Ma Long Phiên Thiên

Chương 57: Dạ Mạc thú biến dị

Sau khi hắn đi không lâu thì quanh rừng cây có mười mấy cái bóng đen rải rác các nơi lặng lẽ đi theo.

Phong Liệt một đường trèo đèo lội suối, xuyên qua rừng cây, nhanh nhẹt như con báo, chốc lát sau đã lao nhanh hơn mười dặm.

Cuối cùng hắn ngừng lại trong rừng rậm đen như mực, thân hình núp trong cành lá rậm rạp một gốc cây cóao trăm trượng, bình tĩnh chờ con mồi đến. Cuộc săn bắn dạ mạc đại hiệp cốc rốt cuộc thì chính thức kéo màn che.

"Hừ, ta phải xem thử người thứ nhất ra tay với lão tử là quỷ thần nào!"

Phong Liệt ẩn trong tán cây, đôi mắt đỏ sậm chớp lóe lộ ra vô cùng khát máu và lạnh lùng.

Lúc này xung quanh vô tận lực hắc ám đang dần dung nhập vào trong cơ thể của hắn, chậm rãi cải tạo thân hình.

Vài giây sau, hắn hoàn toàn biến thành một Ma Long hình người toàn thân đầy vảy đen, các khớp đâm tủa gai, hợp thành một với bóng tối. Đây là chỗ vũ khí mạnh nhất của Phong Liệt, cũng là chỗ dựa lứn nhất để hắn đứng vững trong Ma Long giáo...Ma Long Hắc Ám Chi Thân!

Phong Liệt một bên yên lặng chờ đợi kẻ địch đến vừa thầm đặt quyết tâm, lần này trong rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc nếu kẻ địch không xuát hiện cao thủ trên chân khí cảnh thì hắn sẽ đưa hết tất cả vào địa ngục, bao gồm Sở Huyền!

Kẻ địch đằng sau không để hắn chờ đợi quá lâu, chỉ chốc lát sau có năm cái bóng đen dần tiến và tầm mắt hắn. Năm người mơ hồ hiện ra trong rừng cây, như u linh bóng đêm, nếu không phải Ma Long võ giả có năng lực nhìn bóng đêm siêu mạnh thì đúng là khó thể phát hiện ra họ.

Dường như mấy người kia cực kỳ cẩn thận, toàn thân ba bọc trong khói đen, rõ ràng đã có được bổn mệnh linh bảo của Ma Long võ giả, dạ mạc châu, không phải là đệ tử nguyên khí cảnh tham gia lần rèn luyện này. Như vậy xem ra mục đích của họ đã quá rõ, chính là Phong Liệt.

Năm người đi tới thân cây Phong Liệt ẩn núp, không hẹn mà cùng dừng bước chân, dần thu lại khói đen trên người, tìm kiếm xung quanh.

Phong Liệt nhìn chằm chằm xem, bất đắc dĩ phát hiện năm người này chẳng những cùng mặc đồ đen, lại còn đeo mặt nạ đen như mực không phản quang, chỉ lộ ra con mắt lóe sát khí, khiến người khó thể nhìn rõ diện mạo. Chỉ từ người họ ngẫu nhiên phát ra khí thế mạnh mẽ, Phong Liệt sơ bộ kết luận chắc mấy người kia có tu vi hậu kỳ nguyên khí cảnh.

- A? Sao tự dưng biến mất?

- Chắc chắn hắn còn ở quanh đây, mọi người chia nhau đi tìm!

Năm người bên dưới bàn luận một lúc, đột nhiên tách ra dò tìm phạm vi ngàn trượng tất cả chỗ có khả năng ẩn núp.

Trong đó một người áo đen dọc theo thân cây thô to hướng tới chỗ Phong Liệt ẩn núp, động tác nhanh nhẹn vô cùng, xem ra chỉ vài giây sau chắc chắn sẽ phát hiện ra Phong Liệt.

Phong Liệt cuối đầu nhìn người áo đen, khóe môi dần nhếch nụ cười tàn khốc.

Khi người áo đen cách hắn còn ba trượng thì đột nhiên bùm một tiếng, hắn biết mất trên chạc cây, khi xuất hiện đã ở trước mặt người áo đen ba thước.

Cùng lúc đó, tốc độ phản ứng của người áo đen rất nhanh, giật mình qua đi lập tức vung màn sáng trắng chói lòa ra trước mặt, trường đao sắc bén mạnh chém Phong Liệt.

Phản ứng của người này nhanh chóng nằm ngoài dự đoán của Phong Liệt, rõ ràng là trải qua nhiều kinh nghiệm tàn khốc mới có bản năng sinh tử như vậy, không phải đệ tử nguyên khí cảnh bình thường trong ám võ viện có thể so sánh.

Nhưng mắt thấy đao quang tới gàn người, Phong Liệt không hề kinh sợ, thậm chí lười cả trốn tránh.

*Đinh! Đinh! Đinh!

Liên tiếp mấy tiếng giòn vang qua đi, trường đao chém vào người Phong Liệt, dáy lên đốm lửa, dư uy của cương đao chém cành lá xung quanh mấy trượng hỗn độn, vô số lá cây nhanh chóng rơi rụng.

Nhưng tiếp theo người áo đen trợn tròn mắt.

Chỉ thấy cấp thấp linh bảo trường đao của gã chỉ còn lại chuôi đao thôi, thân đao dài dài vậy mà bị phản chấn thành vài khúc rơi xuống dưới.

Cùng lúc đó, nắm tay đầy gài dài ba tấc của Phong Liệt mang theo tiếng *xèo xèo* phá không mạnh đánh vào ngực của gã.

*Phụt!*

Một tiếng trầm đục qua đi, người áo đen giơ cao chuôi đao, ngừng lại tất cả động tác, con mắt trợn trừng, tràn đầy kinh hoàng và không tin tưởng, miệng thì thào phun ra vài chữ:

- Dạ... Mạc thú...

- A? Tổ cha nó! Đồ khốn kiếp! Dám xem làm tử thành dạ mạc thú hả? Lão tử có hình tượng anh tuấn thần võ như vậy có chỗ nào giống dã thú thấp kém chứ?

Phong Liệt đột nhiên xoay tròn nắm đấm dính ở ngực người áo đen, chớp mắt đánh vỡ trái tim tên này, dập tắt sự sống cuối cùng, rồi mạnh đạp một cước đá xác té xuống cây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lòng hắn dáy ngọn nửa, kiềm không được chửi thề. Hắn vung mảnh vụn nội tạng dính ở bàn tay, rồi nhìn trên người gai nhọn và vảy đen, cười khổ.

Đừng nói cái khác, thân hình Ma Long Hắc Ám Chi Thân của hắn đúng là có ba phần giống với dân bản xé dạ mạc thú tinh hồn trong dạ mạc đại hiệp cốc, đều là tàn thân vảy đen, gai tứ tung.

Điều phân biệt duy nhát một cái đứng hình người, bên kia thì hai chân chấm đất rồi kém một cái đuôi mà thôi, nếu không nhìn kỹ rất khó phân biệt được.

Lúc này tiếng động trên cây khiến người khác chú ý, còn lại bốn người áo đen lặng lẽ đi tới thân cây.

Họ không le lên cây, chỉ thấy một người rót cương khí vào trường đao trong tay, mạnh vung ra một đao.

Phút chốc gốc cây năm trăm người ôm, cao cỡ trăm trượng chọc trời kinh động vô số chim muôn, Phong Liệt cũng nhẹ nhàng đáp xuống.

Bốn người áo đen lập tức bao vây, bốn trường đao sáng choang từ xa chỉ vào cổ Phong Liệt, sát khí ngập trời tràn ngập thiên địa khiến người nghẹt thở.

Nhưng đợi họ thấy hình tượng của Phong Liệt thì người run lên, đồng thanh kêu:

- Dạ mạc thú?

Phong Liệt định ra tay, không ngờ đối phương thốt câu này khiến hắn tức giận nói:

- Đồ khốn kiếp! Các ngươi nhìn kỹ coi! Lão tử có chỗ nào giống dạ mạc thú hả?

- Ủa? Có dạ mạc thú biết nói hả? Đây chẳng phải là ít nhất tứ cấp trở lên sao? Trời ạ!!!

- Dạ mạc thú tiền bối bớt giận! Vãn bối không cố ý quấy rầy tôn giá, xin tiền bối thứ tội!

- Không đúng đâu? Dạ mạc thú cao nhất chỉ cỡ tam cấp thôi chứ? Đó giờ chưa nghe có dạ mạc thú trên tứ cấp nha?

- Ngươi ngu hả? Không biết trên thế giới có long thú biến dị sao?

- A...ừ ừ! Hiểu hiểu! Thì ra là biến dị dạ mạc thú tiền bối, tiền bối đại nhân đừng để bụng tiểu nhân, chúng ta lập tức rời đi ngay!

- ...

Phong Liệt nhìn đám người tự cho là thông minh, tức đến ói máu, nghe câu tiếp theo máu xông lên não, hắn lập tức nhoáng người lên nhào hướng bên người.

*Bùm! Bùm! Bùm!*

Liên tục thi triển bốn lần hóa ảnh kỹ, mỗi một lần chớp lóe đều tới trước mặt một người áo đen, đơn giản vung ra một đấm dễ dàng tạc nổ đầu bốn người thành đoàn máu.

Bốn cao thủ nguyên khí cảnh có sức chiến đấu không tệ ở trước mặt Phong Liệt không có chút sức đánh lại, nhẹ nhàng như là giết gà cắt cổ chó.

Chớp mắt bốn cái xác không đùa vô lực ngã xuống.

Sau khi giết bốn người, Phong Liệt không hề thấy vui mà cực kỳ buồn bực, thầm than xui xẻo.

Nhưng cũng không thể tránh bốn người không có ánh mắt, dù sao Ma Long Hắc Ám Chi Thân ở trong thượng cổ điển tịch ghi chép đó là nghịch thiên thần thông của Ma Long Hoàng, không ai chính mắt thấy, rốt cuộc nó có tồn tại không thì chẳng ai chứng thật được.