Nếu như nói có thứ gì được coi là sở trường của bản thân, thì đó chính là leo núi.

Nếu như nói có thứ gì bản than không muốn tiếp xúc nhiều thêm nữa, đó cũng là leo núi.

Nhưng mà không luận về chuyện có sở trường hay không có nguyện ý hay không, trước tình trạng nguy cấp liên quan đến sự tồn vong, liên quan đến tính mạng của hàng trăm người, nếu như không dốc toàn lực thử một lần, vậy sau này chỉ e rằng ta không thể tiếp tục diện đối với người thiếu nữ kia nữa, dù sao những người này đều là thân binh do nàng một tay bồi dưỡng ra.

Nhìn vách đá cao ngất kia một cái, lúc này tâm tình tuyệt đối không ung dung bình tĩnh giống như vẻ bên ngoài.

Nhưng mà tâm tình này không thể để cho người khác phát hiện ra, nếu không rất dễ dàng dẫn đến sự mất lòng tin, dù sao liên quan đến chuyện sống còn, dù cho lúc này sắc mặt của bản thân vẫn là bình tĩnh như thường, cũng sẽ có tiếng chất vấn vang lên, "Trúc Tiêm muội tử, nếu lời nói không xuôi tai ngươi đừng để ý a." Trong đám người quả nhiên có âm thanh vang lên, có chút khách khí, nhưng cũng không khách khí: "Dù cho ngươi có bản lĩnh đi lên, thì làm sao để trợ giúp rất nhiều tỷ muội trong trại thoát khỏi nguy khốn đây?"

Ta mỉm cười, cũng không trực tiếp đáp lại, trên thực tế thời gian trước mắt cũng không để cho người ta có thể chậm rãi giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc, sắc trời đang sáng lên từng chút một, một khi trời sáng hẳn, đợt tấn công tiếp theo liền có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, "Lục Nhi cô nương..." Người bản thân vừa gọi chính là nữ lâu binh thấp người, bởi vì nhớ rõ chức vụ của nàng có liên quan đến hậu cần: "Xin hỏi bây giờ trong trại còn bao nhiêu dây thừng có thể sử dụng? Đương nhiên, tốt nhất là loại thừng chắc chắn có thể chịu được cạnh đá sắc bén."

Nữ lâu binh thấp bé ngẩn người, xì xào bàn tán với người đứng ở bên cạnh một chút, lập tức ngẩng đầu đáp: "Trong khố phòng ước chừng còn bảy tám bó, nếu như thu gom ở khắp các nơi một chút, tổng cộng có thể tìm được khoảng mười bó a." Nàng dừng một chút, nói thêm một câu: "Nếu nối lại với nhau, có lẽ có thể dài gần hai mươi trượng."

Ta ngẩng đầu lại nhìn đến vách đá thẳng đứng kia, trong lòng tính toán đại khái một chút, cảm thấy có chút không thể lạc quan, không khỏi nhíu mày nói: "Đem toàn bộ đến đây, để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cố gắng thu gom hết tất cả ga giường đệm chăn, những thứ đó trong trại hẳn là không thiếu đi? Nhớ kỹ, cũng phải chọn những loại vải vóc chắc chắn mới được."

Nữ lâu binh thấp người tên Lục Nhi không chút do dự mà lên tiếng đáp ứng, gọi theo vài người liền xoay người bỏ đi, lúc này chỉ thấy Thiết San Hô cười tủm tỉm tiến tới gần, nói: "Ta nói Trúc Tiêm tỷ tỷ, hồ lô của ngươi là dang bán cái gì a? Ít nhất cũng nên nói cho ta biết a." Mặc dù nàng mỉm cười, trong ánh mắt lại rất là nghiêm chỉnh: "Không phải là ngươi muốn mang theo những thứ rườm ra kia leo lên đó đi? Nhiều dây như vậy chất thành đống dưới đất cũng có thể cao hơn đầu người, đừng nói là ngươi, dù cho nghĩa tỷ Ngọc La Sát kia của ta có đến đây, e là cũng không được."

Lời này không thể nghi ngờ chính là khiến cho không ít nữ binh vốn xem trại chủ như thần tiên cảm thấy không hài lòng, chỉ là lúc này sự việc trọng đại, thực sự cũng không ai còn tâm trí để tranh cãi, chung quanh vẫn là yên tĩnh, chắc hẳn trong lòng không ít người cũng mang theo nghi hoặc tương tự.

"Nghê Thường có làm được hay không cũng không ai có thể nói trước được, ta chính là làm không được, bất quá, ta cũng chưa từng nói là muốn đem nhiều thứ như vậy lên đó a, trên thực tế, chỉ đem cái này là đủ rồi."

Cười nhẹ từ trong lòng lấy ra một thứ gì đó, thoáng dao động trước mặt Thiết San Hô, bởi vì ánh sáng cùng khoảng cách, người bên cạnh tựa hồ cũng nhìn không rõ, cho nên bản thân dứt khoát mở nó ra, để cho mọi người nhìn thấy được rõ ràng.

"Đây kỳ thật chính là một loại dây thô dùng để may giày, mặc dù bình thường, nhưng dùng rất bền, lúc này được bện hai lần liền lại càng rắn chắc, mang theo trên người cũng không quá rườm ra." Khi làm như vậy, bản thân liền thuận thế nói ra toàn bộ kế hoạch trong lòng.

"Lát nữa khi dây thừng được mang tới, mọi người hiệp lực nối lại với nhau, cần phải cách một đoạn tạo thành một nút thắt, thuận lợi cho việc cầm nắm lúc leo lên! Ta sẽ leo lên vách núi này trước, khi lên được đỉnh vách núi, sẽ đem một đầu dây thả xuống, đợi đến khi dây thừng được nối thêm vào lại từ từ kéo lên, cứ như vậy dùng làm dây dẫn, chỉ cần thuận lợi, không đến nửa canh giờ có thể thả xuống thang dây thừng từ trên vách đá dựng đứng, đến lúc đó vốn không cần chính diện phá vòng vây, chỉ cần trèo dây leo lên, liền có thể thần không biết quỷ không hay mà biến mất giữa núi lớn!"

Phương pháp này kỳ thật vẫn có mạo hiểm, chỉ là càng nghĩ, lại càng không ra biện pháp nào khả thi hơn, mỗi một nữ binh trong trại đều là thân thủ cường tráng, không phải là loại con gái yếu ớt sống an nhàn sung sướng, huống chi quanh năm đã quen hành tẩu trên Định Quân sơn, đối với chuyện leo trèo cũng không xa lạ, mặc dù vách đá này dựng đứng nguy hiểm, nhưng chỉ cần có một sợi dây thừng rắn chắc vừa tay thả xuống để tương trợ, phần lớn mọi người hẳn là không có vấn đề gì, ít nhất, ít nhất so với việc bất chấp nguy hiểm để mở một con đường máu thì không phải là vấn đề lớn.

Những người còn lại có lẽ cũng hiểu được đạo lý này, cho nên khi ta vừa nói dứt lời, xung quanh cũng không có vang lên thanh âm phản đối gì, qua một lúc sau, mới có người lên tiếng nói: "Nếu là leo dây lên, thật ra chúng ta có thể làm được, thế nhưng một vài tỷ muội bị tổn thương phải làm sao bây giờ?"

"Nếu như bị thương nhẹ, không ngại thử một lần, có thể sắp xếp người tiếp ứng ở những vị trí vách đá hiểm trở, nếu nhớ không lầm, hẳn là có vài nữ binh xuất thân làm nghề hái thuốc am hiểu về chuyện này." Những vấn đề này bản thân tất nhiên cũng từng cân nhắc qua, cho nên ngay lập tức đáp lại: "Còn những người bị thương nặng hơn một chút, chỉ cần có thể chuyển động, nếu thật sự không được ta có thể trợ giúp các nàng đi lên, trường hợp như vậy vốn cũng không có bao người, cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua là...có những người bị thương không thể chuyển động được..."

"Những người bị thương không thể chuyển động được, không thể mang đi, chỉ là có thể trốn." Lúc này, trong đám người có ai đó lên tiếng tiếp lời, bình tĩnh nói: "Hậu trại này to lớn như vậy, muốn trốn tránh được vài người thực sự cũng không khó."

Có chút cảm kích mà ngẩng đầu lên, mặc dù lời này cũng là lời trong lòng muốn nói, chỉ là có trở ngại về lập trường thân phận, khi thật sự phải nói ra, không thể nghi ngờ chính là có chút khó khăn, đang muốn nhìn xem ai là người đã thay ta giải vây, người đang đi tới trước mặt, không ngờ chính là người vẫn luôn giữ im lặng Đông Duẩn.

Xác thực không nghĩ tới người mở miệng chính là nàng, cho nên một chút bất ngờ này làm cho người ta có chút do dự, không để ta kịp cân nhắc xem tiếp theo nên nói cái gì, trong đám người lại vang lên những nghi vấn, lúc này đây giọng nói thậm chí đã mang theo kịch liệt: "Đại quản sự ngươi nói cái gì! Quan binh phá trại, nhất dịnh sẽ dò xét khắp nơi, bỏ lại những tỷ muội bị thương nặng chính là để các nàng lại chờ chết, loại chuyện này sao có thể!"

Câu nói này rất hợp tình hợp lý, khiến cho mọi người xung quanh nhao nhao hưởng ứng, lại thấy Đông Duẩn bỗng nhiên quay đầu lại, nghiêm nghị quát lớn đối với đám đông đang náo loạn: "Hoang đường! Lẽ nào chính diện phá vòng vây có thể mang theo những tỷ muội bị trọng thương theo cùng sao? Việc này vốn là vô pháp song toàn, trái lại để các nàng ở lại mới có thể còn có một chút hi vọng sống sót!"

Người này bình thường tựa hồ rất ít khi lớn tiếng, thần sắc nghiêm nghị, lúc này bỗng nhiên trở mặt, thật sự có vài phần uy hiếp, cơn náo loạn ngay lập tức bị chìm xuống, bốn phía lại khôi phục sự yên tĩnh, Đông Duẩn thoả mãn nhìn quanh đám người nhìn một lượt, mới lại xoay người, thẳng tắp đi đến trước mặt ta, gương mặt không chút thay đổi mà nói: "Như ngươi đã thấy, mọi người đều đã đồng ý, chẳng qua là kế hoạch này do ngươi đề ra, liền phải cam đoan chỉ có thể thành công không thể thất bại, nếu không sẽ làm hại đến thời cơ phá vòng vây, đến lúc đó trại chủ có thể bỏ qua cho ngươi, ta cũng nhất quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Tuy rằng ngữ khí của đối phương không coi là tốt, chỉ là xét đến sự giải vậy vừa rồi, ta vẫn là mỉm cười, nói: "Nếu như thất bại, khả năng có thể xảy ra nhất chính là ta rời từ trên vách đá dựng đứng này xuống, như vậy liền cũng không cần ai tha cho, tất nhiên là không có kết cục tốt a?"

Trả lời như vậy, thầm nghĩ có thể làm giảm bớt bầu không khí hiện tại, không ngờ tựa hồ lại mang đến kết quả hoàn toàn trái ngược, "Nói nghe thật nhẹ nhàng, kế hoạch này chính là liên quan đến an nguy của toàn trại." Sắc mặt của Đông Duẩn trầm xuống, nói xong một câu này, bỗng nhiên bước đến trước nửa bước, nhìn thẳng về phía bên này, nói ra từng chữ một: "Nói thật, điều ta tin tưởng không phải là ngươi, mà là một thân võ nghệ cùng môn phái với trại chủ của ngưoi! Vô luận ngươi có kết cục như thế nào, cũng đừng kéo theo sơn trại làm đệm lưng!"

Dù cho trầm giọng nói nhỏ, chỉ là lời nói của Đông Duẩn những người đứng gần vẫn là có thể nghe thấy rõ ràng.

"Đại quản sự, sao ngươi có thể nói như vậy!" Người đầu tiên lên tiếng bất bình chính là nữ lâu binh cao lớn kia, nàng đứng ra nói: "Đừng quên, Trúc Tiêm cô nương không phải là người trong trại của chúng ta, ngược lại trước khi đi trại chủ liên tục giao phó phải lấy lễ để tiếp đón, lúc này Trúc Tiêm cô nương cam lòng vì tỷ muội chúng ta mà mạo hiểm, đã là làm cho người ta cảm thây hổ thẹn, ngươi còn nói như vậy, thực sự quá đáng rồi!"

Lời nói của nàng chính khí, nhưng đối phương lại dường như không để tâm đến, Đông Duẩn chẳng qua là liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn ta một cái, lui về phía sau vài bước, một lần nữa quay về với sắc thái vô cảm, lạnh nhạt nói: "Lúc này ở đây không cần có nhiều người trông coi như vậy, các ngươi làm chuyện của các ngươi, ta dẫn người đi sắp xếp cho các tỷ muội bị thương, còn có rất nhiều chuyện phải làm, hành động càng nhanh càng tốt." Nói xong những lời này liền xoay người rời đi.

Hôm nay ngôn hành cử chỉ của người này khác xa một trời một vực so với thái độ có tu dường thường ngày, chuyện này làm cho bản thân mơ hồ có chút nghi hoặc, lúc này Thiết San Hô đi đến đứng sóng vai cùng ta nhìn theo bóng lưng kia rời đi, thầm nói: "Bình thường tựa như là một người rất tốt, hôm nay làm sao vậy? Có lẽ là do mấy ngày nay nàng căng thẳng quá độ, dường như cũng sắp trở nên không bình thường rồi."

"A Hô, đừng nói chuyện lung tung." Mục Cửu nương đứng ở bên cạnh nhẹ giọng ngăn cản, đổi lấy là một cái bĩu môi không thèm để ý tới của Thiết San Hô.

Nhìn thấy hình thức hai người này ở chung, không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên có một chút cảm giác khác thường xẹt qua, ta lắc đầu, cười bản thân lúc này còn có thể đa tâm như vậy.

Cũng mọi người bàn bạc quyết định một chút chi tiết, dây thừng cũng đã liên tục được đưa tới, sắc trời cũng từ từ sáng lên có thể phân biệt rõ ràng được hoàn cảnh xung quanh, thời cơ đã đến, ta bỏ xuống những thứ dư thừa vướng víu trên người, chỉ mang theo quần áo phong phanh, chân trần đi tới phía dưới vách đá, khi hít thở điều tức một lần cuối cùng hai nữ binh đứng bên cạnh liền chắp tay nói một tiếng: "Cẩn thận bảo trọng", mà Thiết San Hô thè lưỡi làm mặt quỷ, bản thân cũng mỉm cười đáp lại, sau đó đề khí tung người một cái, liền vọt lên cao!

Khoảng hai phần ba phía dưới chân của vách đá dựng đứng này còn có chút độ nghiêng, tuy rằng dốc đứng, nhưng cũng không phải hoàn toàn là thẳng đứng, dưa vào kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu trên ngọn núi cao và hiểm trở như Hoa Sơn, mức độ này bản thân cũng không để vào mắt, thoải mái dùng khinh công tung người lên, thư thả nhảy lên giữa các khe đá của vách núi, đây giống như một loại khảo nghiệm như có như không, một lần Luyện nhi có thể tung người lên cao khoảng ba trượng, tuy rằng ta chỉ có thể làm được một nữa như nàng, chỉ là lặp đi lặp lại vài lần, cũng sẽ không phải trì hoãn bao lâu.

Chẳng qua là sau khi qua được hai phần ba chặng đường này, mới thật sự là bắt đầu phiền toái.

Càng cao, vách đá này càng thẳng đứng, cũng càng trở nên trơn nhẵn, đến khi cách mặt đất khoảng hơn mười trượng, đã xác thực chính là vùng vách đá dựng đứng, lên tới đây, gió núi thổi qua bốn phía, trong những khe đá không có cỏ khô, thân người đáp trên đó, liền giống như một con sâu nhỏ lung lay trên vách đá, chỉ cần bước sai nửa bước liền sẽ thịt nát xương tan.

Đến một bước này, cao thủ thật sự có lẽ vẫn là có thể tùy tâm dung túng mà tung người nhảy lên giống như trên đất bằng, chỉ là ta cũng không sẳn sàng làm như vậy, là không thể, cũng là không dám, bởi vì mạo hiểm thật sự là quá lớn, đảm đương không nổi, cho nên chỉ có thể dùng kỹ năng leo núi, úp mặt dán bụng vào vách núi, nín thở mà dịch bước, tìm một vị trí thích hợp trên vách đá mà di chuyển.

Không sai, sở dĩ xung phong nhận việc này, ngoại trừ lý do ở đây không thể tìm được người có khinh công cao ơn mình, cũng là bởi vì ở đây không có người thật sự am hiểu về chuyện leo núi.

Mặc dù đó từng là một cơn ác mộng khó nói nên lời đối với ta.

Không nên suy nghĩ nhiều, không nên suy nghĩ nhiều, tập trung lực chú ý, lặp đi lặp lại nhắc nhở bản thân, trong lòng cố gắng ghi nhớ những chi tiết cần thiết nhưng đã trở nên xa lạ kia, đời này chừa từng dùng đến những kỹ năng này, chẳng qua là sau khi quyết định làm như vậy, mới giống như là lâm trận mài gươm mà cố gắng lục lọi ra những ký ức đã đóng bụi trong trí nhó kia.

Ban đầu, mặc dù ta cho rằng nhũng kỹ năng kia đã trở nên xa lạ hơn rất nhiều, chỉ là khi phối hợp với thân thể có tập qua võ công của kiếp này, tỷ lệ thành công cũng tuyệt đối không qua thấp, nhưng mà lúc này, lại cảm thấy được sự bất an lan tràn trong lòng từng chút một.

Có lẽ là đã đánh giá bản thân quá cao.

Gió núi như lưỡi dao, vách đá hiểm trở lạnh lẽo, tay chân đặt lên trên sự lạnh lẽo từ từ thấm vào xương, phía sau lưng đã có mồ hôi từ từ thấm ướt tấm áo, trên vách đá dựng đứng sương mù mờ ảo, trên không chạm trời dưới không tiếp đất, sự hoảng hốt đột nhiên kéo đến khó có thể không chế được, từng hình ảnh xẹt qua trước mắt, thời gian không gian hỗn loạn, gần như sắp không thể nhạn biết đước bản thân đang ở đâu.

Dưới những ý thức còn xót lại trong cơn choáng váng, mười ngón như khảm vào trong khe đá, cảm giác đau đớn khiến cho thần trí kịp thời tỉnh lại, giống như vừa mới giật mình tỉnh lại sau giấc mộng ta hé miệng hít thở hai cái, dùng khuỷu tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, tập trung ý chí, lệnh cho bản thân phải lãnh tĩnh.

Lãnh tĩnh, đây là trí nhớ của người kia, người kia đã chết rồi, hôm nay ngươi họ Trúc tên Tiêm, tên họ này là do sư phụ ban tặng, chính là muốn ngươi phải kiên cường.

Lãnh tĩnh, nhớ đến người quan tâm trong lòng, nàng mới chính là người duy nhất ngươi yêu thương, là lý do khiến ngươi cam nguyện mạo hiểm.

Mà những lúc ngươi cần nàng nhất, nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ buông tay ngươi ra.

Cho nên phải lãnh tĩnh, mọi chuyện đều sẽ qua đi.