳ dưới đất: "Xin Ma Quân nghĩ lại, chuyện cứu Tuyết Nhi cô nương, xin giao cho thuộc hạ làm."

Lạc Băng lập tức hiểu rõ, nhìn lướt qua Cửu Chỉ đang cúi đầu nhìn cũng không dám nhìn mình, trầm giọng nói: "Tất cả đứng lên cho ta."

"Nếu Ma Quân không đồng ý, chúng thần sẽ không đứng dậy."

"Đừng để ta phải nói thêm lần nữa."

"Xin Ma Quân vì chúng sinh Ma giới mà suy nghĩ lại, ngàn vạn lần không thể hành động theo cảm tình mà không suy nghĩ cho đại cụ, Ma Quân......"

"Các ngươi cứ quỳ đi." Lạc Băng tức giận vung tay áo một cái, vận khí, bắt đầu truyền thẳng chân khí từ sau lưng cho Diệp Tuyết.

Chúng sinh Ma giới quan trọng, nhưng nếu mình không còn ở đây, Ma giới vẫn có thể phồn vinh. Nhưng nếu Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mình sống còn có ý nghĩa gì?

Sở dĩ ban đầu trở thành Quân Vương của Ma giới, nhưng cũng chỉ vì để có thể có đủ năng lực cho nàng một cuộc sống an toàn và hạnh phúc, nếu không có nàng, mình còn muốn vị trí Ma Quân này làm gì?

"Ngài......" Cửu Chỉ nặng nề thở dài một tiếng. Tuy đây là kết quả đã đoán trước, làm sao có thể nói đây là hy vọng cuối cùng. Hiện tại hi vọng tan biến, chỉ có thể hận chính bản thân mình, biết vậy chẳng làm!

Chúng Ma thướng người nhìn ta, ta nhìn người, quỳ trên mặt đất, trong một lúc không biết phải làm thế nào cho phải.

"Đứng lên đi đứng lên đi." Cuối cùng vẫn là Đệ Nhất Đại Tướng của Ma giới lên tiếng "Sáu mắt" khiến mọi người đứng dậy.

Bình thường nếu như có chuyện, trước tiên Ma Quân sẽ hạ lệnh sau đó thương lượng cùng các đại tướng, cho ra phương án giải quyết tốt nhất sau đó sẽ phát thông báo. Nhưng tình huống khẩn cấp, hắn sẽ tự quyết định, hơn nữa một khi quyết định, dù là dùng tất cả lực lượng của Ma giới, cũng không thể kéo lại được.

"Ma Quân, đủ rồi." Cửu Chỉ đi lên ngăn lại: "Một lần không nên truyền quá nhiều, thân thể của Tuyết Nhi cô nương sẽ không chịu được, thân thể của người cũng sẽ không chịu nổi."

Lần này Lạc Băng nghe lời thu hai tay lại, ép chân khí chìm xuống.

"Về sau mỗi ngày Ma Quân đều cố định thời gian tới truyền chân khí cho Tuyết Nhi cô nương, một lần hai trăm năm tu vi, không thể nhiều hơn nữa." Một buổi sáng hai trăm năm tu vi, hao tổn như thế, cho dù Ma Quân có hơn ba vạn năm tu vi, cũng sẽ chịu không nổi!

A, hiện tại chỉ có thể hi vọng đứa bé có thể nhanh chóng được sinh ra, đến lúc đó thân thể Tuyết Nhi cô nương sẽ không suy yếu như vậy nữa, ít hao tổn một chút, đến lúc đó có thể thêm một chút thuốc cho Ma Quân giúp hắn tăng cao tu vi, cuối cùng nhìn tình huống cũng không quá xấu.

Chỉ cần tu vi của Ma Quân không xuống dưới vạn năm, tu vi cũng sẽ khôi phục rất nhanh.

"Vất vả rồi."

"Cửu Chỉ hổ thẹn."

Cẩn thận đặt Diệp Tuyết nằm trên giường, Lạc Băng đứng dậy đi ra cửa. Khi ngang qua Sáu Mắt, dừng lại vỗ vai hắn một cái: "Về sau chuyện của Ma giới, ngươi phải để ý nhiều một chút."

"Ma Quân......" Thật ra thì không cần hắn phân phó, Sáu Mắt cũng biết nên làm như thế nào.

Từ trước đến giờ Ma Quân coi mình như cánh tay đắc lực, có thể chia sẽ khó khan với hắn, là vinh hạnh lớn nhất của mình.

Nhưng mà hắn vừa mới mở miệng, thân hình Lạc Băng đã sớm lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

"Cửu Chỉ, rốt cuộc đứa bé trong bụng nữ nhân này bao lâu nữa mới có thể ra đời?"

"Chín chín tám mươi mốt ngày."

"Đây chẳng phải là sẽ tiêu hao hết tu vi hơn mười sáu ngàn năm của Ma Quân sao?"

"Hi vọng nữ nhân này có thể hiểu được Ma Quân rất tốt."

"Nếu nàng dám phụ lòng Ma Quân của chúng ta, cho dù có chết ta cũng muốn giết chết nữ nhân này."

"Nghe nói, đời này của Ma Quân cũng là vì chờ một nữ nhân, chẳng lẽ chính là con hồ ly này sao?"

"Có mấy lời không nên suy đoán lung tung, chuyện đã đủ nhiều, ta không muốn mọi người tạo thêm phiền toái cho Ma Quân."

"Hiện tại Yêu Giới đã không đủ sức để làm chúng ta sợ hãi nữa rồi, từ trước đến giờ Minh Giới vẫn luôn một mình, không màng thế sự, chỉ sợ Thần giới sẽ xuất binh gây bất lợi cho chúng ta."

"Đúng vậy, Thần Ma tranh đấu mấy vạn năm, mặc dù nhìn bề ngoài mấy năm này vẫn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng trên thực tế vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta. Ngộ nhỡ sau này biết chuyện tu vi của Ma Quân giảm đi, chắc chắn sẽ đến xâm lược chúng ta. Để phòng ngừa chu đáo, ngay bây giời mọi người trở về cấp tốc chỉnh đốn thuộc hạ của mình, để phòng ngừa bất chắc."

"Phong Ma đại tướng nói xong, mọi người hãy về đi. Cửu Chỉ, ở trong này đành nhờ ngươi."

"Các vị Tướng quân trở về đi, yên tâm giao nơi này lại cho Cửu Chỉ."

......

Chờ các Ma Tướng rời đi, Cửu Chỉ gọi tới thị nữ đến sai bảo mấy câu, tự mình đi sắc thuốc.

Tiến hành cùng lúc, cố gắng hết sức hi vọng có thể kéo dài tuổi thọ của Tuyết Nhi cô nương!

......

Tiểu thị nữ có bốn con cánh tay dài, hai cánh tay cầm khăn lông, hai cánh tay đang phối hợp lau người cho Diệp Tuyết, vừa lau, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cô nương, chờ thân thể của ngươi tốt lên rồi, nhất định phải đối xử thật tốt với Ma Quân của chúng ta, nô tỳ ở này ngây người đã tám ngàn năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy Ma Quân đối xử với cô nương nào tốt như vậy. Thậm chí đến bây giờ, Ma Quân cũng chưa cưới Ma Phi. Rất nhiều nữ tử Ma giới xinh đẹp nghĩ hết các loại biện pháp để đến gần Ma Quân, hy vọng có thể lấy được sự ưu ái của Ma Quân, nhưng không có một người nào thành công. Cô nương, trong thiên hạ, tuyệt đối sẽ không thể nào tìm ra được người thứ hai có thể đối xử tốt với cô nương như Ma Quân của chúng ta......"

Trái tim đau đớn, một giọt nước mắt từ khóe mắt của Diệp Tuyết chảy xuống......

"Cô nương, người tỉnh rồi?" Giọng nói của tiểu thị nữ nghe rất hồi hộp. Rõ ràng, nàng không ngờ rằng Diệp Tuyết lại có thể tỉnh lại.

"Ừ." Diệp Tuyết gật đầu, nằm trên giường, đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt.

Thật ra thì nàng đã sớm tỉnh đậy, những lời Ma Tướng nói...... Nàng đã nghe được tất cả......

Tại sao...... Hắn lại đối tốt với mình như vậy?

Tu vi hơn mười sáu ngàn năm!

Hài tử không phải ma (Thực ra câu này ta cũng không hiểu). Mặc kệ là ma hay là yêu hoặc là thần, đều là thời gian dài đằng đẵng.

Yêu quái có thể thuận lợi trải qua vạn năm rất ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cũng giống vậy, cho dù là thần hay ma có thể đột phá tu vi vạn năm cũng là rất ít, đếm được mười ngoán tay còn thấy nhiều. Cho nên không nghi ngờ chút nào, Lạc Băng là người nổi bật của Ma Giới, giống như lời nói của tiểu thị nữ vừa rồi, nhất định sẽ đếm không hết số nữ nhân muốn đến gần hắn.

Mình cũng chỉ là một con tiểu hồ ly, một con tiểu hồ ly mới hơn bốn trăm tuổi, làm sao có thể là nữ nhân mà hắn chờ đợi kiếp này được? Huống chi, mình đã có tình cảm với Tích Phong, mặc dù hắn làm mình bị thương, lừa gạt mình, thiếu chút nữa giết đứa bé của hai người, nhưng mình vẫn còn yêu hắn, rất sâu đậm, yêu đến tận tâm. Nàng tin tưởng, nhất định trong này có sự hiểu lầm gì đó!

"Cô nương, nô tỳ gọi là Tiểu Nhất, có việc gì xin cô nương cứ sai bảo nô tỳ sẽ đi làm." Ma y Cửu Chỉ đã căn dặn, mặc kệ Tuyết Nhi cô nương có yêu cầu gì, đều thỏa mãn nàng, để nàng vui vẻ, Ma Quân đương nhiên cũng sẽ vui vẻ: "Cô nương, người đói chưa, có muốn ăn cái gì không ạ?"

"Ta không đói bụng, cám ơn." Diệp Tuyết hoạt động tay chân một lần: "Nhưng mà trên người ta ra rất nhiều mồ hôi, dinh dính không thoải mái, có thể chuẩn bị một chút nước tắm cho ta được không?"

"Được, cô nương chờ chút, nô tỳ đi chuẩn bị ngay đây."

......

Nửa canh giờ sau, Diệp Tuyết đã ngồi trong bồn tắm ấm áp. Bên ngoài đều là tuyết đọng trắng xóa, bên trong lại tương đối ấm áp, thân thể được bao phủ bởi nước nóng, vô cùng thoải mái.

Ngón tay đặt lên bụng vẫn còn bằng phẳng......

Ở đây, thật sự có một tiểu sinh mệnh ở đây sao?

"Hài tử, ngươi có thể nghe được giọng nói của ta không?"

Chín chín tám mươi mốt ngày, mình nên làm gì bây giờ?

Yên tâm ở đây sinh hài tử ra sao?

Nếu mình không cho Lạc Băng được cái gì, sao có thể nhận sự trợ giúp người khác một cách thoải mái được? Hơn nữa còn là một sự giúp đỡ lớn như vậy.

Nhưng nếu như trở về, Tích Phong biết đứa bé trong bụng mình vẫn còn, có thể đồng ý cho mình sinh ra sao? Hắn sẽ sẽ không tổn thương hài tử của hai người một lần nữa sao?

Cửu Chỉ nói có biện pháp sinh hài tử ra, là bởi vì hắn có phương pháp giúp mình điều dưỡng thân thể. Ngộ nhỡ trở lại Yêu Giới, lại không ai có thể làm như Cửu Chỉ? Đến lúc đó cho dùTích Phong đồng ý muốn sinh hài tử ra, mình có thể đợi đến lúc đứa bé trào đời sao?

"Hài tử, ngươi còn chưa ra đời đã phải trải qua nhiều sóng gió như vậy, hi vọng chờ sau khi ngươi đến thế giới này, sóng gió đã cách ngươi rất xa, cả đời cũng có thể bình an."

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không ra được quyết định tốt nhất, biện pháp có thể chu toàn tất cả, Diệp Tuyết chỉ có thể tạm thời để chuyện này trong lòng, trước tiên cứ ở đây mấy ngày, chờ sau khi biết rõ tình huống lại tính toán sau......

......

***

21 thế kỷ.

Hơn hai giờ sáng, các trang web lớn rối rít tung ra video hình ảnh được một chiếc điện thoại ghi lại trong đêm, trong cảnh quay, một chiếc xe con đang dừng ở ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên có một con màu nâu hồ ly từ trên trời rơi xuống, lập tức làm vỡ mui xe tiến vào bên trong xe, từ trong cảnh quay có thể thấy rõ ràng con hồ ly này có hai cái đuôi. Chỉ chốc lát sau, trong xe truyền ra tiếng thét hoảng sợ chói tai của một người con trai, sau đó là một cô gái ăn mặc cuồng dã, khêu gợi bước xuống từ trên xe, hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng vẫn là có thể thấy rõ ràng trong khóe miệng của cô gái lưu lại cái gì đó.

Video hình ảnh bắt đầu run rẩy, dựa vào tự thuật của người chụp hình, lúc ấy nàng đã rất hoảng sợ.

Sau năm sáu phút núp trong bóng tối, thấy xe vẫn không có động tĩnh gì, mới từ từ đi tới.

Hình ảnh dần dần đến gần, cửa xe khép lại, bốn phía yên tĩnh không chút tiếng động, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển bởi vì khẩn trương của người đang quay.

Đang ở nơi các xe năm bước, đột nhiên cửa xe mở ra, một người con trai rơi xuống từ bên trong, con mắt mở thật to, trong miệng chảy máu, có thể thấy trên người mặc một cái áo bó sát, bụng của hắn đã bị hút hết......

Xác chết, giống hệt vụ án của mười sáu người con trai trẻ tuổi xảy ra trong hơn một tháng.

Video đến đây là kết thúc, phía sau hình ảnh màu đen là hiện trường đầy máu:

Hung án nửa năm qua không cách nào phá giải, chân tướng, lại là hồ yêu thứ mà khoa học không cách nào giải thích được......

Chúng ta, nên đối mặt như thế nào?

Người gặp nạn, là ai?

Loài người, chúng ta nên bảo vệ mình như thế nào?

Sau một tiếng đồng hồ, là khoảng hơn ba giờ sáng, mọi người trên mạng rất sôi nổi, đã tìm ra Vương tiểu thư là người đăng video.

Thì ra bạn trai Vương tiểu thư cũng bị sát thủ thần bí làm hại, khi đó hai người đã chọn được ngày kết hôn, đang trang trí tân phòng và chuẩn bị đồ dùng kết hôn, bạn trai lại bị sát hại, là đả kích rất lớn đối với nàng. Mà các vụ giết người giống vậy, đang xảy ra mỗi ngày, trong trụ sở cảnh sát cũng không có đầu mối gì. Vương tiểu thư không chịu được được đau khổ, bắt đầu mỗi tối cầm máy quay phim đi lại khắp các ngõ nhỏ phố lớn, người trong nhà đều nói nàng điên rồi, từng nhiều lần kéo nàng về nhà, nhưng mỗi lần nàng đều trốn đi, tiếp tục đi lại trong đêm tối.

Một cô gái, đêm khuya còn ở bên ngoài thật sự quá nguy hiểm.

Có một lần, sau khi người trong nhà tìm nàng trở về đã nhốt nàng trong phòng ở tầng ba, hi vọng dùng việc này có thể ngăn cản nàng, sẽ không chạy trốn dễ dàng như vậy. Nhưng không ngờ, nàng lại không để ý sống chết trực tiếp nhảy từ tầng ba xuống......

May mắn chính là nhảy xuống từ chỗ cao như vậy, thân thể cũng không có việc gì giống như có kỳ tích vậy.

Từ đó về sau, người trong nhà lại không dám ngăn cản nàng nữa. Khuê nữ của họ đến chết còn không sợ, bọn họ quản nàng, không cho nàng đi thăm dò tìm hung thủ, chỉ biết nhìn nàng trực tiếp đẩy nàng đi về phía cái chết!

Đợi đến hơn năm giờ sáng, gần như tất cả mọi người đều biết cái tin tức rung động này. Nên đi làm, nên đi học, đều rối rít ở lại trong nhà, không biết vì sao, mọi người hết sức lo sợ.

Bởi vì ai cũng không biết, người chết tiếp theo sẽ là ai.

Có hồ yêu, có thể sẽ lại xuất hiện Xà Yêu gì gì đó, Miêu Yêu hay Yêu Ma Quỷ Quái gì gì đó hay không!

Rất nhanh, các hang truyền thông lớn cũng bắt đầu đưa tin về chuyện của hồ yêu chuyện, bởi vì chỉ có một đoạn video, không bất kỳ chứng cớ nào khác, truyền thông đưa tin lại thêm mắm thêm muối, khiến lòng người càng thêm hoảng loạn......

......

Bích Lạc nằm trên giường ở bệnh viện, trên một cánh tay và đùi đều quấn băng vải, đang truyền nước biển trên cánh tay khác.

"Không tốt rồi, không tốt rồi, Mã tiểu thư, xảy ra chuyện lớn."

Trong giấc mơ, giọng nói của Điện Mẫu vô cùng chói tai, Bích Lạc giơ tay lên muốn che lỗ tai của mình lại, lại bị đau đớn trên cánh tay làm tỉnh, mới phát hiện không phải là mơ, mà thật sự là có người đang gọi mình.

"Làm cái gì, mới sáng sớm gọi hồn hả?"

"Mã tiểu thư, không xong, xảy ra chuyện rồi, ngươi xem." Điện Mẫu chạy tới giúp nàng nâng giường lên cao, lấy công tắc mở ti vi lên.

"Cái gì hả?" Bích Lạc híp mắt, xem tin tức trên ti vi.

Đợi sau khi biết được tình huống, ngay cả vết thương trên người cũng quên mất, nhảy dựng lên muốn đi xuống giường: "Đáng chết, ai rảnh rỗi lại đi tìm việc vậy, không phải càng thêm loạn sao!" Công bố loại chuyện như vậy ra trước mặt mọi người, không phải làm cho thể giới đại loạn sao?

Đều do mình quá mức khinh địch, sau khi hồ ly sống lại mạng thứ tám lại quá lợi hại, lại có thể trực tiếp đánh bay mình từ tầng mười năm xuống, thành hình dáng hiện giờ.

"A, Mã tiểu thư, người muốn làm gì? Trên người người còn có vết thương đấy." Điện Mẫu cuống quít kéo nàng lại.

"Chút thương thế này, không sao, quan trọng nhất bây giờ là nghĩ biện pháp đè chuyện này xuống." Bích Lạc tháo ống truyền dịch trên tay ra, nói một tiếng, Phương Thiên Kích bay tới từ phía xa, trực tiếp biến thành một cây gậy chống trong tay nàng: "Lôi công, ngươi đi tìm cái nữ nhân đăng tải video đó, bóp méo trí nhớ của nàng."

"Được, ta sẽ đi."

"Điện Mẫu cùng ta đi đến Đài Truyền Hình, biến thành hình dáng của cô gái kia, nói với đài truyền hình rằng chuyện này là do ngươi dựng ra."

"Được. Mã tiểu thư, ngài đi chậm một chút."

......

Bởi vì Bích Lạc bị thương, nhiệm vụ quan trọng là biến thành hình dáng của cô gái lại trên người của Điện Mẫu.

"Mã tiểu thư, như vậy sao? Thần thật khẩn trương." Trong thang máy, Điện Mẫu nhìn hình dáng xa lạ của mình trong gương một chút. Mặc dù thời gian tiếp xúc với nhân loại cũng không coi là ngắn, tuy nhiên đây là lần đầu tiên lên ti vi, khó tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương.

"Không quan trọng, chỉ cần ngươi nói theo những gì ta dạy, mọi việc sẽ ok!"

"Có thật không?"

"Có khi nào ta lừa ngươi chưa?"

"Đúng vậy."

Thang máy hiện số lầu hai mươi hai, mà họ phải đi đến lầu hai mươi tám, nhưng vào lúc này, thang máy bỗng rung lên, phát ra một tiếng va chạm rất nhỏ......

"A, Mã tiểu thư, có phải do thần quá khẩn trương hay không, tại sao thần lại cảm thấy đang có động đất?"

"Không phải động đất." Bích Lạc phóng ra ánh mắt mang ánh sáng sắc bén, một tay nắm chặt gậy: "Là có người tới......"