Tiêu Mộc cao hơn Đỉnh Phong nửa cái đầu, cô nâng khuôn mặt tròn trĩnh lên, cảm thấy cổ của mình cũng có chút ê ẩm.

Nhìn nhìn bốn phía xung quanh, thì ra bất tri bất giác đã tới trước cửa của tiểu khu rồi.

Đỉnh Phong có chút buồn bực, lúc mới tới đây, cô cảm thấy con đường này dài muốn chết, sao bây giờ lại cảm thấy chỉ mới vài giây đã tới nơi rồi?

Giọng nói của Tiêu Mộc từ đỉnh đầu truyền tới: “Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về!”

Đỉnh Phong vừa nghe, mắt tròn lại lóe sáng, nhưng cũng chỉ trong giây lát, cô nhìn đồng hồ treo trong phòng bảo vệ, kim đồng hồ bây giờ đang là 12:50.

Cô nhớ lúc đầu Tiêu Mộc có nói là 12 giờ phải trở về, bản thân mình cũng không cần phải làm phiền đến anh, dù sao quãng đường còn lại ngồi taxi cũng có thể đến nơi.

Đỉnh Phong lắc lắc đầu: “Tiêu Mộc, tự em về được rồi, không phải anh còn có việc sao?”

Nghe cô nói xong, Tiêu Mộc nhíu mày thật chặt, như là nhớ tới cái gì, mắt phượng đen láy nhìn Đỉnh Phong nói: “Vậy em đi đường cẩn thận!”

Đỉnh Phong gật đầu.

Tiêu Mộc cũng rời đi.

Dõi theo bóng lưng thon dài từ từ khuất xa, dần dần biến thành một cái đốm nhỏ không thể nhìn thấy được nữa.

Đỉnh Phong nheo nheo đôi mắt tròn, cười đến ngọt ngào.

Thật tốt, cô có cảm giác bản thân mình lại gần Tiêu Mộc thêm một chút rồi!

“A, em gái, đang cười cái gì vậy?” Ngữ điệu khoa trương từ phía sau lưng Đỉnh Phong truyền đến.

Thân thể của Đỉnh Phong trở nên cứng đờ, sao cô lại quên mất nơi này còn có một gã bảo vệ “ba hoa” chứ?

Anh chàng bảo vệ cầm một cái hộp đựng thứ gì đó, đưa tay lấy ra một đống mỡ màu trắng, bôi lên đầu mình, sau đó dùng ánh mắt tò mò quan sát Đỉnh Phong,

Lực chú ý của Đỉnh Phong bị cái hộp này thu hút, cô mở miệng hỏi: “Đây là cái gì?”

Anh chàng bảo vệ cười hắc hắc, mang theo hơi thở đặng trưng của vùng nông thôn: “Đây là mỡ heo nha! Em gái à, em không biết chứ, những người có tiền đều thích bôi mỡ heo lên đầu mình, thoạt nhìn thật bóng loáng, cảm giác thật hãnh diện. Em đã xem phim chưa? Đó đó! Là Hứa Tiểu Cường, không phải anh ta cũng rất thích bôi mỡ heo lên đầu mình sao? Em thấy có đúng không, em gái?”

Đỉnh Phong như bị sét đánh bất động, ở trong lòng không ngừng rít gào!

Đại ca à, là Hứa Văn Cường, Hứa Văn Cường nha!

Không phải là Hứa Tiểu Cường, anh nghĩ người ta là con gián sao?

Anh chàng bảo vệ sau khi bôi mỡ heo xong, còn cảm thấy hình như chưa chắc chắn, ánh mắt lóe sáng đột nhiên nhìn chằm chằm Đỉnh Phong.

Đỉnh Phong nhìn thấy hai tay của anh chàng bảo vệ gắt gao giơ ra trước ngực mình, khuôn mặt tròn của cô bỗng trở nên tái nhợt, giọng nói run run: “Này, anh. . . .anh. . . .muốn làm gì?”

Anh chàng bảo vệ từng bước, từng bước đến gần, đáy mắt lộ ra một tia tham lam: “Em gái à~~~~”

Đỉnh Phong nuốt từng ngụm nước bọt, chẳng lẽ cô sắp bị người ta phi lễ rồi sao...

Anh chàng bảo vệ lấy mỡ heo từ trong hộp, nhìn Đỉnh Phong cười hắc hắc nói: “Em gái ~~~~ em có muốn giống người thành phố không ~~~~ để anh bôi cho em một chút ! Em đứng ở trong đám đông, chắc chắn so với đám con gái thành phố kia sẽ đẹp hơn nhiều lắm!”

Đỉnh Phong sống chết lắc đầu, cô nghiêng người, co chân chạy thục mạng.

Mẹ nó, cô mới không cần đầu của mình bị dính đầy mỡ heo!

Phía sau lưng, giọng nói của anh chàng bảo vệ vẫn như cũ, vang vọng khắp ba dãy nhà: “Em gái, em đang có chuyện gấp à? Không sao, lần sau đến đây, anh nhất định sẽ bôi giúp em!”

Bôi cái em gái anh!

Đỉnh Phong thề, nếu bây giờ đang là cuộc thi thể dục môn chạy một trăm mét, cô nhất định sẽ là người vô địch!

. . . . . . . .

Cho đến khi đã ngồi trên xe taxi, Đỉnh Phong mới có thể bình tĩnh lại, đọc địa chỉ cho tài xế, thuận tiện vươn vai một cái.

Vừa mới không chú ý một tý, mới phát hiện, Dương Đán đã gọi đến ba cuộc gọi nhỡ rỗi.

Bấm bàn phím, trong điện thoại truyền đến một bài hát với cảm xúc mênh mông mãnh liệt: “Người là đám mây đẹp nhất trong lòng ta, khiến cho ta rất muốn giữ người ở bên cạnh, hát lên một khúc ca đẹp nhất của dân tộc mình ~~~~~”

( Thỉnh nghe bài http://mp3.zing.vn/bai-hat/-liuqianru/IW9AUB86.html =)) )

Mỗi lần Đỉnh Phong gọi điện thoại cho Dương Đán, đều sẽ hỏi ông có dám đổi nhạc chờ hay không?

Mỗi lần như vậy, Dương Đán sẽ vô cùng đau đớn trả lời cô rằng: “Đỉnh Phong à, là một người Trung Quốc, con phải có lòng yêu nước, chúng ta phải hiểu được cái đẹp của dân tộc mình nha!!!”

Đỉnh Phong: “. . . . . . .” Chuyện đó với chuyện cô là người Trung Quốc thì có quan hệ gì?

Cuối cùng, Đỉnh Phong cũng không khuyên Dương Đán đổi nhạc chờ nữa, bởi vì cô biết, mỗi một lần cô mở miệng, Dương Đán sẽ đem vấn đề điện thoại chuyển thành vấn đề cô có phải là người Trung Quốc hay không.

Tiếng nhạc đã im bặt, giọng nói của Dương Đán từ bên kia truyền đến, rõ ràng là của một người đã ba mươi mấy tuổi, cảm giác chững chạc hơn so với giọng nói của một người trẻ tuổi như cô.

“Đỉnh Phong, bây giờ con đang ở đâu? Còn đang học thêm sao?”

Đỉnh Phong: “Học xong rồi, con đang ngồi trên taxi!”

“Ừ ừ, Đỉnh Phong, bây giờ ba đã đến tiểu khu bên cạnh Starbucks, cô Trịnh cũng đã đến rồi, tí nữa con cứ trực tiếp đến đây, cô ấy rất muốn gặp con!”

Đỉnh Phong ngẫm nghĩ trong đầu một chút, lại cảm thấy không có ấn tượng nào với cái người gọi là cô Trịnh kia, chắc là cái người mà sáng nay Dương Đán nói với cô là ông đã hẹn với đối tượng mà ông cảm thấy hài lòng rồi.

“Được, đợi một chút con qua liền!” Đỉnh Phong trả lời.

“Ừ ừ, vậy con cúp điện thoại đi.” Dương Đán có một thói quen, sau khi nghe điện thoại sẽ để cho người khác cúp máy trước rồi mình mới cúp sau.

Đỉnh Phong nhấn nút tắt, sau đó lại nhìn chằm chằm điện thoại vài giây.

Nói thật, nếu Từ Sinh không xuất hiện, chắc là cả đời này cô sẽ không để cho Dương Đán đi xem mắt.

Cô thừa nhận mình rất ích kỷ, cô không muốn phải chia sẻ tình cảm của Dương Đán cho bất kỳ người nào khác.

Dương Đán từ nhỏ đã phải vừa làm cha làm mẹ, mười mấy tuổi đầu, người khác đều ôm ấp bạn gái để yêu thương, còn ông thì lại phải chăm sóc một đứa con nít như mình.

Cô đã từng nghĩ, nếu lúc trước Dương Đán không quan đến chuyện tâm sống chết thì sẽ còn có mình bây giờ sao?

Mặc dù ông ấy vẫn thường làm ra những chuyện so với cô còn ngây thơ hơn, nhưng trong nội tâm của Đỉnh Phong, địa vị của Dương Đán so với bất luận kẻ nào cũng không hề thua kém.

Nhìn vào đôi mắt của Từ Sinh, Đỉnh Phong chỉ thấy tất cả đều là sự ham muốn chiếm hữu cùng với sự tự tin vô cùng đáng sợ.

Đỉnh Phong không thích Từ Sinh, vô cùng không thích, cái loại ánh mắt này khiến cho cô cảm thấy Dương Đán sẽ bị anh ta cướp đi.

Cho nên, cô tình nguyện để cho Dương Đán ở bên cạnh một người phụ nữ mà ông không yêu, chứ không muốn để cho ông và Từ Sinh yêu nhau.

. . . . . . . .

“Cô bé, đến nơi rồi!” Giọng nói của tài xế cắt ngang dòng suy nghĩ của Đỉnh Phong.

Đỉnh Phong vội vàng thanh toán, sau đó bước xuống xe, đi về phía Starbucks cách đó không xa.

Cô còn chưa đi được vài bước, đã nghe thấy giọng nói của Dương Đán: “Ở đây, ở đây, Đỉnh Phong!”

Đỉnh Phong quay đầu, nhìn sang phía phát ra tiếng nói.

Dương Đán mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, bên dưới là một chiếc quần tây, mái tóc mềm mại, nụ cười ôn hòa, nhìn thế nào cũng không cảm thấy ông đã là một người hơn ba mươi tuổi.