Edit: Vy Vy

Beta: LyLy

Trong phòng hai người đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, An Tâm Tâm nhìn Hoàng Yêu đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên lửa giận.

Hạ Vô Ưu dựa vào cái gì, cô ta rốt cuộc dựa vào cái gì?

"Đinh, An Tâm Tâm sinh ra 50 điểm oán niệm, 10 điểm ghen ghét với người." Thanh âm hệ thống Nháo Nháo vang lên trong đầu Hoàng Yêu.

"Vậy sao? Thật đúng lúc a!" Khóe miệng Hoàng Yêu cong lên, cười có chút tà mị.

"Ma nữ đại nhân, người xấu lắm nha!" Người là muốn khơi mào mặt trái cảm xúc của An Tâm Tâm đây mà.

Ha ha ha ha! An Tâm Tâm không phải là một thiếu nữ ngây thơ thiện lương sao? Hoàng Yêu cố tình khơi mào cảm xúc tiêu cực của cô ta, đây cũng coi như là một loại thú vui ác ý đi!

"Hạ Vô Ưu, cậu không khuyên nhủ bọn họ sao? Bọn họ vì cậu mới đánh nhau đấy." An Tâm Tâm thật sự nhịn không được chạy đến bên cạnh Hoàng Yêu chất vấn.

"Đây là cách mà bọn họ giải quyết vấn đề, tôi vì sao phải can thiệp vào?" Không phải Hoàng Yêu cố ý chống đối An Tâm Tâm. Mà từ xưa đến nay, quy tắc giữa các tộc đều là một lời không hợp liền đánh, thời điểm quyết đấu sẽ không có bất kỳ kẻ nào can thiệp, đây là sự tôn trọng dành cho họ.

Đương nhiên loại quan niệm này cùng quan niệm ở hiện đại trái ngược rất lớn, thậm chí có thể nói là không thể hiểu tư tưởng của nhau được.

"Cậu không cảm thấy áy náy sao?" Ngữ khí An Tâm Tâm bén nhọn hơn.

"Không có a!" Hoàng Yêu buông tay: "Tôi thấy thật cao hứng đó."

Lời của cô làm An Tâm Tâm sợ ngây người, Hạ Vô Ưu sao lại có thể nói như vậy, nói như thể đó là điều đương nhiên.

"Chẳng lẽ do bọn họ thích cậu nên cậu mới vui vẻ như vậy sao?" An Tâm Tâm trong ánh mắt mang theo một tia phẫn nộ hỏi.

An Tâm Tâm đi giày đế bằng, chiều cao cũng thấp hơn Hoàng Yêu vài xentimet, phải ngửa đầu lên nhìn như vậy, An Tâm Tâm cảm thấy lại càng thêm khuất nhục.

Nhìn qua giống như trước mặt là công chúa cao cao tại thượng, mà cô ta chẳng qua chỉ là con vịt xấu xí dưới chân cô công chúa ấy.

"Cô nổi giận? Vì sao vậy?" Hoàng Yêu ôm cánh tay dần dần tới gần cô ta: "Cô vì sao lại kích động như thế? Là bởi vì thích Nam Vô Quyết? Hay là vì cô để ý và không cam lòng Tần Cẩn Ngôn của cô thay lòng đổi dạ? Hay đúng hơn là cô ghen tỵ với tôi?"

Hoàng Yêu liên tiếp hỏi mấy vấn đề, mỗi một câu hỏi lại tới gần An Tâm Tâm một bước, mang đến một cảm giác áp bách vô hình.

"Không có, tôi không có." An Tâm Tâm lui về phía sau một bước, tránh đi tầm mắt của Hoàng Yêu, thấp giọng nỉ non: "Không có, tôi sao có thể sẽ ghen tỵ với cậu, sao có thể?"

"Vậy cô vì sao lại không vui, vì sao lại tức giận?" Hoàng Yêu từng bước ép sát, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm An Tâm Tâm, không bỏ qua bất luận một biểu tình nào của cô ta.