Ma Ngân

Chương 96: Sài Sương Vô Sỉ

Không đợi đám người Tiêu Hoằng hoàn toàn chuẩn bị, ở rừng cây cách đó không xa, Sài Sương và hai gã khác của học viện Tây Tân Ma Văn đột nhiên vọt ra. Trên mặt và cánh tay nàng có vết thương rõ ràng, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi vô tận. Hai vị phía sau cũng không tốt hơn là mấy.

Rõ ràng bọn họ nhìn thấy gì đó rất khủng bố.

- Mọi người chuẩn bị cho tốt.

Tiêu Hoằng giữ vẻ bình tĩnh cực độ, thấy Sài Sương không ngừng tới gần liền ra lệnh.

Tuy nhiên gần như ngay trong nháy mắt khi Tiêu Hoằng thốt ra lời này, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên đại biến, vẻ sợ hãi hiện lên. Chỉ thấy từ trong rừng cây có một con linh thú giống như ác lang trên người đầy những vảy màu đen, cao tới hai thước lao ra.

Loại sinh vật này Tiêu Hoằng liếc mắt một cái liền nhận ra. Đây là Huyết lân lang. Nhưng chuyện này không phải thứ khiến Tiêu Hoằng hoảng sợ. Huyết lân lang bình thường vảy đỏ như máu, nhưng con này thì vảy lại đen tuyền.

Vậy là nghĩa gì, Tiêu Hoằng tất nhiên hiểu rõ! Con này là thú biến dị.

Tiêu Hoằng sẽ không nhìn lầm. Bởi vì hắn ngày nhớ đêm mong đối với Huyết lân lang biến dị, tất nhiên phải phân biệt chuẩn xác. Nhưng vào lúc nhìn thấy nó trong hoàn cảnh thực thì trán Tiêu Hoằng liền đổ mồ hôi lạnh!

Bởi vì lúc trước cũng từng nói, Huyết lân lang biến dị có sức chiến đạt tới Ngự Sư cấp hai. Mà cả đám người Tiêu Hoằng, cấp bậc cao nhất cũng không hơn Ngự Đồ cấp mười. Nếu tính cả Sài Sương thì đơn giản cũng chỉ là Ngự Giả cấp hai.

Có thể nói chênh lệch cấp bậc như vậy thì dù là năm Sài Sương cộng thêm mười Tiêu Hoằng vào cũng không phải là đối thủ của Huyết lân lang.

So với mật của Huyết lân lang biến dị thì Tiêu Hoằng coi trọng việc trở thành Ngự Giả ưu tú hơn. Tính mạng không còn, không thể sống sót thì cái gì cũng chỉ là nói suông thôi.

- Mọi người tránh mau, đừng...

Không đợi Tiêu Hoằng ra lệnh hết thì chuyện khiến Tiêu Hoằng khiếp sợ vô cùng đã xảy ra. Chỉ thấy Sài Sương nhìn thấy Tiêu Hoằng cách đó kiếm khí xa, vốn đã chạy về phía tay phải Tiêu Hoằng lúc này đột nhiên đổi hướng, vọt thẳng về phía Tiêu Hoằng.

Bởi vì Sài Sương đã đạt Ngự Giả cấp hai, lại có sự trợ giúp của Phong Văn nên tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã vọt tới gần Tiêu Hoằng và Hồng Phong!

- Sài Sương ngươi!

Thấy cảnh như vậy, Tiêu Hoằng từ khiếp sợ biến thành phẫn nộ. Hắn biết rõ đối phương muốn đánh lạc hướng Huyết lân lang, để bọn họ làm bia thịt chịu chết thay hắn.

Đối với lời nói tràn ngập phẫn nộ của Tiêu Hoằng, Sài Sương căn bản không để ý tới, dựa vào tính cơ động cường đại của Phong Văn mà vọt tới nhanh như chớp, sau đó cùng mấy gã đồng bọn biến mất ở sâu trong rừng cây.

Giờ khắc này đám người Tiêu Hoằng chỉ còn biết hận hành vi vô sỉ của Sài Sương, lại thấy Huyết lân lang biến dị khóe miệng còn dính máu đã đổi mục tiêu, lao thẳng về phía Hồng Phong.

- Trốn!

Tiêu Hoằng hét lớn một tiếng, tiếp theo hai chân phát lực, hướng về phía phải lao đi.

Tuy nhiên lúc này Hồng Phong vốn không nhanh nhẹ, thân thể lớn lại mặc khôi giáp, di chuyển tương đối khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyết lân lang biến dị tốc độ rất nhanh đang lao tới, há miệng về phía lồng năng lượng bảo vệ của mình, chỉ còn cách mình không tới một thước.

Tiêu Hoằng đã trốn được tất nhiên có thể chú ý tới tình hình phía sau. Lúc này đồng bọn trong thời khắc sinh tồn, thân thể hắn

Thân thể ở giữa không trung, giơ tay phải lên bắn ra một chùm sáng trị bệnh về Hồng Phong.

Trong nháy mắt, bốn phía Hồng Phong hình thành sóng xung kích mãnh liệt.

Nhưng khiến người ta không ngờ được chính là loại sóng xung kích có thể đánh văng Ngự Giả này lại không hề có mảy may hiệu quả đối với Huyết lân lang, thậm chí tốc độ của nó cũng không giảm bớt.

Ngược lại Hồng Phong dưới tác dụng mạnh mẽ của sóng xung kích lại bị bắn đi xa mấy thước. Tuy nhiên đáng mừng chính là dù bị văng ra thì Hồng Phong cuối cùng cũng tránh thoát một kiếp, trơ mắt nhìn Huyết lân lang lao tới. Lúc này thân thể hắn mất trọng tâm, ngã ra ngoài mấy thước.

Hai mắt hắn mở trợn trừng ra, ngẩn ngơ đi. Không hề nghi ngờ gì nữa, đây là lần đầu tiên hắn tới gần tử vong như vậy.

Con Huyết lân lang biến dị này dường như không hề hứng thú với việc vừa bỏ lỡ Sài Sương, một chiêu vồ hụt liền xoay người rất linh hoạt, trực tiếp dùng răng nanh dữ tợn và gương mặt hung ác lao ngay về phía đám người Tiêu Hoằng.

- Chết tiệt! Sài Sương chết tiệt!

Lý Văn nghiến răng nghiến lợi nói. Không hề nghi ngờ gì nữa, bằng vào thực lực của bọn họ thì Sài Sương rõ là không phải tốt bụng đưa tới linh thú quý báu mà đưa tử thần đổ lên người bọn họ, dùng bọn họ để di dời tầm mắt của Huyết lân lang biến dị mà thôi.

Tuy nhiên trước mắt nói gì cũng đã muộn rồi. Nếu muốn giữ mạng thì nhất định phải giải quyết đại phiền toái trước mặt đã. Trốn sao? Căn bản đúng là nằm mơ. Ngay cả Sài Sương dùng Phong Văn cũng đều không thể hoàn toàn thoát đi, bọn họ làm sao mà chạy được?

Trái lại lúc này Huyết lân lang biến dị ở cách bọn họ chưa tới mười thước, đám vảy rậm rạp trên người đều đã mở ra.

Huyết lân lang cũng được coi là nổi tiếng ở Vũ Nhuận Tinh. Đối với tập tính của nó, mọi người tất nhiên đều rõ như lòng bàn tay. Trong đám vảy trên người nó đều dấu một lỗ khí, phun ra sẽ tạo thành lực đẩy mạnh, có hiệu quả không khác gì Phong Văn, có thể tăng tốc độ di chuyển trên diện rộng.

- Nếu trốn không thể trốn, muốn tránh không thể tránh thì chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết, chỉ có thể kiên trì tử chiến một phen. Hồng Phong, chắn phía trước, Lý Văn tìm cơ hội lên tới tán cây cao đánh xuống. Chú ý tập trung đánh vào mắt nó, Yến Nam, Diệp Gia Chính tận dụng hết khả năng tản ra, dùng góc độ khác nhau công kích Huyết lân lang.

Ánh mắt Tiêu Hoằng nhìn về phía Huyết lân lang biến dị, cố gắng nén sợ hãi trong lòng, coi như là bình tĩnh ra lệnh.

Đồng thời, Huyết lân lang biến dị đã điều chỉnh tốt, lỗ khí dấu dưới vảy đồng thời phun khí, lại một lần nữa đánh về phía Hồng Phong.

Dựa vào tốc độ của Hồng Phong nếu muốn né tránh Huyết lân lang biến dị công kích thì gần như là không có khả năng, chỉ có thể cố gắng cầm khiên trong tay chắn ở phía trước, đồng thời khởi động khiên thủy tinh phòng hộ.

Nhưng trước mặt Huyết lân lang biến dị, khiên thủy tinh ngày thường nhìn như rất kiên cố giờ yếu ớt giống như bọt khí, bị Huyết lân lang đánh tan, sau đó lao tới Huyết lân lang, lại mở cái mồm to như chậu máu, há răng nanh màu lam sẫm ra, giống như là những lưỡi hái tử thần ngoạm vào khiên của Huyết lân lang giống như ăn bánh quy, cắn đứt ra một miếng lớn.

Lúc này Tiêu Hoằng tất nhiên biến tính chất nghiêm trọng của sự việc, không dám tạm dừng chút nào, dùng hết tốc độ bú mẹ mà bắn ra một luồng ánh sáng trị bệnh Xích Cực về phía Hồng Phong.

Vẫn là tình trạng cũ, trong nháy mắt Hồng Phong liền bị bắn đi mấy thước.

- Tiến công!

Thấy khoảng cách giữa Hồng Phong và Huyết lân lang biến dị được kéo giãn, Tiêu Hoằng lớn tiếng ra lệnh, sau đó bắn mấy chục cánh hoa hồng về phía Huyết lân lang biến dị. Đám người Lý Văn cũng vậy, ra tay hết sức, sử dụng Chiến Văn am hiểu nhất phát động công kích!

Làm như vậy tuy rằng càng chọc giận Huyết lân lang biến dị thêm nhưng cũng là do bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Nhanh như chớp, đủ loại năng lượng thể, Ma Văn đạn bắn lên người Huyết lân lang biến dị, ánh sáng tỏa ra dày đặc.

Tuy nhiên khi ánh sáng tan đi, khiến người ta cảm thấy vô cùng chán nản đó là tất cả năng lượng thể hầu như không có hiệu quả, thậm chí ngay cả một vết nhỏ cũng không lưu lại được. Hiệu quả duy nhất đó là Ma Văn đạn nổ mạnh của Lý Văn. Nhưng nó đơn giản cũng chỉ lưu lại được một vết xước mờ mà thôi.

Mà Huyết lân lang bị đau đớn đã bắt đầu trở nên điên cuồng, trực tiếp nhắm ánh mắt hung tàn về phía Lý Văn trên tán cây.

Trong nháy mắt, trán nó hình thành đao năng lượng sắc như dao cạo, bắn thẳng về phía Lý Văn trên thân cây. Thân cây lớn tới hai người ôm chỉ bị chạm nhẹ một cái liền ầm ầm đổ xuống. Sau đó nó liền vọt tới, nhắm thăng về phía Lý Văn mà cắn xé.

May mắn đó là còn có Xích Cực. Một luồng gợn sóng trị bệnh từ trong tay Tiêu Hoằng bắn lên thân thể Lý Văn, tạo thành phản lực để Lý Văn tránh khỏi cái mồm to như chậu máu của Huyết lân lang biến dị, bắn ra xa mấy thước.

Tuy nhiên Lý Văn dù bảo vệ được tính mạng thì súng ngắm trong tay, thứ duy nhất có thể tạo thành chút thương tổn cho Huyết lân lang đã bị rơi mất, đồng thởi bị nó đạp gẫy đôi.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều há hốc mồm. Không thể tạo thành tổn thương cho đối phương, chuyện này có nghĩa là trước mặt Huyết lân lang biến dị, bọn họ trở thành những con thỏ nhỏ không chút khả năng công kích, mặc cho nó trêu chọc.

Trong lúc tức giận, Huyết lân lang biến dị dường như có thể sử dung Ngự lực vô cùng, xoay người lại phát động công kích đối với đám người Tiêu Hoằng.

- Đừng hoảng!

Đối mặt với Huyết lân lang lao lại như điên, Tiêu Hoằng lớn tiếng nói, cố gắng ổn định tâm lý. Trước mắt mà bối rối thì sẽ đúng là tìm đường chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Trong đầu Tiêu Hoằng không ngừng nghĩ cách khắc chế địch, không chịu từ bỏ.

Ước chừng giằng co tầm mười phút, may mà Tiêu Hoằng có Xích Cực Dược Văn thì đội viên mới không có người hy sinh nhưng trên thân thể mỗi người đều có ít nhiều vết thương. Thể lực của mọi người cũng bắt đầu có dấu hiệu giảm xuống.

Tình huống ác liệt mười phần. Cứ kéo dài như vậy thì dù bọn họ cứ may mắn tránh thoát công kích nhưng cuối cùng cũng vì hết sức mà chết.

Mau mau mau, ta cần biện pháp. Ánh mắt Tiêu Hoằng trợn lên có thể so với Huyết lân lang biến dị, trong đầu điên cuồng suy nghĩ. Nếu cứ thế này, không nghĩ được biện pháp xử lý Huyết lân lang biến dị thì bọn họ đều phải chết ở chỗ này!

- Hả?

Bỗng nhiên thần sắc Tiêu Hoằng thay đổi, dường như nghĩ tới cái gì. Đó là Phệ Văn mà Mặc Huyền lưu lại đạt cấp Ngự Sư.

Nếu vận dụng nó không chừng có thể cho Huyết lân lang một kích trị mạng. Nhưng cơ hội chỉ có một lần. Bởi vì năng lượng chỉ có năm mươi luồng, hơn nữa tốc độ của Huyết lân lang biến dị nhanh vô cùng, muốn đả kích được nó cũng không phải chuyện dễ. Phải mau chóng tìm kiếm và nắm thật chắc cơ hội.

Mà lúc này ánh mắt Tiêu Hoằng hơi liếc qua, thấy cái hố sâu lúc trước phát hiện ra hẳn là một cơ hội! Nhưng đây cũng không phải chuyện chắc một trăm phần trăm.

- Liều mạng!

Chuyện tới nước này, Tiêu Hoằng cũng không còn biện pháp khác. Nếu làm thì còn một đường sống, nếu không thì sớm muộn cũng chết hết ở nơi này.