Ma Ngân

Chương 91: Con Nhện Thị Huyết (Khát Máu)!

Theo Tiêu Hoằng hạ đạt mệnh lệnh như thế, Hồng Phong cản phía sau, còn lại ba người tính cả Tiêu Hoằng thì rất nhanh rút lui theo hướng được chỉ dẫn từ trước!

Cùng lúc đó, các đoàn đội thế lực khác, bởi vì đội hình vốn ngay ngắn trật tự đã bị Địa độn long tách ra, không thể tiếp tục tụ tập cùng một chỗ, cộng thêm linh thú không ngừng cuồn cuộn tới gần, bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy tiện tìm một phương hướng thoát đi.

- Tiêu Hoằng! Vật tư trợ cấp của chúng ta!

Ngay thời điểm đám người Tiêu Hoằng, Lý Văn hợp lực xử lý một con Ngân xỉ hổ, Hồng Phong cản phía sau bỗng nhiên kêu lên.

Quay đầu nhìn lại, con Kim anh mã Hồng Phong đang cưỡi đã bị Ngân xỉ hổ cắn đứt cổ, ầm ầm ngã xuống đất, vật phẩm trợ cấp trên lưng nó cũng rơi rải trên mặt đất.

- Bỏ đi! Chạy nhanh đi!

Tiêu Hoằng gần như không có mảy may tạm dừng, vừa phân phó đồng thời rất nhanh vươn tay, năm ngón tay chỉ về hướng Hồng Phong, khu động Xích Cực, trong nháy mắt đánh bật con Ngân xỉ hổ ở phụ cận Hồng Phong bắn ra xa hơn mười thước.

Ngay sau đó, lại thấy tiểu tổ 15 chỗ Tiêu Hoằng đã bày ra trận hình phá vây hình chữ thập, Tiêu Hoằng ở giữa, bốn người còn lại vây chung quanh, nhìn như là bảo hộ Tiêu Hoằng, trên thực tế là Tiêu Hoằng đang hiệp trợ bọn họ, bằng thời gian nhanh nhất, phụ trợ đúng lúc nhất cho bọn họ.

May mà, bốn phía có rất nhiều người, nên đám người Tiêu Hoằng cũng không có trở thành mục tiêu của chúng. Trải qua một loạt chém giết mãnh liệt, đám người Tiêu Hoằng rốt cục chạy ra khỏi mảnh đất có nhiễm máu của Xích kim thú. Băng qua một dòng suối, đám người Tiêu Hoằng liền lập tức chạy tới hướng một ngọn núi hoang cao chừng mấy chục thước.

Nhìn lại bãi đất trống tập kết trước đó vẫn còn có rất nhiều người, hiện giờ đã trở nên vô cùng thê thảm, vật tư trợ cấp mang theo đã bị vứt bỏ gần hết, rơi rải rác trên mặt đất, mười mấy thi thể máu thịt bầy nhầy nằm ngổn ngang, máu tươi cùng máu thú pha trộn trên mặt đất, cái này không thể nghi ngờ sẽ lại lần nữa dẫn tới thêm nhiều linh thú ăn thịt!

Về phần đại bộ phận đám người thì đang không ngừng chạy trốn tìm kiếm mảnh đất an toàn, đồng thời phát sinh giao chiến kịch liệt cùng linh thú truy kích sát phía sau. Đại quân trùng trùng dần dần tan rã hoàn toàn.

- May mà, chúng ta rút lui kịp thời, nếu không có Trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Hồng Phong nhỏ giọng nói.

- Còn chưa có xong đâu! Hiện tại Thiếu Giang chúng ta, thậm chí các thế lực khác đã toàn bộ tan rã, không còn chiếu ứng lẫn nhau, tốt hơn là suy nghĩ xem nên làm thế nào giữ mạng sống quan trọng hơn!

Yến Nam lên tiếng nói, dù sao bọn họ chỉ có Ngự Đồ cấp mười là cao nhất, không có cấp Ngự Giả nếu gặp phải linh thú Ngự Giả cấp một, còn miễn cưỡng có thể ứng phó, nếu cấp bậc cao hơn tới thì sẽ rất nguy hiểm. Mà trọng yếu hơn là, bọn họ đã mất đi tất cả vật tư trợ cấp và viện trợ.

Về phần Ma Văn thông tin, bởi vì nơi này cách rất xa Thái Ngô Thành, hoàn toàn không còn nằm trong phạm vi bao phủ của mạng lưới thông tin Thái Ngô Thành. Nhưng bọn họ sử dụng là Ma Văn thông tin nội bộ, tuy không cần mạng lưới thông tin, nhưng khoảng cách thông tin cũng rất hữu hạn, chỉ liên lạc được trong vòng một cây số.

Giờ khắc này, buồn khổ nhất không ai khác ngoài Tiêu Hoằng, thật vất vả đổi lấy một cơ hội có thể trở thành Ngự Giả như vậy, lại bị loại tình huống này kết thúc.

Hơn nữa hiện tại Tiêu Hoằng dám khẳng định một phần trăm trăm, sự cố xảy ra thình lình vừa rồi, là do người làm, mục đích cũng rất rõ ràng, đó chính là sử dụng loại phương pháp này, với ý đồ quấy phá toàn bộ quy trình, trận hình của các thế lực lớn. Kể từ đó, ưu thế người đông thế mạnh của các thế lực lớn, sẽ không còn tồn tại.

Cứ lấy chuyện vừa rồi Sài Sương giết chết con Địa độn long kia mà nói, đoàn đội Hồng Bác người đông thế mạnh, nếu Sài Sương muốn độc chiếm, các thế lực khác cũng khó mà nói cái gì, nhưng trái lại thử nghĩ xem, giả thiết lúc ấy chỉ có một mình Sài Sương, hoặc là chỉ có lưa thưa mấy người, vậy các thế lực khác còn có thể đồng ý cho nàng ta độc chiếm sao?

Do đó hậu quả không cần nói cũng biết, hoặc là chia đều, hoặc là trực tiếp vung tay tranh giành.

Tuy nhiên, kẻ làm ra mưu đồ này là ai chứ? Trong lòng Tiêu Hoằng phát ra nghi vấn như vậy, bởi vì từ trên đỉnh núi cao nhìn xuống, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, đại bộ phận đám người vẫn còn đang chạy trốn vào bên trong khu rừng rậm rạp kia.

- Tiêu Hoằng! Chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Lý Văn lên tiếng hỏi, trên mặt lộ đầy vẻ lo âu.

Tiêu Hoằng không có trả lời ngay, mà đứng trên điểm cao lại một lần nữa nhìn quanh tình hình bốn phía: xa xa là một khu rừng rậm rộng lớn vô ngần, liếc mắt một cái nhìn không đến cuối, còn ở cực xa kia, là một mảnh đất cao ngất trong mây, tản ra khí tức màu tím đen, nơi đó đúng là giải đất trung tâm Ám Dung Sơn là chỗ Ám Dung Động Quật, toàn bộ vách núi đều là từ Hải diệu thạch cấu thành.

Hải diệu thạch là một loại đá kỳ quái, có thể tản phát ra một loại sóng điện, lâu ngày, có thể làm cho linh thú phát sinh biến dị, đồng dạng loại sóng điện này cũng làm cho linh thú đẳng cấp cao phi thường ưa thích.

Nói ngược lại, nếu muốn thu được linh thú biến dị tỷ lệ lớn hơn một chút, nhất định phải tới gần Ám Dung Sơn, đồng thời càng tới gần cũng có nghĩa càng nguy hiểm.

- Điều chỉnh sơ một chút, đợi sau khi hết thảy bình ổn lại, chúng ta tiếp tục xâm nhập rừng rậm, tranh thủ hội hợp cùng đoàn đội của chúng ta, nhưng trước đó, chúng ta ngàn vạn lần không cần để lộ thân phận thật của chúng ta.

Tiêu Hoằng phân phó, tiếp theo liền gỡ xuống băng tay trên cánh tay, có phù hiệu tổ 15 Thiếu Giang, cho vào túi.

Những người khác tự nhiên biết mục đích của Tiêu Hoằng làm như vậy, để tránh trên đường gặp phải cừu gia của Tập đoàn Thiếu Giang, nhất là nếu cừu gia có thực lực mạnh hơn năm người bọn hắn vậy thì phiền toái lớn rồi. Hơn nữa ở trong này, tại địa phương nơi nơi đều tràn ngập trân bảo và nguy hiểm này, có ân không nhất định phải báo, nhưng có cừu oán khẳng định chắc chắn sẽ bị cừu gia nhớ không tha.

Lý Văn tựa lưng vào một tảng đá, gỡ xuống quân hàm phù hiệu, đồng thời cũng bắt đầu xem xét cơ số đạn dược mang theo trên người, bởi vì đại bộ phận đạn dược đều ở bên trong vật phẩm trợ cấp, bởi vậy trên người Lý Văn mang theo đạn dược cũng không nhiều, đạn phá giáp 90 viên, đạn nổ chụp 80 viên, còn lại còn có 10 viên đạn bắn sẻ uy lực lớn.

Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa nếu hết đạn dược, Lý Văn sẽ trở nên không còn sức chiến đấu, mà trên tay hắn còn có Phi Kinh trường kiếm có thể sử dụng, chỉ là không có Ma Văn súng thuận tay mà thôi.

Theo năm người Tiêu Hoằng chuẩn bị xong, Tiêu Hoằng liền dẫn theo tiểu tổ 15, một đường cẩn thận đi tới gần hướng rừng rậm, trước đó thông qua quan sát, Tiêu Hoằng phát hiện ở phụ cận ngọn núi màu tím này, cũng không có linh thú lớn hung mãnh, chỉ có xuất hiện lẻ loi rải rác loại linh thú nhỏ gặm nhắm.

Dựa theo Tiêu Hoằng phân tích nguyên nhân chính vì, nơi này phần lớn đều là hoang thổ không có mọc nhiều thực vật, không thể hấp dẫn linh thú ăn cỏ, do đó tự nhiên cũng không thể hấp dẫn linh thú lớn ăn thịt đi vào.

Nhưng Tiêu Hoằng không dám sơ suất, thực lực của bọn họ vốn không cao không thể chấp nhận mảy may sơ suất nào. Bởi vậy, từ đầu đến giờ thần kinh mỗi người đều quá mức căng thẳng, trong lòng Tiêu Hoằng cũng biết rõ, luận về thực lực, ở trong tất cả người tham gia mùa săn bắt này, hắn chỉ có thể tính là bình thường, ưu thế duy nhất ở chỗ có kỹ thuật văn trong văn không muốn người biết, và các loại tri thức hiểu biết về linh thú của bản thân hơn người.

Trải qua hai mươi mấy phút thật cẩn thận đi tới, đám người Tiêu Hoằng coi như thuận lợi đi tới mảnh đất bên cạnh khu rừng rậm. Nếu tiếp tục đi tới con đường ven rừng, thật ra cũng không tốt, nhưng nếu muốn hội hợp cùng đại bộ đội, muốn có điều thu hoạch thì cũng chỉ có tiến vào rừng rậm, xem như buông tay đi liều một phen, không có lựa chọn nào khác.

Băng qua một dòng suối, bốn phía vốn cây cối thưa thớt, bắt đầu trở nên rậm rạp hơn, đồng dạng ánh sáng cũng bắt đầu trở nên mờ tối. Lúc này đám người Tiêu Hoằng đều đã khu động Chiến Văn. Hồng Phong thì một tay cầm Ma Văn thuẫn lớn, một tay nắm Ma Văn trọng kiếm, giống như một tấm chắn đi đàng trước, cách Hồng Phong không xa là Tiêu Hoằng, hai mắt giống như dụng cụ thăm dò, không ngừng nhìn quét tình hình bốn phía.

Có thể nói, ở trong này đại bộ phận là thảm thực vật sinh trưởng, tỷ như Tử cận thảo, Linh diệu hoa... đều là Ma Văn tài liệu, thảo dược khó gặp, nếu lấy được về Thái Ngô Thành tối thiểu cũng phải có giá trị mười mấy kim tệ.

Tuy nhiên, Tiêu Hoằng lo lắng cho an toàn, cũng không có thu thập, cũng không ấy người kia thu thập, có hai lý do: một là, không gian túi hành trang của họ có hạn, cần phải cân nhắc lựa chọn vật phẩm, không thể nhắm mắt thu thập bừa bãi; hai là, hiện tại bắt đầu thu thập tài liệu, chứa vào túi hành trang, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng trọng lượng, lãng phí thể lực không cần thiết. Nên biết rằng, căn nguyên của thể lực như trước là Ngự lực, hiện tại bọn họ gần như không có tiếp tế tiếp viện, lãng phí Ngự lực thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.

Ngay lúc Tiêu Hoằng vừa phân phó xong hết thảy, bỗng nhiên vang lên một tiếng gãy vỡ cực kỳ nhỏ, nếu là người thường, thanh âm như vậy thực dễ dàng xem nhẹ, nhưng Tiêu Hoằng đã từng lăn lộn ở tầng bốn tầng năm giếng mỏ, mặt liền hơi biến sắc, đồng tử trong hốc mắt rất nhanh xoay vòng vài cái.

- Chờ một chút!

Tiêu Hoằng hạ giọng nói với Hồng Phong đi đầu ở phía trước, bởi vì thanh âm là từ chỗ hắn truyền đến.

- Chuyện gì vậy?

Hồng Phong dừng bước, nhưng vẫn không có quay đầu lại, hỏi.

- Đứng im ở đó không nên cử động!

Tiêu Hoằng nói xong, rất nhanh cúi mình xuống, nắm lên một nắm bụi đất trên mặt đất, ném về hướng đối diện của Hồng Phong.

Trong vài giây ngắn ngủi qua đi, theo bụi đất rào rào rơi xuống, lại nhìn tới phía trước Hồng Phong, một phần bụi đất màu tím dường như bị dính trên vật thể gì đó có dạng như sợi tơ, bởi vì có bụi đất màu tím dính vào, những vật thể này lộ rõ trước mắt. Trên một thân cây ở trước mặt Hồng Phong, đan chéo dọc ngang, chính là bị một nắm bụi đất này dính lên, liền lộ ra chừng mười mấy sợi.

- Cái này...

Hồng Phong nhìn thấy một màn như thế, cũng không biết rốt cuộc là cái gì, trong lúc nhất thời trong ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Trái lại Tiêu Hoằng lập tức biến sắc, trong nét mặt lộ rõ vẻ cảnh giác, đối với đại bộ phận linh thú hắn nắm rõ như lòng bàn tay, tự nhiên biết, đây là cái gì! Sợi tơ của con nhện Thị Huyết! Loài nhện này là một loại linh thú, đơn thể tác chiến lực không cao, nhưng bình thường đều là thành quần kết đội xuất hiện, một đoàn thường thường có tới cả ngàn con, chỉ cần vài giây liền có thể hút khô máu của một người trưởng thành, rất khó đối phó.

Mà những sợi tơ nhện trước mặt bọn họ này chính là trang bị báo động, một khi bị đụng đứt, trong khoảng thời gian ngắn liền có rất nhiều con nhện Thị Huyết tụ tập tới xử lý sạch con mồi.