*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Huynh dám đi kể với sư tôn, Bạch Trạch và Anh Chiêu ta sẽ không nhìn mặt huynh nữa."

"Tiểu tử ngốc nhà ngươi cho là ta nhiều chuyện đến vậy thật sao? Thấy ngươi bình bình an an như vậy đại sư huynh yên tâm rồi, ta phải về phụng mệnh báo cho sư tôn biết đây."

Hắn nghe vậy nét mặt lộ rõ biểu cảm hụt hẫng, không nỡ để y rời đi ngay.

"Huynh cứ thế mà đi về Bắc Minh ngay à? Đại sư huynhhhh! cũng gần một ngàn năm rồi chúng ta mới gặp lại.

Đệ còn rất nhiều chuyện muốn nói với huynh."

Vừa đi đến cửa nghe mấy lời hắn nói khiến Cùng Kỳ trở vào xoa đầu an ủi.

Hắn đưa tay vịn chặt vạt áo y như lần đầu tiên họ gặp gỡ, ánh mắt lưu luyến khiến người trước mặt chạnh lòng.

"Ta đang vướng vào hai tên phiền phức Sát Thần và Hạo Thiên sợ sẽ liên lụy đệ mất.

Tạm thời ta về tìm sư tôn giải quyết chuyện của chúng trước.

Đệ phải bình an vô sự, sư tôn và các huynh đệ đều rất lo lắng cho ngươi."

"Đại sư huynh, đệ ở ma địa nhân giới, huynh ở Hồng hoang chi cảnh.

Thiên sương vạn dặm.

Nhìn thấy huynh đã là chuyện của một ngàn năm trước, bất quá ta lại nghĩ không biết chúng ta còn bao nhiêu cái một ngàn năm."

Cúi mặt quẹt ngang giọt lệ đang rưng rưng tựa hồ muốn trượt dài trên gò má nhỏ nhắn của hắn, Cùng Kỳ không nghĩ đến những lời này từ miệng tiểu sư đệ nói ra.

Y giơ hai ngón tay biến ra nanh vuốt sắt nhọn tự đâm thủng lồng ngực mình moi ra một viên châu màu vàng lóng lánh rồi bóp nó làm hai mảnh búng nhẹ vào trong người Cửu Anh.

"Huynh điên rồi sao? Nội đan chia cho ta một nửa sẽ khiến linh khí toàn thân huynh đảo lộn hết lên."

Y chỉ tay vào lồng ngực nơi vết thương tự động liền da.

"Đệ xem cơ thể ta tạo thành từ viễn cổ không lẽ lại bị linh khí công tâm mà chết? Ngược lại mấy lời nói như trăn trối của ngươi khiến đại sư huynh thấy bất an thật sự.

Phải ngoan ngoãn cho đến lúc ta quay lại."

"Đại sư huynh.

Huynh không sao thật chứ."

"Quay trở vào đi!"

Cùng Kỳ ngay lập tức quay mặt bước thẳng ra cửa không ngoái lại nhìn như sợ để hắn bắt gặp sắc mặt khó coi của mình.

Khuất khỏi tầm nhìn của sư đệ, y bị mất thăng bằng tựa người vào lan can, đầu óc quay cuồng như đất trời đảo lộn vẫn cố đi thật nhanh ra khỏi đó.

Vừa bước đến cửa sau đã va vào một bóng đen đang đi đến, Cùng Kỳ ngước mặt lên.

"Tại sao ngươi lại...!Ở đây?! Ngươi...!" - Tầm nhìn của y mờ nhạt dần rồi chìm vào bóng tối vì mệt mỏi, kẻ lạ mặt cúi người bế bỗng Cùng Kỳ vác trên vai mang đi, hình như là quen biết.

Cốc Tử bước vào cầm theo hai bầu rượu thơm nức.

"Cửu tiểu tử thật là diễm phúc, sư huynh người tốt với ngươi như vậy, mang nửa tính mạng tặng cho ngươi."

Cửu Anh: "Lời này là sao?"

Cốc Tử lắc đầu:

"Còn hỏi nữa.

Nội đan là cội nguồn gốc rễ của việc tu luyện và thọ mệnh, hắn mang một nửa linh lực tặng cho ngươi còn không phải là cho nửa cái mạng sao?"

"Đại sư huynh..." - Hắn tức tốc bước ra cửa định đuổi theo.

Cốc Tử hiểu ý liền vương người nắm tay Cửu Anh lại.

-"Này này này...!Bây giờ đuổi theo chắc không kịp đâu với lại biết hắn ở đâu mà tìm.

Bên ngoài giờ đang rất loạn lạc, mấy lão điện chủ đang ở ngoài đường, tốt nhất ngươi đừng ra đó."

Cửu Anh: "Bên ngoài có gì à?"

Lão ta kéo hắn xuống ghế ngồi: "Mấy nghi thức xung hỉ theo thông lệ hằng năm ấy mà.

Năm nay trên đường tới đây một đồng nữ chịu không nổi lệ khí đã chết, bọn họ thế vào một nam nhân tình vào."

Cửu Anh:

"Đồng nữ? Nam nhân!?"

Cốc Tử:

"Nghi thức này ở nhân giới gọi theo cách hoa mỹ là minh hôn, chúng tế mười nữ nhân độ mười lăm tuổi cùng lễ vật cống nạp cho ma giới chúng ta."

Cửu Anh: "Ông nói từ từ lại, hình như là có nhầm lẫn gì hả?"

Ông ấy lắc đều ly rượu trầm ngâm nhìn hắn rồi kể lại từ đầu.

Chuyện phải kể từ sau khi Cửu Anh thần hồn tận diệt.

Thập nhị yêu vương lấy cớ cái chết không minh bạch đó dấy lên bạo động muốn phá nát vách ngăn của luân hồi đại đạo để tiến vào nhân giới.

Nhân tôn lúc đó của nhân tộc - Hứa Âm người đứng đầu của bốn đế quốc lớn nhất Tứ đại bộ châu ngỏ ý cầu hòa, mặt khác hắn viết văn tự nhờ các đại tông môn lớn cầu cứu thiên giới.

Để tránh tam giới chiến không còn cách nào khác Đế Vương Phàm phải chống lưng cho nhân tộc.

Thập nhị yêu vương ra điều kiện mỗi năm Cát kỵ đều phải dâng mười đồng nữ để làm minh hôn xoa dịu phẫn nộ của ngươi.

Nghe sơ qua mấy cái nghiệp chướng mà bọn thuộc hạ tạo cho mình hắn không giấu nổi bối rối chống tay lên bàn, lòng bàn tay đan vào nhau tính nhẩm.

Một năm mười người, một ngàn năm...!Chết hơn một vạn nữ nhân.

Cửu Anh: "Những cô nương đó sau khi đến đây sẽ thế nào?"

Cốc Tử:

"Trói lại đưa vào bên trong hoàng lăng để họ tự sinh tự diệt.

Xem như là gả cho ngươi.

Chờ lát nữa vui vẻ xong ta dẫn ngươi đi xem."

Cửu Anh: "Vui vẻ cái gì nữa!? Hết cả hứng rồi đi liền đi."

Cả hai đứng trên lầu nhìn qua cửa sổ, dưới phố là khung cảnh vô cùng náo nhiệt, cả mười chiếc kiệu hoa đỏ treo đèn kết hoa.

Đèn lồng từ các trang viên nối nhau thắp sáng cả không trung.

Xung quanh đoàn người diễu hành rất nhiều hoa bỉ ngạn rãi khắp lối đi.

Tiếng trống kèn vô cùng bắt tai không khác gì đám cưới ở nhân gian, chỉ khác ở chỗ những tân nhân này sinh mệnh như chỉ mành treo chuông.

Hôn lễ này không khác gì đám tang của họ.

Phía trên đoàn người là các điện chủ đang cưỡi tọa kỵ phi hành quan sát nghi thức.

Cửu Anh còn nhìn thấy cả Bạch Anh, nàng vẫn rất xinh đẹp mặc dù dung mạo đã thay đổi ít nhiều theo thời gian.

Cốc Tử:

"Tiểu tử Tam đầu long năm nào cũng không đến dự cái nghi thức chết chóc này.

Hắn bị rất nhiều người chỉ trích là không tôn trọng ngươi."

Cửu Anh:

"Lần trước ta tiện miệng mắng nó vài câu liền giận dỗi bỏ đi."

Cốc Tử: "Lạ thật, hắn bị ngươi mắng từ nhỏ đến lớn mà.

Vẫn còn có thể giận dỗi?"

"Mặc nó, ta sẽ đánh đòn nó sau, giờ đi xem nghi thức cuối cùng của minh hôn nào!"

Cửu Anh tạo dịch dung rồi phóng lên cửa sổ, Cốc Tử mở to mắt quát lên: "Cửu tiểu tử không có linh lực từ đây nhảy xuống sẽ gãy chân đấy."

Hắn nhảy trực tiếp xuống dưới, viên châu đỏ trên tóc phát sáng rồi biến thành một luồng khí đỏ nâng cả người hắn lên bay di chuyển theo đoàn người bên dưới.

"Lão đầu, Ta đi trước đây.

Tiền rượu lão tự nói mời từ đầu nhé.

Đi thôi Đế Á."

Dọc đường hỏa khuyển không dám lên tiếng, Cửu Anh nghĩ đến rất nhiều chuyện xảy ra trong lúc mình không có ở đây.

Bọn yêu vương quả thật đã quá lộng hành, chuyện dùng mạng tế lễ nếu đến tai của thần giới không sớm thì muộn cũng bị Tứ đại thần cung lấy làm cái cớ chinh phạt ma môn.

"Gâu?!!" - [ Tôn thượng rất hợp với màu tóc trắng.]

"Ta thích màu đỏ hơn." - Hắn trả lời đanh gọn.

Cửu Anh nắm một lọn tóc của mình lên ngắm nhìn, khó khăn lắm mới có thể độ kiếp, vượt qua chín đạo lôi để tóc chuyển thành màu đỏ, đùng một cái tu vi rơi xuống mức chẳng còn gì.

Ngó lên nền trời âm u của Ma giới rồi bỗng nhiên khuôn mặt Cửu Anh tối sầm lại chợt nhớ ra một chuyện, hắn nghiêm mặt gằn giọng với Đế Á.

"Nhưng mà nói mới nhớ, ngươi lúc nào cũng ở bên cạnh ta thế lúc ta và Đế Vương Phàm...!Ngươi không phải đã nhìn thấy những chuyện không nên thấy rồi chứ?"

Một nguồn sát khí từ đâu tràn đến xung quanh khiến Đế Á lạnh cả lưng.

Quả thật nó đã chứng kiến chân thực từ đầu tới cuối không bỏ lỡ một khoảng khắc nào.

Nó theo hắn mấy vạn năm chuyện hoan ái như thế đã khá quen thuộc nhưng mà lần đó cũng thật bổ mắt khi lần đầu nhìn chủ nhân ở thế bị động.

"Gâu!? Gấu gâu" - [ Thấy gì cơ? Thuộc hạ không biết tôn thượng đang nói gì? ]

Cửu Anh mỉm cười vỗ nhẹ lên mông của nó.

"Đế Á ta kể ngươi nghe ở nhân giới có vài chuyện rất thú vị, phàm nhân nuôi chó muốn nó tuyệt đối trung thành với mình thì họ sẽ thiến để nó không chạy theo con cái được nữa.

Chúng ta thử đi."

"Ẳng..." - [ Có hơn một vạn tám ngàn sáu trăm cách chứng minh bản thân trung thành.

Chuyện người vừa nói đừng nghĩ tới nữa.

Còn nữa, là tên khốn nạn nào nói chó thiến mới trung thành?! ]

Cửu Anh:

"Ngươi liệu hồn ngươi đấy.

Nếu để chuyện đó truyền ra ngoài hậu quả tự chịu."

Bên dưới không khí ảm đạm u uất bao trùm các kiệu hoa.

Tất cả người ngồi trong đó đều rất tuyệt vọng vì biết mình sắp đi vào chỗ chết.

Hai bên đường khá nhiều yêu quái vây quanh vui như xem hội, nghi thức này năm nào bọn họ cũng dự, một phần cũng không phải hiến tế đồng loại nên đa số coi là chuyện bình thường và hiển nhiên, không ai đồng cảm cho số phận những cô nương đáng thương ngồi trong kiệu.

Mỗi kiệu hoa đều treo đèn lộng lẫy, kiệu phu gồm những bộ xương trắng hếu ăn vận hỉ phục màu đỏ trông rất ghê rợn, đi ngay phía sau là mấy tên tiểu yêu gánh theo mấy kiệng rượu thơm nức mũi.

Lễ vật hồi môn nhân tộc cống nạp theo cùng các tân nương rất phong phú, bảy hòm linh thạch và tám rương vải vóc lụa là, ngoài những thứ đó còn có một trăm loại đan dược từ hạ cấp đến thượng cấp.

Những thứ này đều dâng vào trong một mật thất ở hoàng lăng.

Diễu hành khuất khỏi khung cảnh tấp nập của trung tâm Tứ điện đoàn người tiến sâu vào một đoạn đường vắng lặng bỏ lại đường sá tráng lệ sau lưng.

Đường phía trước càng đi càng tối, ánh sáng le lét bên ngoài kiệu hoa cũng dần tắt.

Bạch Anh điện chủ đi đến phía trước vung tay mở ra một vòng xoáy linh lực đen ngòm cuồn cuộn chảy và yêu cầu đoàn diễu hành dừng lại.

"Các vị tân nương, các ngươi được gả vào ma giới trở thành thê thiếp của Ma tôn.

Sau khi bước qua cánh cửa này tiến vào trong tầng sâu nhất của Cửu U Thập Tam Thiên mãi mãi không thể trở về được nữa.

Cuối đoạn đường này là hoàng lăng."

Cửu điện chủ cưỡi trên thân đại hắc điểu hô to: "Đã nghe Tứ điện chủ nói rồi chứ? Tất cả những người đưa dâu ở nhân giới đến có thể quay về được rồi.

Kiệu hoa sẽ được kiệu phu đưa tiếp đoạn đường còn lại."

Bát điện chủ vuốt ria mép:

"Tứ điện chủ trì đại lễ cũng có thể về, mấy rương cống vật linh thạch, đan dược và gấm vóc để Đại điện chủ, Tam điện chủ và mấy người bọn ta hộ tống tiếp."

Bạch Tử nhịn không được quát lên:

"Bát điện vương, ông coi mẫu thân ta là kẻ ngốc hay sao? Mấy trăm năm qua bao nhiêu cống vật đều bị các ngươi chiếm làm của riêng.

Các ngươi từ đầu chí cuối đều lợi dụng cữu cữu, cả lúc chết rồi cũng muốn kiếm lợi ích từ ông ấy."

Lục điện chủ:

"Tứ thiên thiếu chủ ngươi đang hỗn láo với trưởng bối đấy, tấm lòng thành kính bọn ta dành cho tôn thượng nhật nguyệt chiếu rọi, sao lại nói khó nghe thế."

Nhị điện chủ vuốt ve con tọa kỵ của mình: "Tứ thiên thiếu chủ nếu lo lắng có thể cùng theo vào...!À ta quên mất bên trong tầng sâu nhất của Cửu U chẳng may bị yêu vật cắn chết mấy người bọn ta còn bảo vệ các tân nương của tôn thượng không rảnh quan tâm ngươi đâu."

Bạch Anh cuối mặt quay đi: "Đủ rồi Bạch Tử! Chúng ta về, còn phải tìm lại Huyết Ngục cho cữu cữu ngươi.

Không nên tốn thời gian vì mấy chuyện này nữa."

"Mẫu thân bọn họ rõ ràng..."

Bạch Anh:

"Ta bảo ngươi về! Các vị điện chủ, phiền mọi người đưa tân nương và tế phẩm đến tận hoàng lăng.

Giúp ta thắp nén hương cho hiền đệ."

Chờ hai người họ đi khuất chỉ còn lại chín vị điện chủ và đoàn cốt thi khiêng kiệu.

Bát điện vương mới nhảy khỏi tọa kỵ xuống đất.

"Mọi người đều biết chuyện Huyết Ngục không cánh mà bay rồi chứ?"

Thập Nhất điện:

"Thế gian này ngoài con rắn chín đầu đó ra có thể là ai? Cửu Anh hắn còn sống thật sao?" - Sư tôn thiên vị tên tiểu tử đó thật...!Cửu Anh mừng cho đệ.

Bát điện chủ: "Vậy các ngươi định thế nào?"

Tam điện chủ nghe nói Cửu Anh vẫn còn sống vui mừng khôn xiết nhưng trước mặt những kẻ đầy mưu tính như các vị yêu vương hắn không tiện bày ra thái độ của mình mà giữ vững trung lập như Nhị điện, Ngũ điện, Cửu điện và Thập Nhị điện.

Tam điện chủ:

"Ta không quan tâm cũng không phản đối các ngươi định làm gì nhưng mạng của ta và Đại điện chủ do tôn thượng cứu, những chuyện thương thiên hại lý chừa phần bọn ta ra."

Riêng Lục điện chủ là tên tiểu nhân gió chiều nào nương chiều nấy, y luôn ganh ghét kẻ mạnh hơn mình, chuyên bắt thóp điểm yếu của kẻ khác để tìm lợi ích, lần này liên thủ với Bát điện và Thập điện vương để ăn chặn tế phẩm.

Không biết sau lưng hắn đã biết bao nhiêu lần làm ra những chuyện tày đình.

Ngoài ra thì Lục điện chủ rất giỏi trong trong việc quan sát, y đã sớm nhìn ra si tâm của Tam điện chủ dành cho Cửu Anh.

Mà người thô kệch đầu óc đơn giản như Đại điện chủ còn biết, thiên hạ có lẽ chỉ ma tôn đại nhân là không thấu.

Nhân cơ hội y liền chế giễu Tam điện chủ:

"Một tiếng tôn thượng, hai tiếng cũng tôn thượng.

Tam điện vương đừng tưởng ta không biết ngươi đối với tên ma đầu đó là cái loại tâm tư gì.

Ngươi muốn trèo giường hắn bọn ta cũng có thể giúp mà."

Nghe xong Tam điện vương đổ mồ hôi cứng họng không phản biện lại ngay, Đại điện chủ thấy thế vô cùng tức giận rút đao ra:

"Câm miệng đi, không cho phép ngươi nói huynh đệ ta như thế, bọn ta đối với Cửu Anh đại nhân là hết lòng tôn kính sao lại có cái lòng dạ như ngươi vừa nói chứ?"

Bát điện chủ đến gần vỗ vai Tam điện chủ: Chỉ cần ngươi giúp ta diễn một màn kịch nhỏ dụ Cửu Anh ra mặt, lấy được truyền thừa của ba đại ma trận bọn ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng của mình."

"Đừng mong ta giúp bọn rác rưởi các ngươi." - Tam điện chủ hai mắt mở to, rõ ràng hắn đang dao động nhưng cả thẹn mà quay đi.

Lục điện chủ nói với theo: "Tam điện chủ suy nghĩ kỹ nha."

Nhất điện và Tam điện rời khỏi không khí bớt nặng nề hẳn, Thập Nhất điện chủ ngờ vực nhìn hai kẻ đang đắc thắng.

"Nói vậy Cửu Anh trọng sinh rồi nhỉ?" - Thập Nhất điện chủ mĩm cười.

Lúc này Lục điện dời ánh mắt lên người Thập Nhất điện chủ, hắn là kẻ kín tiếng nhất trong các yêu vương.

Chẳng ai biết hắn từ đâu đến và có lai lịch ra sao.

Y cũng không nhìn ra mục đích của hắn ở Thập Tam Thiên là gì.

Hầu như tất cả phúc lợi dành cho yêu vương như tài nguyên hay pháp bảo Thập Nhất điện chủ đều xem thường.

Mọi người chỉ biết Cửu Anh dẫn hắn về sau chuyến du hành trở về từ Tây Côn Luân, chưa ai thấy hắn thi triển thần thông cũng không ai biết thực lực của kẻ này nông sâu thế nào, dù vậy thái độ Cửu Anh đối với Thập Nhất điện rất thoải mái.

Sẵn dịp này y thăm dò luôn ý tứ của hắn.

"Thập nhất điện cũng có hứng thú với ma tôn.

Các ngươi đoạn tụ hết thì mấy vạn mỹ nữ ở Thập Tam Thiên của chúng ta sẽ để cho ai đây."

"Cho ta xin đi.

Tên tiểu dâm ma đó không phải bạch nguyệt quang của bổn điện chủ."

Thập nhất điện lắc đầu xua tay lấy ra lệnh bài kim quang để mở lối vào tầng sâu nhất Cửu U.

Kim Quang lệnh là pháp bảo thông thiên có thể di hành dịch chuyển mở ra con đường đến bất cứ nơi nào trên thế gian, trong thiên hạ chỉ có vài cái.

Giá của nó nằm ở trên mây, Thập nhất điện chủ ung dung bước vào trước mà không hề phòng bị gì cũng khiến cho mấy kẻ khác cả nể.

Nơi đặt hoàng lăng là chỗ sâu nhất của Cửu U trùng trùng nguy hiểm, ác thú khắp nơi đừng nói là bọn họ.

Cửu Anh còn sống nếu không có chuyện cũng không đặt chân đến mà hắn lại đi vào mở đường như nơi không người.

Bát điện chủ giơ tay cho đoàn người phía sau tiến theo.

Ông ta hỏi Lục điện chủ lần nữa.

"Ngươi thực sự không nhìn ra Thập Nhất là người thế nào à?"

Lục điện chủ lắc đầu: "Điều tra lai lịch của hắn còn khó hơn chuyện điều tra xem Thiết Phiến có phải con trai ruột của ông không."

"Ngươi...!Ta nghiêm túc đấy!"

"Ta cũng nghiêm túc mà, Chẳng ai biết Thập Nhất điện chủ là ai và tu vi ra sao cả, cũng không ai có can đảm thử đánh với hắn."

Bát điện chủ: "Cả tên cũng không điều tra được?"

Lục điện chủ: "Có lần ta nghe Cửu Anh gọi hắn là Hỗn Độn."

"Hỗn Độn?! Hình như đã nghe qua ở đâu rồi."

Đoàn người mất hút vào không gian tối đen, Cửu Anh cùng Đế Á đứng ở phía ngoài từ từ nhìn cánh cổng đóng lại.

Đế Á quắc đuôi cuồng nhiệt đưa mắt nhìn qua Cửu Anh chờ đợi hắn ra lệnh cho mình mở cổng.

Như vậy nó sẽ được thể hiện thần lực trước mặt chủ nhân.

Cửu Anh trầm ngâm một lát rồi bỏ đi.

"Đi thôi Đế Á.

Nơi đó tối như vậy ta không muốn vào đâu, về tìm Vô Thiên hoặc đi đánh bạc vui hơn."

Nó ngậm lấy vạt áo của hắn kéo đi.

"Gâu...!Gâu!" - Tôn thượng không muốn xem bộ mặt thật của bọn họ à? Còn Vương Phàm thiên đế thì sao?

"Có gì mà xem, mấy kẻ đó từ lâu ta đã nhìn rõ chúng là người thế nào...!Kể cũng lạ, mùi của Vương Phàm rõ ràng là bên trong mấy chiếc kiệu hoa kia nhưng sao hắn lại để cho người ta bắt nhỉ? Thôi mặc kệ đi liên quan gì ta!"

"Gâu!! Gấu.

Gầu gâu ẳng!" - Sao lại không? Bao nhiêu rương linh thạch, đan dược...!Đều là bọn chúng ăn bới ăn bớt của tôn thượng đấy.

Tài sản đó dâng cho ngài mà?? Mang nhiêu đó đi đánh bạc cũng đánh bảy ngày bảy đêm không hết đâu.

Mấy lời này quả nhiên khiến Cửu Anh khó chịu, hắn càng nghĩ càng tức.

Tiền kia đúng là dâng cho hắn.

"Đế Á! Mở cổng tầng cuối Cửu U cho ta, bổn tôn phải lấy lại những gì đã mất.".