Mạc Vi Nhã bước xuống giường, đến trước gương ngồi xuống, thẫn thờ nhìn cô nương kiều tiểu linh lung trong gương.

Chính nàng cũng không thể ngờ đến, bản thân vậy mà thực sự có thể sống lại! Quả thực quá mức thần kì rồi!

Phương Tình sau khi tỉnh lại liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, hơn nữa cơ thể cũng không còn là nữ nhân trưởng thành mà là một tiểu nữ nhi. Lúc này Phương Tình quả thực bị kinh sợ không thôi. Vốn tưởng đã chết trong đám cháy kia, vậy mà cuối cùng có thể sống lại trong thân xác của đích trưởng nữ phủ Mạc Thái uý.

Mạc gia là hào môn thế gia, có quyền uy không nhỏ trong triều, mà Mạc Kính Viễn cũng là thần tử được Tôn Diệm tín nhiệm. Vậy nàng cũng coi như ở hiền gặp lành, trời cao thương xót mà cho trọng sinh ở một thế gia quyền quý đi?

Phương Tình à không, bây giờ nàng đã là Mạc Vi Nhã, là người của Mạc gia chứ không phải Phương gia. Có người trọng sinh liền coi như buông bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, không tranh đấu, cũng chẳng để tâm ân oán tình thù kiếp trước.

Chỉ là...nàng không làm được.

Cứ mỗi đêm đến, hình ảnh An Viên bị đánh đến chết hay Tôn Hiên bất lực ngồi trong đám cháy lại hiện rõ trong tâm trí Mạc Vi Nhã, khiến nàng chẳng thể nào yên giấc.

Ông trời cho nàng cơ hội sống lại, vậy thì nàng đành phải tận dụng tốt cơ hội này, khiến cho Tôn Diệm và Mặc Liên sống không được, chết cũng không xong, cho bọn chúng hiểu được những đau đớn, tổn thương mà mẫu tử nàng phải chịu!

Vi Nhã nhìn vào gương, phản chiếu lại đôi mắt đậm sát ý, trong lòng không khỏi rét buốt.

Là ai đã khiến nàng trở nên như vậy?

Nàng cười nhạt nhìn bản thân trong gương lần nữa, nụ cười quỷ dị treo đầu khoé môi.

Mạc Vi Nhã là Phương Tình, Phương Tình là Mạc Vi Nhã.

.......

Tôn Bắc sau khi hồi phủ cả người vẫn còn như ở trên mây, ánh mắt hắn vô hồn, hai tay nắm chặt lấy kỉ vật của Phương Tình.

Nãy khi trên đường hồi phủ, hắn có mở thử phong thư mà Lý công công gửi đến. Bên trong là một cây trâm phượng tinh xảo, còn có chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn của Phương Tình. Là cung nữ A Nguyệt đã cất giữ cẩn thận, rồi nhờ Lý Tú giao cho Tôn Bắc, sau đó tuẫn táng theo chủ.

Người của Phương Tình cũng chỉ có A Vũ và A Nguyệt. A Nguyệt tuẫn táng theo chủ, còn A Vũ vì muốn đòi lại công đạo cho chủ nhân của mình, cuối cùng cũng bị Tôn Diệm cho người đánh chết. Đến lúc chỉ còn một hơi thở cuối cùng, nàng cũng vẫn gắng gượng nói nương nương của bọn họ vô tội.

Tôn Bắc quay về thư phòng, cất trâm phượng và khăn tay vào một rương nhỏ, sau đó cất giấu cẩn thận, tránh cho kẻ khác phát hiện lại sinh điều không hay.

........

"Tiểu thư, mau tỉnh! Hôm nay Thịnh Vũ Tướng quân đến thăm người a!"

A Huyên hứng khởi mở cửa viện tử của Mạc Vi Nhã, sau đó lại nhận ra bản thân đã thất thố, sợ sệt quỳ ở ngoài cửa viện.

Vi Nhã ngồi bên trường kỉ đọc sách, liếc mắt thấy A Huyên hồ náo chạy vào trong phòng, cũng im lặng nhìn nàng không nói gì.

"Tiểu thư, A Huyên biết sai rồi! Mong tiểu thư tha tội!"

A Huyên mới được điều đến viện tử của Vi Nhã hầu hạ, cũng không biết rõ tiểu thư nhà mình ra sao, vốn tưởng chỉ là một tiểu nữ tử hồn nhiên, ngốc nghếch, vậy mà ai ngờ....

"Đứng lên đi, lần sau để ý một chút"

Vi Nhã gấp quyển sách trên tay lại, đi đến trước gương ngồi xuống. A Huyên lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn cầm lược chải tóc cho chủ tử.

Ba ngàn sợi tóc thướt tha khiến A Huyên chạm vào liền vui thích không thôi. Quả nhiên là quý nữ thế gia, đến mái tóc cũng được bảo dưỡng thật tốt, nàng thật sự rất ngưỡng mộ!

"Tiểu thư, nô tì ở bên viện của phu nhân, đem đến cho tiểu thư điểm tâm sáng"

Lão mama hầu hạ bên cạnh Ôn Duyệt phu nhân nói vọng vào, đằng sau là một hàng dài các tì nữ bưng bê điểm tâm sáng cho Mạc Vi Nhã.

"Mama mau vào đi"

Lão mama "vâng" một tiếng, phất phất tay cho đám tì nữ dâng thiện vào cho nàng. Trên bàn bày đầy những món điểm tâm thơm phức, được trang trí bắt mắt, không khỏi khiến người ta nuốt nước miếng một tiếng.

Vi Nhã cười trừ nhìn một bàn đầy đồ ăn trước mắt, trước đây mỗi ngày thân chủ đều ăn nhiều vậy sao? Vì sao mỗi sớm tỉnh dậy đã là một bàn đầy sơn hào hải vị, cao lương mỹ thực rồi?

"Tiểu thư, người có gì không vừa lòng sao? Nếu người muốn ăn gì, lão nô liền thông báo với nhà bếp làm cho mọi người"

Lão mama lo lắng nhìn Mạc Vi Nhã. Chẳng phải lúc trước Đại tiểu thư rất thích mấy món này sao? Tại sao bây giờ lại không động đũa nữa rồi?

"Mama, người cho đem đồ ăn xuống đi, làm phiền nhà bếp chuẩn bị cho ta một bát Tuyết Cáp hấp đường phèn là được rồi. Sau này mỗi sáng cũng đổi thành một hai món bổ dưỡng một chút"

Lão mama và đám tì nữ thất kinh một hồi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đem đồ ăn xuống.

Những thứ sơn hào hải vị này nếu chủ nhân mà không ăn nữa hoặc không ăn hết, một phần chính là để cho đám gia nhân trong phủ ăn đó! Mà hôm nay đại tiểu thư lại không động đũa tí nào.

Thực sự hạnh phúc chết mất!

Gần nửa canh giờ sau lão mama lại cho người đem Tuyết Cáp hấp đường phèn đến, bản thân thì lui về viện tử của Ôn Duyệt phu nhân thông báo.

A Huyên đứng đằng sau hầu hạ Vi Nhã dùng thiện, hai tay chậm rãi xoa xoa bụng nhỏ.

"Ngươi đói thì xuống nhà bếp ăn cùng bọn họ đi, chốc nữa quay lại là được"

Vi Nhã không nhìn tiểu cô nương đằng sau, lạnh nhạt nói. Cũng chỉ là một tiểu hài tử, đã bị phụ mẫu bán cho đám chợ đen, cũng thật đáng thương.

"Đa tạ tiểu thư! Nô tì sẽ nhanh chóng quay về!"

A Huyên vui vẻ đa tạ Vi Nhã, lần này liền rút ra kinh nghiệm không thất thố trước mặt tiểu thư nhà mình nữa, quy củ hành lễ rồi lui xuống.

Vi Nhã vừa dùng xong điểm tâm thì Ôn Duyệt phu nhân đã vui vẻ đẩy cửa phòng. Đằng sau còn có một hàng dài tì nữ theo sau.

"A Nhã! Tôn Bắc sắp đến rồi, mẫu thân sửa soạn cho con một chút!"