Ma Long Phiên Thiên

Chương 720: Kẻ thù truyền kiếp

Bình thường Tưởng gia rất nghe lời, đối với phủ thành chủ tất cung tất kính như là con mèo ngoan, nếu không thì Phong Liệt đã không giữ lại họ.

Nhưng hôm nay Tưởng Văn Trác thái độ khác lạ tụ tập mấy đại gia tộc trong thành mưu toan nhân dịp thiên hạ đại loạn đánh hạ phủ thành chủ.

Đương nhiên tất cả chỉ là biểu tiện mà thôi.

Phong Liệt dẫn mọi người vừa xuất hiện lập tức chú ý mấy người áo đen đứng sau lưng Tưởng Văn Trác, mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.

Mấy người sao đen hoàn toàn ẩn trong áo choàng rộng thùng thình, thấy không rõ mặt mũi nhưng từ người họ toát ra hơi thở tuyệt vọng nhàn nhạt không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Phong Liệt.

Bây giờ Phong Liệt dùng thần đồ che đậy khí thế, nhìn qua không khác gì đám tướng, dường như đánh mất hết tu vi rồi.

Thấy Phong Liệt xuất hiện, Tưởng Văn Trác vẻ mặt căng thẳng, trong mắt lóe tia kiêng dè nhưng rất nhanh chúng biến thành khinh thường.

Gã cười to nói:

- Ha ha ha ha các ngươi đã thấy chưa? Bây giờ thằng nhĩ Phong Liệt đã mất hết tu vi rồi, hãy bắt lấy hắn cho bổn tọa! Vinh hoa phú quý, mỹ nữ thần binh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

- Giết!

- Xông lên!

- …

Bị Tưởng Văn Trác kích động, mấy ngàn tư binh các đại gia tộc như là lên gân, khí thế hùng hòn khiến đám thị vệ phủ thành chủ tăng nhiều áp lực, nguy cơ trùng trùng.

Phong Liệt lạnh lùng cười, định tự tay tiêu diệt hết mọi người.

Nhưng lúc này bỗng có một cô bé khoảng ba, bốn tuổi mặc váy công chúa, nhảy nhót chui ra từ trong đám người.

Cô bé lớn lên phấn điêu ngọc mài, đôi mắt long lanh to tròn, tràn đầy linh tính cực kỳ đáng yêu.

Nhưng hành động tiếp theo của cô bé không khiến người thấy đáng yêu mà tựa như là ma quỷ vậy.

Chỉ thấy cô bé nhảy nhót dễ dàng xuyên quá thị vệ phủ thành chủ, đứng ở cửa lớn nhìn người xấu trước mặt xông lên, hầm hừ nhún mũi.

Rồi ở trước mắt bao người, cô bé bỗng hé môi:

- Grao!!!

Tiếng rồng ngâm vang lên, một thôn phệ vòng xoáy to lớn xuất hiện bên trên cửa lớn.

Ngay sau đó, lốc xoáy lực hút khủng bố quét toàn trường, mấy ngàn gã đàn ông cơ bắp cục cục quơ quào bay lên cao, vẻ mặt kinh khủng rơi vào trong vòng xoáy không thấy đâu.

Thoáng chốc trong trời đất yên tĩnh lại, nhìn cô bé khủng bố này, tất cả tập thể mất tiếng, vẻ mặt ngơ ngác.

Khi Phong Liệt ngẩn ngơ, biểu tình kinh ngạc thì tiếp theo hắn càng giật mình hơn.

Cô bé nhẹ nhàng xuyên quá bọn thị vệ, đi qua đâu là mọi người kinh honagr thụt lùi né như rắn rết. Cô bé chạy đến trước mặt Phong Liệt, giơ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bập bẹ kêu:

- Cha, ôm với!

- Á!

Phong Liệt mắt trợn trừng, tim rớt cái bịch, tình...tình huống gì vậy trời?

Bỗng Lý U Nguyệt phì cười, vẻ mặt tinh nghịch thì thầm bên tai Phong Liệt, thế mới khiến hắn hiểu ra.

- Tiểu...Tiểu Dạ?A, ha ha, đến, để cha ôm nào.

Phong Liệt nuốt nước bọt khan, vẻ mặt vui sướng ôm lấy cô bé, nhưng tiếp theo cô bé cho hắn ngoài ý muốn.

Hắn ôm cô bé, trong phút chốc đứng không vững, suýt gãy lưng.

- Ủa? Sao nặng dữ vậy?

Phong Liệt giật mình phát hiện thân hình cô bé nhỏ xinh nhưng nặng đến trăm vạn cân, như là một ngọn núi to, khiến hắn mất mặt.

Hắn cười khổ, vận chuyển mấy phần nguyên lực mới bế cô bé lên được. Cô bé hết sức vui vẻ, cười khanh khách không dứt.

Lúc này người xung quanh dường như đã "Hiểu', vẻ mặt lĩnh ngộ quái lạ nhìn Phong Liệt và Lý U Nguyệt.

Diệp Thiên Tử, Tiểu Ma Nữ thì hậm hực trợn mắt, thầm nhủ.

"Hừ hừ, đúng là hồ ly tinh, chưa thành thân mà con đã lớn như vậy rồi."

Phong Liệt rất vui sướng sự xuất hiện của Tiểu Dạ, không ngờ đột nhiên có đứa con gái đáng yêu xinh đẹp như vậy, hắn rất yêu mến.

Còn về tại sao Tiểu Dạ có thực lực chân long huyết mạch thì Phong Liệt không có gì ngoài ý muốn, bởi vì cô bé vốn là một loại biến chủng viễn cổ ma long, ma long huyết mạch trong người là từ thời viễn cổ truyền thừ xuống, không phải đến từ long huyết của huyết tế thần đàn long tộc trăm vạn năm trước vung ra.

Tương tự, Cửu U Vương phân thân cũng không bị tổn thất chân long huyết mạch, thực lực còn đó.

Bên Phong Liệt một nhà vui sướng, tiếng cười đù không dứt. Phía xa Tưởng Văn Trác giật mình qua đi mặt xám như tro tàn, gã nhìn Tiểu Dạ như xem ác ma ăn thịt người, trong lòng kinh khủng, lo sợ không yên thụt lùi.

Tưởng Văn Trác vừa thụt lùi vừa nơm nớp lo sợ giải thích với mấy người áo đen sau lưng:

- Mấy vị đại nhân, cô, co bé đó có tu vi trên long biến cảnh, tại hạ thật sự bất lực, xin các vị giơ cao đánh khẽ cho tại hạ rời đi.

Một người áo đen chậm rãi ngẩng đầu, nhe hàm răng trắng, cười lạnh nói. Text được lấy tại Truyện FULL

- Ừ, ngươi có thể đi, nhưng chỉ có thể đi bán muối!

Dứt lời, một luồng kiếm quang xẹt qua.

*Phụt!*

Một tiếng khẽ vang, tủy não bắn tung.

Tưởng Văn Trác người run lên, sọ não bay đi, linh hồn cũng tan biến, vô lực ngã trên mặt đất.

*Ầm! Ầm! Ầm!*

Không khí chấn động, từng hơi thở tuyệt vọng mạnh mẽ dâng lên từ người sáu trên người áo đen, bao phủ cả Tứ Phương Thành.

Người dẫn đầu giở áo choàng ra, hiện ra khuôn mặt thiếu nữ lãnh diễm. Nàng ánh mắt lạnh băng nhìn Phong Liệt, khí thế đỉnh long biến cảnh mạnh mẽ khiến không khí dính đặc.

Phong Liệt không xa lạ gì nàng này, Tuyệt Vọng kiếm phái, Vân Thiếu Khanh.

Sau đó lại có một người giở áo chaòng ra, hiện ra khuôn mặt tái nhợt như đao khắc. Người này tuổi tác không lớn, ánh mắt nhìn Phong Liệt tràn ngập vô tận oán độc và sát khí, giống như mối thù không đội trời chung.

Tuyệt Vọng kiếm phái, Long Nghịch.

Từ lúc nghịch long hoàng chuyển thế tới nay, ngắn ngủi mười năm, ngày hôm nay tu vi của gã đã đến đỉnh hư hoàng cảnh, uy nhiếp mênh mông khiến mấy trăm vạn người trong Tứ Phương Thành như chìm giữa biển rộng, gió mưa đổ ập xuống, khó giữ tinh thần.

- Đây, đây là sao? Tại sao họ không mất đi tu vi?

- Là cao thủ Tuyệt Vọng kiếm phái? Lại là bọn họ!

- Ta nghe nói Tuyệt Vọng kiếm phái là môn phái đến từ Nam Ly Giới, trừ phi bản thân họ tu luyện là công pháp tộc nhân chính tông? Không đúng đâu, trước hôm nay công pháp nhân tộc chính tông không thể phun nuốt nguyên khí trong thiên địa.

- Hừ, các ngươi đơn thuần quá. Người trong Tuyệt Vọng kiếm phái cần nuốt nguyên khí gì? Họ rõ ràng dùng khí tuyệt vọng trước khi chết của sinh linh để tu luyện, mỗi sinh ra một vị cao thủ, sợ rằng phải giết giết ngàn vạn sinh linh, hơn nữa còn là sinh linh có trí tuệ cao.

- …

Cảm nhận uy nhiếp mạnh mẽ trên thân sáu người Tuyệt Vọng kiếm phái, tất cả người trong Tứ Phương Thành mặt trắng bệch, cực kỳ kinh sợ và cũng không hiểu.

Chỉ có một số người sống lâu mơ hồ biết chút ít bí mật của Tuyệt Vọng kiếm phái.

Chính như điều một số người biết, Tuyệt Vọng kiếm phái có rất ít đệ tử trung tâm nhưng ai nấy đều là cao thủ. Bọn họ từ đầu đến cuối không hề nuốt chút gì nguyên khí thiên địa vào cơ thể mà là dùng khí tuyệt vọng trước khi sinh linh chết đi để rèn luyện tuyệt vọng kiếm ý, tiếp đó lấy kiếm ý điều động nguyên khí trong thiên địa ngăn địch. Dù mất đi chân long huyết mạch, thực lực của bọn họ gần như không bị ảnh hưởng.

Có thể nói sau lưng mỗi cao thủ Tuyệt Vọng kiếm phái xếp đầy núi xương biển máu, khiến người tức giận. Nhưng đây là thế giới cường giả đứng đầu, mọi chuyện là lẽ đương nhiên.