Ma Môn Bại Hoại

Chương 24: Ma trùng khủng bố

Lâm Hạo Minh thấy được nơi ngực của Bao Văn Lượng có một con trùng lớn gấp mấy lần con đỉa, toàn thân trùng đỏ như máu. Có thể thấy rõ ràng, đầu trùng tựa hồ lún vào bên trong thân thể Bao Văn Lượng, một đầu lộ ở bên ngoài, cứ như con trùng này mọc ra từ ngực Bao Văn Lượng vậy, kinh khủng nói không nên lời.

Lâm Hạo Minh nhíu mày, hỏi: "Đây là thứ gì?" 

Nghe được Lâm Hạo Minh dò hỏi, Bao Văn Lượng khóc lóc kể: "Đây là Huyết t*ng trùng, chuyên bám vào trên người tu sĩ, ma trùng hút máu tươi tu sĩ mà sống. Trùng này đã bám vào tim ta một nửa, tuy rằng ta có thể đơn giản bóp chết nó, nhưng mà nó chết, ta cũng chết theo!"

"Chuyện gì đã xảy ra?" - Lâm Hạo Minh hỏi.

"Là Tư Đồ Bình. Ngươi vừa đi, hắn hỏi ta có muốn làm quản lý không, ta dĩ nhiên đồng ý rồi. Chẳng qua hắn nói rằng, tu vi của ta quá thấp, nếu như trực tiếp làm quản lý, khi tham gia vào trận giao đấu ba tháng một lần sẽ thất bại, cho nên phải giúp tu vi ta tăng lên. Vì vậy, bắt ta nuốt một viên thuốc, tu vi của ta mới đầu quả thật tiến nhanh, không đến nửa năm liền bước vào Luyện khí kỳ tầng tám, nhưng sau khi tiến nhập tầng tám, ta cảm thấy bất thường. Không lâu sau biến thành như vậy, về sau ta mới biết, viên thuốc Tư Đồ Bình bắt ta nuốt  căn bản là trùng." - Bao Văn Lượng run rẩy nói, mỗi lần nhắc tới trùng, trên mặt đều lộ ra hoảng sợ. 

"Thật không nghĩ tới hắn độc địa như thế!" - Lâm Hạo Minh hơi bất ngờ, Tư Đồ Bình lại làm vậy.

"Đúng đấy, sau này ta mới hiểu. Bởi vì ta là thân tín của ngài, thằng khốn Tư Đồ Bình ghi hận sư huynh, lại không dám tìm sư huynh gây phiền phức, mới xách ta ra trút giận. Sư huynh ngài phải cứu ta, hai ngày trước Tư Đồ Bình có việc phải về nội môn, ta mới lén lút chạy trốn." - Bao Văn Lượng ôm chân Lâm Hạo Minh kêu lên, hiển nhiên hắn đã bị ép đến đường cùng.

"Ngươi biết cách diệt thứ này không?" - Lâm Hạo Minh hỏi. 

Bao Văn Lượng gật đầu nói: "Ta nghe nói, chỉ cần một bộ phận trùng lộ ra, nhỏ lên vài giọt đủ chất lỏng Huyết Tinh thảo một giáp(*), trùng sẽ tự động rớt ra!"

"Huyết Tinh thảo này chủ yếu dùng để luyện chế thuốc Tẩy huyết đan. Một phần gốc cây mười năm có thể làm thuốc Huyết tinh thảo thì ít nhất cũng trên trăm linh thạch. Cây niên đại 60 năm, nếu không đủ mấy trăm linh thạch hoàn toàn không lấy được." - Lâm Hạo Minh nói.

"Sư huynh, ta biết Huyết Tinh thảo giá cả không thấp, bây giờ ta không có biện pháp. Nếu như trong vòng bảy ngày không có, chờ ma trùng này hút đủ máu tươi của ta, lúc nó chui ra, ta chắc chắn sẽ chết! Sư huynh nếu như cứu ta một mạng, Bao Văn Lượng ta nguyện ý lập huyết thệ, cả đời vì sư huynh bán mạng!" - Bao Văn Lượng gào khóc, nói với Lâm Hạo Minh, đây là hy vọng cuối cùng của hắn, bằng không vài ngày nữa, hắn chắc chắn phải chết. 

Linh thạch với Lâm Hạo Minh mà nói, ngược lại không phải chuyện phiền phức gì. Chỉ có điều Huyết Tinh thảo này, lại chỉ thấy ở khu vực tầng hai trở lên. Có chút phiền phức đây! Dù sao mình mới tách Tạ Nhược Lan ra, không có khả năng gặp lại nhanh như vậy, bây giờ ai có thể giúp mình lấy được Huyết Tinh thảo chứ?

Ngay lúc Lâm Hạo Minh phân vân, chợt nghe thấy một giọng quen thuộc bên ngoài kêu lên:"Lâm Hạo Minh, ngươi cút ra đây!"

Lâm Hạo Minh nghe được giọng này, nhất thời cả kinh, lập tức liền vui vẻ, rồi nhỏ giọng nói: "Ngươi ở đây, làm như khách hàng của ta đừng động vào cái gì!" 

Hiện tại Lâm Hạo Minh chính là hy vọng duy nhất của hắn, nghe Lâm Hạo Minh dặn dò, Bao Văn Lượng giống như gà con mổ thóc, lập tức gật đầu.

Lâm Hạo Minh vừa đi ra, quả nhiên nhìn thấy Lăng Thắng Kiệt hơi thở hồng hộc đứng ở cửa.

"Lăng sư huynh, ngươi tới rồi, ngươi cần ta giúp gì sao?" - Lâm Hạo Minh lập tức biến khuôn mặt tươi cười, hỏi. 

"Thằng nhóc kia, ta hỏi ngươi, vì sao Nhược Lan mang theo một mình ngươi đi Hồng Diệp sơn?" - Lăng Thắng Kiệt chất vấn.

Lâm Hạo Minh xem biểu cảm trên mặt hắn, rõ ràng là nổi máu ghen, biết mình đã trở về liền chạy tới tra hỏi mình ngay.

Đúng là tên điên! Nếu như mình không trả lời, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm, suy nghĩ vừa chuyển, lập tức than khổ nói: "Ta nói Lăng sư huynh à! Không thể trách ta! Ngày đó ta đã nói với sư huynh rằng sư tỷ trong lòng đối với ngươi có suy nghĩ, ngươi có phải là ngay lập tức chạy đi tìm Tạ sư tỷ đúng không?" 

"Vớ vẩn, nếu biết Nhược Lan có tình cảm với ta. Ta còn già mồm làm cái quái gì?" - Lăng Thắng Kiệt coi đó là chuyện đương nhiên, la lên.

"Vậy thì đúng rồi, ta nói làm sao Tạ sư tỷ tự dưng lại bắt ta đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, thì ra đều là trừng phạt ta!" - Lâm Hạo Minh than khổ nói.

"Bắt ngươi làm chuyện nguy hiểm?" - Lúc này đổi thành Lăng Thắng Kiệt trên mặt đầy vẻ kỳ quái. 

Lâm Hạo Minh trực tiếp than khổ, vẻ mặt oan ức nói: "Ba ngày nay, ta bị Tạ sư tỷ bắt đi Hồng Diệp sơn. Tỷ ấy để cho ta đi làm mồi, ta chỉ thiếu chút nữa bị một tên đệ tử Thiên Kiếm Sơn chém chết. Ngẫm lại thì, nhất định do ta làm lộ tâm tư của nàng, cho nên nàng oán hận ta, trừng phạt ta một chút!" - Lúc Lâm Hạo Minh nói rằng suýt chút nữa bị giết, cố tình lộ ra vẻ mặt nghĩ lại mà sợ.

"Hả? Tại sao nàng phải trừng phạt ngươi?" - Lăng Thắng Kiệt không hiểu hỏi.

"Này! Còn không phải Tạ sư tỷ da mặt mỏng, chẳng lẽ ngài không nhìn ra, Tạ sư tỷ không giống cô gái bình thường, nàng là người hết sức rụt rè. Bây giờ ta nói hết tâm tư của nàng, nàng chẳng phải xấu hổ, tự nhiên tức giận ta!" - Lâm Hạo Minh tiếp tục kể khổ nói. 

"Thật sao?" - Lăng Thắng Kiệt còn hơi nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên. Không tin ngươi suy nghĩ một chút, lần trước lúc ngươi tìm Tạ sư tỷ, ngươi biểu lộ tâm ý, có phải nàng đuổi ngươi đi đúng không?" - Lâm Hạo Minh hỏi.

Nghe Lâm Hạo Minh hỏi như vậy, Lăng Thắng Kiệt chợt phát hiện, tựa hồ mình có một chút hơi quá đáng, mặc dù Nhược Lan có chút né tránh, nhưng xác thực không có cự tuyệt mình, nhất thời sắc mặt nổi lên vẻ vui mừng. 

"Nói thế, đúng là ta nóng vội, suýt chút nữa hại sư đệ ngươi!" - Tâm tình Lăng Thắng Kiệt khá một chút, lại đem Lâm Hạo Minh thành sư đệ.

"Đúng vậy, sư huynh, lần tới ngài có thể đừng làm trực tiếp như vậy. Tạ sư tỷ cũng không phải là kiểu người chỉ cần cho chút linh thạch liền mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Nếu không làm sao người tài giỏi như Lăng sư huynh lại tốn nhiều tâm tư với nàng như vậy!" - Lâm Hạo Minh nói.

"Ha ha, ngươi nói không sai. Lần này là sư huynh không đúng, sư đệ về sau ngươi nếu là có chuyện gì, cứ nói ngay cho ta!" - Lăng Thắng Kiệt nghe Lâm Hạo Minh nói, trong lòng hết sức thoải mái, đương nhiên đây là lần đầu hắn nhận sai trước một đệ tử ngoại môn. 

"Sao lại nói vậy được. Đúng rồi sư huynh, ngài là huyền tôn của Lăng lão tổ, hẳn là tu luyện đại pháp Huyết Luyện trong tông môn đúng không?" - Lâm Hạo Minh thấy thế, lập tức hỏi thăm.

"Dĩ nhiên rồi!" - Lăng Thắng Kiệt đắc ý nói, Huyết Luyện tông sở dĩ được gọi là Huyết Luyện tông bởi vì nổi tiếng về Huyết Luyện đại pháp.

"Nếu như vậy, không biết sư huynh trên người có một gốc cây Huyết tinh thảo một giáp không? Sư đệ nguyện ý trả thêm hai phần mười(*) linh thạch để mua một gốc." - Lâm Hạo Minh cẩn thận dò hỏi. 

***

(*) một giáp: 60 năm.

(*) hai phần mười: 20%.