Vẫn thiếu một ít kinh nghiệm để thăng cấp nên Anker liền đơn giản ở ngoài trấn tìm vài con Ma Hóa Dã Trư đi riêng lẻ, nửa giờ sau, cậu thành công lên cấp hai.

Tuy rằng hiệu suất giết quái của Ma pháp sư rất cao nhưng đáng tiếc là hiện tại ma lực của cậu không có nhiều, thi triển hai ma pháp cấp 0 là đã tiêu hao bảy tám phần rồi, chỉ có thể đánh một lúc nghỉ một lúc chờ ma lực hồi phục lại mới giải quyết con tiếp theo.

Cũng may là cậu có vòng cổ “Tấm lòng của Landis”, thứ này có thể giúp tăng tốc độ hồi phục ma lực nên không cần phải uống thuốc ma lực thì tốc độ hồi phục cũng có thể đáp ứng được nhu cầu tăng cấp của cậu.

Mặc dù Anker đánh một lát rồi nghỉ ngơi một lát, tốc độ thăng cấp của cậu vẫn đại khái vượt qua những tổ đội người chơi thăng cấp bằng dao kiếm.

Hiện tại đa số thanh kinh nghiệm của các người chơi đều chưa qua nổi một phần ba.

Lên tới cấp hai, Anker nhìn số kinh nghiệm cần để lên cấp tiếp theo, buồn rầu mà nhíu mày.

Dựa vào tốc độ luyện cấp của cậu, phỏng chừng cần phải thêm nửa ngày nữa mới có thể lên cấp tiếp theo được.

Tuy rằng so với các người chơi khác đã là rất nhanh, nhưng mà… loại phương thức luyện cấp này thật sự rất là mệt luôn á!

Anker từ trước đến giờ đều là lười kiểu có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, không cho phép bản thân nỗ lực đến mức này.

Sau khi cậu trở thành Đại Ma đạo sư, rất ít khi dành thời gian để tu luyện, phần lớn thời gian nếu không phải chạy loạn khắp nơi thì cũng là lên đường đi ăn uống du ngoại. Một phần là vì Đại Ma đạo sư muốn thăng cấp lên thật sự khó như lên trời, hơn nữa dù tiếp tục tu luyện mà không có mảnh thần cách thì cũng không có hy vọng trở thành thần.

Mặt khác thì… chỉ là vì cậu lười quá thôi.

“Vẫn là về lại trấn xem có nhiệm vụ gì để làm không vậy…

Anker không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở bên ngoài nữa, quay trở về thị trấn nhỏ ban đầu.

Thật sự đã quá nhiều năm cậu không trở về quê nhà, tuy rằng trải qua hơn 200 năm phát triển, trấn nhỏ trong ký ức hồi nhỏ của cậu so với bây giờ đã là một trời một vực nhưng vẫn còn lưu chút hương vị quen thuộc.

Ví dụ như cây Tias ở cửa trấn, hay là con phố đầy những người buôn bán nhỏ này chẳng hạn…

Anker nhìn cửa tiệm bán bánh hoa tươi trước mặt, nước miếng chảy ròng.

Lúc nhỏ cậu thích nhất là tới cửa tiệm bánh hoa tươi của nhà thím Jim, dùng tiền tiêu vặt dành dụm được mua một khối rồi cùng Landis ở đầu đường ăn đến khi miệng đầy dầu.

Bây giờ đã hai trăm năm trôi qua, tiệm bánh này so với trước kia khang trang hơn rất nhiều nhưng vẫn làm cho Anker có cảm giác quen thuộc như xưa.

Đếm đếm mười lăm đồng bạc trong túi, Anker thong thả đi vào trong.

Trong tiệm bánh hoa tươi có vài người chơi, cơ bản là đều đến để tìm nhiệm vụ làm, cũng có người chơi muốn mua thử bánh, thuận tiện cùng bà chủ trò chuyện xem có thể kích hoạt nhiệm vụ hay không.

《 Vĩnh Hằng 》không giống với các trò chơi khác, muốn làm nhiệm vụ thì phải cùng các cư dân ở đây giao lưu. Ở các trò chơi khác, trên đầu của NPC đều có một dấu chấm than chói lọi như muốn nói với người đi ngang qua rằng “Nhiệm vụ ở đây, mau đến đây.”

Hỏi giá thì một khối bánh hoa tươi mất một đồng bạc, vẫn là thôi vậy.

Các người chơi muốn nhận nhiệm vụ đều hậm hực rời đi.

Giai đoạn đầu tiền rất quý, mua thuốc còn không đủ, dùng một đồng bạc mua một khối bánh ăn cũng quá xa xỉ rồi…

Cũng có một số người Phật hệ không ham luyện cấp mà lại tham ăn, ôm tâm tình thích thú với tập tục của thế giới khác, chung tiền mua bánh hoa tươi, mỗi người thay phiên cắn một miếng.

Hai trăm năm trôi qua thím Jim xưa kia đã sớm lên thiên đường, bà chủ hiện tại là người mà Anker không quen.

Anker móc ra một đồng bạc, nhận lấy bánh từ trong tay bà chủ, hương bánh nồng đậm bay vào mũi cậu, Anker cắn một ngụm bánh, hai mắt tỏa sáng——

Jio vẫn là cảm giác quen thuộc ngày xưa!

Ăn ngon ghê.

Thiếu niên dung mạo tuấn mỹ thân mang áo choàng pháp sư, giống một chú hamster đang phồng má cầm bánh gặm vô cùng vui vẻ khiến người khác nhìn thôi cũng vui lây.

Bà chủ tiệm bánh cũng là một kẻ nhan khống*, nhìn bộ dạng Anker ăn uống vui vẻ cũng không cầm lòng nổi cười với cậu rồi hỏi: “Ăn ngon chứ?”

*颜控: Cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp

Anker đang phồng má gật gật đầu.

Người phụ nữ lau tạp dề, cười nói: “Nhìn cậu mặc áo choàng pháp sư, chẳng lẽ đã thành pháp sư chính thức rồi hả?

“Vâng.” Anker miệng còn đang nhai, trả lời không rõ lắm.

“Giỏi thật nha.” Mắt của bà chủ tiệm lộ vẻ cảm thán: “Nhân tài từ nơi khác đến đây mới tới còn chưa được bao lâu đã trở thành Ma pháp sư chính thức, thiên phú tốt thật, nếu con tôi mà cũng có thiên phú như cậu tôi liền thắp hương cảm tạ…”

Người phụ nữ ngừng một chút, ánh mắt dừng trên áo choàng của Anker, phảng phất như nhớ về điều gì: “Lại nói, tuy rằng trấn nhỏ của chúng tôi không có danh tiếng gì nhưng lại có thiên nhiên thắng cảnh để nuôi dưỡng con người, cũng sinh ra được không ít nhân tài, cậu có biết Đại Ma đạo sư không? Đại Ma đạo sư lợi hại nhất ấy, ngài ấy trước đây cũng lớn lên từ trấn nhỏ này của chúng tôi…”

Anker chớp chớp mắt.

Không phải là nói ta đó chứ?

Bà chủ nhìn thấy mắt Anker đang sáng lấp lánh, mỉm cười: “Cậu cũng là một Ma pháp sư, cố gắng nỗ lực không chừng sau này cũng có thể trở thành một Đại Ma đạo sư đó. Đúng rồi, cậu có muốn biết tên của vị Đại Ma đạo sư đến từ trấn nhỏ của chúng tôi không?”

Đây là tiết tấu của nhiệm vụ ư?

Anker có chút đăm chiêu, sau đó liền gật đầu.

“Tên húy của Đại Ma đạo sư người bình thường không thể biết được.” Bà chủ tiệm lắc đầu, “Mà nói chứ Đại Ma đạo sư kia cùng với tiệm bánh hoa tươi nhà tôi có một ít quan hệ đó. Vậy đi, cậu giúp tôi đi lên chỗ nhà của lão Lý thợ rèn ở phía Bắc thị trấn, đem cái kéo mà tháng trước ổng mượn của tôi về đây, tôi liền nói cho cậu một ít tin tức của vị kia ha.”

Anker: “……”

Nói ra chắc bà không tin, nhưng mà tên của ta còn bắt ta phải làm nhiệm vụ mới được biết hả.

“Ta giúp bà đem về thì có thể biết tin tức của Đại Ma đạo sư đó sao?” Anker hỏi một câu.

Bà chủ cười thần bí: “Đương nhiên không đơn giản vậy rồi, trấn nhỏ của chúng tôi có rất nhiều người biết chút về sự tích của Đại Ma đạo sư, chờ sau khi cậu lấy được tin tức từ những người khác rồi trả lời câu hỏi, tôi sẽ thưởng cho cậu ít đồ.”

Theo quy trình chung, đầu tiên người chơi phải đến nhà của thợ rèn, giúp bà chủ tiệm lấy kéo về, rồi trong lúc giao lưu với thợ rèn, lấy được một ít tin tức của Đại Ma đạo sư, giúp thợ rèn đi đến phường may truyền tin, lại nhận được thêm tin tức…

Quá trình làm nhiệm vụ hoàn toàn được lồng ghép vào nhau, rất rườm rà, phải hoàn thành hết nhiệm vụ rồi còn phải về trả lời câu hỏi của bà chủ, xong hết thảy mới có thể nhận thưởng.

Anker cắn ba miếng giải quyết nốt chỗ bánh hoa tươi còn lại, vỗ vỗ mảnh vụn trên tay, “Hay là bà cứ trực tiếp hỏi ta luôn đi…”

Ta cũng đang gấp lắm, không muốn đi theo trình tự đâu.

“…” Bà chủ tiệm bị Anker làm cho nghẹn một chút, “Cậu chắc chưa? Mấy vấn đề này rất là khó nha.”

Anker nghĩ thầm xem như là bà đụng phải họng súng* rồi, dù là bà có hỏi Đại Ma đạo sư bắt đầu đái dầm từ hồi mấy tuổi, ta cũng trả lời được cho bà đó…

*撞枪口上: đụng phải họng súng, ý chỉ tình cờ gặp phải chuyện không may.

Bà chủ bắt đầu làm khó dễ: “Vậy Đại Ma đạo sư kia tên là gì?”

“Anker · Alves.”

Người phụ nữ ngẩn người, tiếp tục truy hỏi: “Ngài ấy đi học ở đâu?”

Trường tư nhân Del York nhưng mà hình như không có tên chính thức —— à đúng rồi, thầy Del York là người trọc đầu lại còn thích mang tóc giả để giấu, đáng tiếc người trên trấn đều biết ổng là người Địa Trung Hải, cho nên hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ.”

“… Nhà ông ta ở đâu?”

“Đường Đinh Hương, quảng trường 43, số 221.” Anker trả lời vô cùng nghiêm túc: “Không biết đường kia còn gọi là Đinh Hương nữa không, dù sao thì từ chỗ này đi thẳng về phía trước, đến giao lộ thứ hai thì rẽ trái rồi đi thêm một trăm bước về phía tay phải.”

“Ông ta với bà cố của tôi có quan hệ gì?”

“Bà cố của bà ư?”

“Bà ấy tên là Jim”

“Ý bà là thím Jim à.” Anker nghĩ nghĩ: “Hẳn là không có quan hệ thân thích, chính xác là ổng thường đến chỗ này mua bánh hoa tươi. Có điều thím Jim mỗi ngày đều bảo ổng là con nuôi của thím ấy, tuy rằng ổng cũng chưa từng thừa nhận…. Đúng rồi, thím Jim độc thân rất nhiều năm, lúc 35 tuổi mới tìm được mối tình đầu, thím ấy thích ông thợ rèn ở cùng trấn, mỗi ngày đều tặng bánh hoa tươi để thổ lộ tình cảm…”

“Dừng dừng dừng!” Bà chủ có chút sụp đổ, không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể nghe được chuyện bát quái về bà cố nhà mình, thật sự là quá bất kính: “Cậu không cần nói nữa…”

“Còn vấn đề gì nữa sao?” Anker vui vẻ hớn hở mà nói.

Mấy vấn đề khác chưa chắc đáp được, nhưng nếu bà muốn hỏi chuyện bát quái thì ta hăng hái lắm.

Biệt danh “Ông tám phố Đinh Hương” của Anker ta đây nào phải là cho có đâu!

“Vấn đề cuối cùng.” Vẻ mặt bà chủ không cam lòng: “Bạn tốt nhất của Đại Ma đạo sư Anker là ai?”

“Landis.” Anker trầm mặc trong chốc lát: “Landis · Tu.”

“Đây…”

“Cũng đúng mà.” Anker đột nhiên mất hứng. “Nếu không thì chúng ta lại tâm sự về việc theo đuổi tình yêu của thím Jim đi.”

“…. Quên đi.” Bà chủ tiệm vẻ mặt đầy hoảng sợ. Nghe nhiều chuyện bát quái của tổ tiên, sợ rằng sau này lên thiên đường không còn cách nào nhìn mặt bà cố nhà mình…”

“Xem như cậu qua cửa rồi.” Người phụ nữ nói.

“Vậy phần thưởng đâu?” Anker đổi sang cười tủm tỉm.

“Cho cậu.” Bà chủ tiệm không tình nguyện lấy từ sau bếp ra một chiếc nhẫn.

Đáng giận mà… Cậu nhóc này tự nhiên lại không chịu theo kịch bản an bài sẵn. Rõ ràng là phải đi theo trình tự nhiệm vụ rườm rà, thế mà lại bị cậu ta hoàn thành trực tiếp luôn.

Anker thuận tay nhận lấy.

【 Nhẫn của thợ rèn Lý】Phẩm chất tinh anh. Cấp bậc kiếm thuật +1, lực công kích +20, nhanh nhẹn +5.

Đồ tốt nha.

Trước mắt Anker sáng ngời.

Thuộc tính khác thì không có gì, nhưng cấp bậc kiếm thuật +1 này, đối với nghề Kiếm sĩ mà nói thì quả thật là Thần khí, bất kể là nghề gì, chỉ cần có thể tăng được cấp bậc kỹ năng thì đều là bảo vật có thể gặp chứ không thể cầu.

Lấy Ma pháp sư làm ví dụ, Ma pháp sư cấp 1 chỉ có thể sử dụng pháp thuật cấp 1, có được trang bị ma pháp cấp bậc +1 là có thể vượt cấp sử dụng pháp thuật cấp 2.

Mà cái nhẫn này là phẩm chất tinh anh, có nghĩa là dưới 5 cấp đều có thể sử dụng. Vượt quá 5 cấp, thuộc tính này liền không còn hiệu lực.

Nếu là trang bị sử thi hay thậm chí là truyền kỳ, dù có ra giá bao nhiêu cũng không có người bán, có được trang bị pháp sư cấp 8 là có thể trực tiếp sử dụng pháp thuật truyền kỳ mà chỉ có Đại Ma đạo sư mới có thể sử dụng.

Tuy rằng đối với Anker mà nói, thuộc tính đó cũng chả làm được cái mẹ gì…

Dù sao cậu cũng sớm đã là một Đại Ma đạo sư, tinh thần lực đứng ở đỉnh đại lục Valsius, miễn là ma lực vẫn đủ, cậu có thể nhẹ nhàng thi triển ma pháp cấp cao mà hoàn toàn không có trở ngại. Thuộc tính cấp bậc kỹ năng +1 đối với cậu mà nói cũng chỉ như vật trang trí…

Hơn nữa chiếc nhẫn này là đồ chuyên dụng của Kiếm sĩ.

Nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Anker, nhẫn cậu không dùng được thì vẫn có thể đem bán nha!

Nhẫn phẩm chất tinh anh, đoán chừng là hiện tại trong trò chơi cũng chưa có nhiều, vật có thuộc tính hữu dụng như vậy, giai đoạn đầu chỉ cần có được nó, chắc chắn có thể nhanh chóng kéo dài khoảng cách với những người chơi khác.

Anker dường như thấy được vô số đồng vàng đang bay về phía cậu…

Để xem Giang Duy Dật còn lý do để nói cậu ham ăn lười làm không!

Góc lảm nhảm: Tuy bảo tuần này chỉ đăng một chương thôi, mà chả hiểu sao ngồi edit mãi lại lòi ra thêm chương này:<<<< Xin hãy yêu thương chiếc editor chăm chỉ này ạ!