- Tốt, không thành vấn đề.

Tiêu Hoằng cũng không có vẻ kim tệ bọ cạp màu lục, phi thường sảng khoái đáp ứng.

Sau đó đoàn người tiến ra ngoài hội trường.

Vừa đi tới cửa, Tiêu Hoằng không kìm lòng được, giả vờ vô tình đưa mắt lại một lần nữa nhìn về phía Mộ Khê Nhi. Mộ Khê Nhi đang ngồi ghế giám sát, dường như chuyên tâm theo dõi trận tiếp theo, ánh mắt cũng không quay về phía hắn. Tuy rằng sớm biết kết quả nhưng trong lòng Tiêu Hoằng vẫn thấy hơi mất mát.

Lại nhìn ảnh chụp trong tay một lần nữa, Tiêu Hoằng cẩn thận đặt vào trong túi tiền, sau đó dưới sự vây quanh của đám người tóc vàng rời đi, tùy tiện tìm một quán rượu coi như không tồi bên cạnh đấu tường, ngồi ở một chỗ gần cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ, đường phố đối diện lúc này ngựa xe như nước.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng không bắt mắt tại đấu trường, thần sắc Mặc Huyền nghiêm túc, đứng đó. Trước mặt hắn có hơn ba mươi người, đều là quân nhân anh khí bức người, võ trang hạng nặng. Những người này là binh sĩ tinh anh trong hơn 100 người hắn mang tới.

- Ba Bố, đối phương tổng cộng có bao nhiêu người?

Ánh mắt Mặc Huyền đưa về bên cạnh, nói với một gã có quân hàm thượng úy.

- Ở phụ cận đấu trường phát hiện ra năm người, mặc thường phục nhưng từ Ma Văn trinh thám của chúng ta thì những người này đã đạt tới Ngự Giả cấp ba cấp bốn, phỏng chừng là tới theo dõi Trưởng quan ngài.

Người được gọi là Ba Bố đáp.

- Ta hoài nghi bọn họ sớm đã xuất hiện ở nơi này, hiểu biết đối với Thái Ngô Thành thậm chí còn sâu sắc hơn chúng ta.

Mặc Huyền nhíu mày, vẻ ôn hòa vừa rồi đối với Tiêu Hoằng đã không còn sót lại chút nào.

- Trưởng quan, bọn họ đến đây rồi cục muốn làm gì?

Ba Bố hỏi tiếp.

- Chắc là đến hỏi Lạc Tuyết Ninh.

Mặc Huyền đáp.

- Giờ chúng ta nên làm sao?

Ba Bố lại hỏi.

- Còn phải hỏi sao? Tìm kiếm cơ hội, diệt sạch bọn chúng.

Mặc Huyền nói xong liền ra hiệu chặt đầu.

Binh sĩ nhận lệnh liền sửa sang lại vũ khí chiến đấu trên người, sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi. Về phần vũ khí chiến đấu của bọn họ thì chủ yếu là Ma Văn. Đương nhiên cũng có văn khí, ví dụ như súng Ma Văn, cùng với văn thú. Cái gọi là văn thú là một linh thú do Ngự Văn Giả một tay nuôi lớn, trên trán có Chiến Văn thuần hóa, có thể tu luyện Ngự lực trong cơ thể, kề vai chiến đấu với chủ nhân.

Đương nhiên muốn bồi dưỡng ra một linh thú như vậy thì cũng tiêu hao của chủ nhân rất nhiều Ngự lực. Bởi vậy cũng không phải ai cũng chọn nuôi văn thú, nhất là những Ngự Văn Giả bình thường.

Chuyện này cũng khiến Ngự Văn Giả phân thành ba loại. Loại thứ nhất giống như Tiêu Hoằng, chủ tu Chiến Văn, được gọi là Chiến Văn giả. Loại thứ hai chủ tu Khí Văn, trở thành Khí Văn giả. Loại thứ ba chủ tu Ngự lực, tiến hành bồi dưỡng linh thú, tên là Hoán Văn giả.

Ba loại này mỗi người một vẻ, chưa nói tới ai tốt ai xấu, tuy nhiên chủ lưu vẫn là Chiến Văn giả. Khí Văn giả thường thường xuất hiện trong quân đội.

Tới buổi chiều, đám người Tiêu Hoằng và Nhâm Tường đã cơm no rượu say. Tuy nhiên bọn họ cũng không lập tức rời đi mà kêu một bình chè xanh, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Tiêu Hoằng sở dĩ có thời gian như vậy quan trọng nhất là hắn muốn hỏi thăm Nhâm Tường về mấy chiêu kinh nghiệm kinh doanh.

Bản thân Nhâm Tường cũng có cảm tình với Tiêu Hoằng, hoặc nói là tương đối tin nhiệm, tóm lại là không mấy lời không thể nói.

- Này này này, các ngươi nhìn kìa, xe của Mộ Khê Nhi.

Ngay vào lúc Tiêu Hoằng và Nhâm Tường đang nói chuyện thì tóc vàng bỗng kêu lên, cũng chỉ ra ngoài cửa sổ.

Nhìn theo hướng tóc vàng chỉ, chỉ thấy một chiếc xe màu lam nhạt có chứa hoa văn màu vàng đang đi qua bên đường, cửa xe hơi mở ra, chỉ cần lưu ý là có thể nhìn thấy rõ ràng Mộ Khê Nhi đang ngồi ngay ngắn bên trong, ánh mắt nhìn về phía trước. Ở vị trí khoang điều khiển chính là trợ thủ Mai Kiệt, vô cùng chăm chú lái xe, từ từ đi tới.

Sau đó chiếc Ma Văn Xa này từ từ đi vào làn đường cách chỗ Tiêu Hoằng không xa, đưa lưng về phía Tiêu Hoằng rồi dần dần biến mất trong dòng xe cộ cuồn cuộn.

Thu hồi ánh mắt, thần sắc Tiêu Hoằng không có biến hóa gì quá lớn. Trong lòng hắn tự nhiên hiểu là bản thân chỉ có thể coi là rất thấp so với Mộ Khê Nhi, là hai nhân vật ở hai tầng lớp khác nhau. Có thể giao tiếp như hôm nay Tiêu Hoằng đã cảm ấy thỏa mãn rồi, cũng không muốn gì xa xôi hơn. Trước mắt vẫn là câu nói kia, chuyện Tiêu Hoằng ưu tiên phải làm là cần dùng đủ biện pháp trị quái bệnh của mình.

Nếu không thì tất cả chỉ là nói suông.

Ngay vào lúc Tiêu Hoằng đang an ủi mình như vậy thì bỗng nhiên từ con đường mà xe hơi của Mộ Khê Nhi vừa tiến vào hiện lên ánh lửa. Động cơ của một chiếc xe khách Ma Văn màu trắng bị nổ tung.

Sau đó là mười binh sĩ của Ba Bố từ những cửa hàng phụ cận đánh ra, có người cầm súng Ma Văn trong tay, có người bắt đầu khởi động Chiến Văn, đều đánh về hướng Ma Văn Xa.

Tuy nhiên đúng lúc này thì trong chiếc Ma Văn Xa màu trắng cũng nhảy ra năm người mặc áo đen, che mặt, nhìn không rõ tướng mạo, khởi động Chiến Văn đồng thời phản kích rất mạnh.

Ánh sáng dày đặc và tiếng nổ vang bắt đầu truyền ra. Toàn trường rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Trong nháy mắt, toàn bộ đường phố rơi vào trạng thái bế tắc. Đám người phản ứng nhanh đều bỏ xe chạy hết.

Ở bên trong quán rượu, Tiêu Hoằng thấy tình thế trước mắt, tạm thời coi là an toàn. Chỉ có điều hắn ngẩn ra, không biết là xảy ra chuyện gì.

- Thái Ngô Thành sao lại có quân đội xuất hiện? Năm tên mặc áo đen kia rốt cục là ai?

Nhâm Tường vốn thần sắc nhàn nhã lúc này nghi hoặc nói. Hắn lớn lên tại Thái Ngô Thành, quân đội quyết đoán gây náo loạn nơi này đúng là lần đầu tiên. Hiển nhiên tình hình như vậy thì sắp có đại sự xảy ra chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Mà mấy người kia là ai?

Lại nhìn về phía Ba Bố, sử dụng khẩu trang quân sự, phủ kín nửa khuôn mặt, giờ phút này cách năm tên mặc áo đen không xa.

- Ta không biết vì sao các ngươi lại xuất hiện ở đây, nhanh chóng thu hồi Ma Văn, không được chống cự, nếu không giết chết không tha!

Giọng nói của Ba Bố lạnh lùng, cũng ra lệnh cho bộ hạ sơ tán người rất nhanh.

- Hừ, không thể tưởng tượng được là lại bị phát hiện nhanh như vậy. Xem ra lão cáo già Mặc Huyền kia vẫn rất có tài. Nhưng hắn cũng già mà hồ đồ rồi.

Một gã mặc áo đen cười cười, vẻ mặt cũng không hề ác liệt chút nào.

Ngay sau đó, ở một Ma Văn Xa cách đó không xa có hơn ba mươi người mặc y phục bình thường chạy ra, sắc mặt ai nấy đều lạnh lùng, đồng thời rất nhanh khởi động Chiến Văn.

Không tạm dừng, đám người xông về phía Ba Bố rất nhanh, không hề nương tay chút nào.

Rầm rầm!

Gần như ngay tại lúc đôi bên sắp động thủ, vài tiếng thủy tinh vỡ vụn lập tức vang lên.

Ngẩng đầu lên, Tiêu Hoằng nhìn thấy ở tầng hai quán rượu của mình có thủy tinh vỡ vụn trong nháy mắt, sau đó mười mấy binh sĩ che nửa khuôn mặt do Mặc Huyền dẫn dắt lao thẳng tới chiến trường.

Thân thể to lớn của Mặc Huyền giờ khắc này lại nhẹ nhàng vô cùng, dưới sự phụ trợ của Phong Văn, trong nháy mắt đã xông tới, đồng thời không ngừng vung tay phải. Năng lượng thể màu bạc trông như con rồng kia giống như cánh tay hắn kéo dài, đập xuống mặt đất liền hình thành một hố rất âu, uy lực kinh người.

Có Mặc Huyền mạnh mẽ gia nhập, đường phố vốn đã đầy người giờ lại càng hỗn loạn. Binh sĩ mới tới tiếp viện bắt đầu tác chiến, cũng ngăn cách người đi đường, yểm hộ cho bọn họ lui lại.

- Tiêu Hoằng, ta nghĩ chúng ta nên tránh đi một chút. Nơi này không phải là nơi nên ở lâu.

Tiêu Hoằng đứng dậy rất nhanh, nói với đám người Tiêu Hoằng. Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Nhâm Tường rất rõ là chuyện này nếu phát sinh cũng không phải là chuyện bọn họ có thể dây vào. Lo cho bản thân mới là lựa chọn tốt nhất.

- Được rồi.

Tiêu Hoằng cũng không hề do dự, đứng lên đi về phía cửa, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Tuy nhiên khi đám người Tiêu Hoằng vừa bước ra khỏi cửa quán, bỗng nhiên khóe mắt hắn đảo qua, bước chân vội vàng đột nhiên dừng lại.

Quay đầu lại, nhìn xuyên qua đường phố đang hỗn chiến, Tiêu Hoằng có thể thấy rõ ràng Mộ Khê Nhi bị nhốt trong hỗn loạn, trên chiếc Ma Văn Xa màu xanh đã xuất hiện mấy vết thủng, tầng thủy tinh chắn gió cũng đã vỡ vụn.

Giờ phút này Mộ Khê Nhi tránh ở một bên, tuy rằng không giống như nữ nhân bình thường sợ hãi thét lên chói tai nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sợ tới mức trắng bệch.

Trợ thủ đang đứng trước người nàng, tuy đã khởi động Chiến Văn nhưng cử chỉ và biểu hiện rõ ràng là khiếp đảm.

- Tiểu thư Mộ Khê Nhi ở đây, mau tới cứu nàng!

Thấy vài tên binh sĩ đang tới gần rất nhanh, trợ thủ lên tiếng kêu cứu, tiếng nói rất lớn, nghe rất rõ ràng.

Tuy nhiên bọn binh sĩ lại mắng thầm. Lời nói của trợ thủ không nghi ngờ gì nữa cũng là nói cho đối thủ biết ở nơi này có nhân vật quan trọng. Hiện giờ những người này rõ ràng bị rơi ở thế dưới, nếu chọn thủ đoạn bắt cóc thì khó xử rồi.

Quả nhiên ngay khi tên trợ thủ nói xong, trong nháy mắt hỏa lực bắn về phía hắn càng dày đặc. Tình huống vốn đã có chút nguy hiểm giờ lại càng nguy ngập hơn.

Bảy tám tên không rõ thân phận trong đó, bắt đầu tấn công đám binh sĩ gần Mộ Khê Nhi, ý đồ muốn tiếp cận nàng. Bọn họ không hứng thú gì với Mộ Khê Nhi nhưng lại bắt đầu điên cuồng đả kích đám binh sĩ tới gần nàng. Chuyện này cũng khiến Mộ Khê Nhi càng nguy hiểm.

Tiêu Hoằng đứng ở xa xa có thể thấy rõ ràng một luồng năng lượng bắn sượt qua tay Mộ Khê Nhi. Nếu không phải nàng may mắn thì dù không chết cũng khó tránh khỏi tổn thương. Còn tên trợ thủ kia dường như cũng chỉ chống đỡ, không có sức trả đòn, càng đừng nói tới bảo vệ Mộ Khê Nhi.