"Vạn vật đều có sinh mệnh, cớ sao các hạ lại đối xử tàn bạo với một nhành hoa yếu ớt thế kia?" Liễu Ngọc Phong đang đi về phía có nhiều sen nở nhất, tình cờ chứng kiến một vụ "thảm án". Hắn nhìn theo hướng "hung khí" bay tới, thấy dưới một gốc đại thụ mọc cạnh hồ là một bóng lưng gầy gò, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào là không tỏa ra oán khí.

Cuối cùng cũng gặp được một người, Liễu Ngọc Phong mừng lắm, vội vàng bước lại gần.

Mạc Vô Vi đang than thân trách phận, nghe có người nói chuyện với mình thì rất ngạc nhiên, bởi lúc cậu tức giận, những người khác trong Thanh Vân giáo đều tự động tránh xa ba thước. Tâm trạng cậu đã không tốt thì chớ, tên mắt mù kia còn dám lên tiếng chỉ trích, chẳng khác nào châm dầu vào lửa. Mạc Vô Vi nổi sùng, đứng phắt dậy định cãi tay đôi với người kia. Cậu quay ngoắc lại, đúng lúc Liễu Ngọc Phong cũng bước sang bên này, thế là tầm mắt hai người chạm nhau, đôi bên đều sững sờ.

Mạc Vô Vi quét mắt đánh giá nam tử trước mặt, người nọ mặc bạch y, tóc đen dài đến eo, khí chất bất phàm, từ lúc mà Thanh Vân giáo xuất hiện một người tuấn tú đến nhường này vậy nhỉ?

Mạc Vô Vi sinh ra và lớn lên ở núi Thanh Vân, nơi xa nhất mà cậu từng đặt chân đến có lẽ chỉ là Nghĩa Thành cách chân núi vài canh giờ đi bộ. Trong ấn tượng của cậu, nam nhân tuấn mỹ nhất là cha và đại sư huynh. Nhưng nếu đặt hai người đó đứng cạnh nam tử lạ mặt này, thì trông họ chẳng khác gì hai con nhỏ nhoi đom đóm bị lu mờ bởi ánh sáng rực rỡ của Mặt Trăng. Hai mắt Mạc Vô Vi dại ra, lời mắng chửi đang chực chờ nơi cuống họng cũng bay đi đâu mất.

Liễu Ngọc Phong cũng hòa nhã quan sát Mạc Vô Vi. Người này rất khác so với đám nam tử thô lỗ cục cằn mà Liễu Ngọc Phong gặp hồi sáng. Đối phương có làn trắng như sữa bò tươi, đôi mắt như cất giấu vạn vì sao lấp lánh, đôi môi kiều diễm ướt át, nốt chu sa giữa trán điểm thêm mấy phần quyến rũ, tổng thể tuy rất đẹp, nhưng không phải kiểu liễu yếu đào tơ, mà là kiểu mạnh mẽ, kiên cường.

Ở Thanh Vân giáo, dù là nam hay là nữ thì cũng được dạy dỗ như nhau, đều mặc một loại đồng phục màu đen, người nào không hợp, mặc bộ đồ này vào, trông như già đi mấy chục tuổi. Nhưng nếu mặc hợp thì lại rất ưa nhìn, ví dụ điển hình là người trước mặt Liễu Ngọc Phong đây. "Nàng" búi tóc cao, cố định bằng một sợi dây buộc cũng màu đen nốt, hai đầu dây buông xuống bên tai, không gió tự bay. Trang phục của nàng còn có thêm một dải lụa đen quấn quanh cổ, trên có đính một viên ngọc phỉ thúy màu tím, đại biểu cho người có cấp bậc từ hàng hộ pháp trở lên.

Liễu Ngọc Phong dời mắt xuống thắt lưng "nàng", nơi đó có treo lủng lẳng một lệnh bài có khắc hai chữ "Thiếu chủ". Tới đây, Liễu Ngọc Phong đã hiểu.

Thấy đối phương cũng đang ngó mình, Mạc Vô Vi lập tức choàng tỉnh, bấy giờ cậu mới nhận ra mình vừa thất thố cỡ nào, thế mà lại bị vẻ đẹp của một gã nam nhân hớp mất hồn. Giáo chúng Thanh Vân giáo cậu đều biết cả, người kia mặc đồ trắng, tất nhiên không phải là người trong giáo rồi. Đây chắc hẳn là cái vị đại hiệp vừa xuất hiện đã khiến cấp cao của Thanh Vân giáo nháo nhào.

"Ngươi là Liễu Ngọc Phong?"

Mạc Vô Vi ho khẽ, trong chớp mắt đã trở lại bộ dáng khinh người khinh đời. Cứ nghĩ đến việc chức giáo chủ vốn là của mình lại rơi vào tay Liễu Ngọc Phong, lửa hận của Mạc Vô Vi tức khắc lại bùng lên, đốt sạch sành sanh hảo cảm do vẻ ngoài tuấn mĩ của Liễu Ngọc Phong đem lại.

Liễu Ngọc Phong cảm thấy chất giọng của "cô nương" này rất đặc biệt, không mềm mại như những nữ tử mà hắn từng gặp, mà là một chất giọng hơi trầm, nghiêng về trung tính, nghe rất có cảm xúc, khiến người ta cứ lưu luyến không thôi. Có điều, giọng "nàng" hay cỡ nào đi chăng nữa cũng không che nổi địch ý ẩn sau từng câu chữ, chắc là câu phê bình lúc nãy của Liễu Ngọc Phong đã vô tình chọc "nàng" nổi sùng rồi.

Liễu Ngọc Phong thấy đối phương nhận ra mình, lại thấy dung mạo của nàng rất giống Mạc Thiên Thu, liền đoán rằng đây là vị hôn thê chưa từng gặp mặt một lần của mình.

Chẳng có người lớn đứng giữa bắc cầu, hai người cứ như vậy gặp nhau, Liễu Ngọc Phong không khỏi lúng túng. Tuy đã tung hoành giang hồ nhiêu năm, nhưng hắn không mấy hứng thú với nữ nhi tình trường, thành ra kinh nghiệm trong việc yêu đương gần như là con số không. Lần đầu gặp hôn thê, lại chỉ có một nam một "nữ" ở chung, Liễu Ngọc Phong không căng thẳng không được, "Tại hạ... Tại hạ chính là Liễu Ngọc Phong, vừa nãy nhất thời lỗ mãng, xin Mạc đại tiểu thư bỏ qua cho."

"Mạc... Mạc đại tiểu thư?!" Mạc Vô Vi chỉ mới mười sáu tuổi, vì di chứng của tẩu hoả nhập ma nên thân thể chậm phát triển, vóc dáng lẫn tướng mạo trông rất giống nữ tử. Nhưng, mọi người trong Thanh Vân giáo đều biết mặt cậu, cho nên không có ai nhận sai giới tính của cậu hết. Đây đúng là lần đầu tiên Mạc Vô Vi bị nhầm thành con gái, không bất ngờ mới là lạ.

Liễu Ngọc Phong thấy phản ứng của Mạc Vô Vi sai sai, nghĩ rằng mình nhận lầm người, hắn vội xin lỗi: "Tiểu thư chớ trách, tại hạ mắt mũi vụng về, chẳng lẽ tiểu thư đây không phải là con gái của Mạc giáo chủ sao?"

Lúc này Mạc Vô Vi mới hiểu, hóa ra tên này tưởng cậu là tỷ tỷ. Cậu âm thầm dè bỉu Liễu Ngọc Phong: "Uổng công hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, đến nam nữ cũng không phân biệt được, hứ! Đã như vậy, mình nhân cơ hội trêu hắn cho bõ ghét."

"À, đúng... Ngươi đoán không sai, ta là tỷ... À không, Ta là Mạc Mị Nhi, con gái của Mạc giáo chủ, cũng chính là vợ tương lai của ngươi đó."

Thấy cách nói chuyện của đối phương có hơi thẳng tính quá đà, Liễu Ngọc Phong không biết nên tiếp chuyện thế nào, đành đỏ mặt đứng như trời trồng.

Mạc Vô Vi tinh mắt phát hiện ra sự ngượng ngùng của Liễu Ngọc Phong, cậu bèn tự xem lại, chẳng lẽ cậu ăn nói khó nghe quá hả? Có điều, da mặt Mạc Vô Vi dày lắm, thấy Liễu Ngọc Phong cứ im lặng mãi, cậu bèn tìm chuyện để nói: "Ngươi ghét ta vì lúc nãy ta ném hư sen sao?"

"Ấy, cái này thì không có." Liễu Ngọc Phong bắt đầu hối hận vì khi nãy nói mà không kịp suy nghĩ.

"Hừ, hồ này là của nhà ta, sen cũng là nhà ta trồng, ta muốn ném muốn bứt muốn bẻ gì đó là chuyện của ta, không cần người ngoài bận tâm. Còn nữa, sao ngươi lại ở đây?" Mạc Vô Vi quả thật chẳng thèm chừa chút mặt mũi nào cho Liễu Ngọc Phong.

Liễu Ngọc Phong kêu khổ trong lòng, ấn tượng đầu tiên đã không tốt, sau này có lẽ sẽ càng hỏng bét. Vị Mạc đại tiểu thư này xem ra là được nuông chiều từ bé nên mới điêu ngoa tùy hứng thế này. Sau này nếu cưới "nàng" về, thì...

"Đang hỏi ngươi đấy, nghĩ gì thế?" Mạc Vô Vi không hài lòng với thái độ Liễu Ngọc Phong, bèn cao giọng nhắc nhở.

"À, chuyện là ta đang đi dạo cho tiêu cơm, sau đó lạc đường, đi bừa thế nào lại đến được nơi này." Liễu Ngọc Phong thành thật trả lời.

"Ra là vậy, kết cấu của Thanh Vân cung rất phức tạp, ngươi đi lạc cũng phải thôi."

"Ừm, nếu được, xin Mạc đại tiểu thư chỉ đường về phòng cho khách giúp ta, ta sẽ cảm kích vô cùng." Liễu Ngọc Phong hơi cúi người, lễ phép nói.

"Được, ngươi theo ta." Mạc Vô Vi đi tới trước một bước, chợt trượt chân một cái, nhào vào lòng Liễu Ngọc Phong.

Liễu Ngọc Phong chưa kịp suy nghĩ, theo bản năng ôm lấy vòng eo thanh mảnh của Mạc Vô Vi, mùi hương dễ chịu của "nàng" lập tức xộc vào cánh mũi, khiến tim hắn lỡ một nhịp.

"Xin lỗi nha, phơi nắng lâu quá nên ta bị choáng ấy mà." Mạc Vô Vi điềm nhiên rời khỏi vòng tay Liễu Ngọc Phong.

Đây là lần đầu tiên Liễu Ngọc Phong thân mật với một "nữ tử", khuôn mặt tuấn mĩ của hắn lập tức đỏ bừng. Hai mắt hắn láo liên, không dám nhìn thẳng vào đối phương, dùng lời nói thiếu tự nhiên để che đi tâm trạng rối bời, "Vậy về sau nàng đừng phơi nắng lâu như thế nữa, không tốt cho sức khỏe đâu."

"Ngươi nói đúng, ta nên về nghỉ thôi, ngươi cứ đi dọc theo hành lang đó, sau đó quẹo trái. Phòng ta ngược hướng với phòng ngươi, có lẽ chúng ta đành tạm biệt ở đây." Ngữ khí của Mạc Vô Vi rất nhẹ nhàng, giống như sự thù địch lúc nãy chỉ là ảo giác của Liễu Ngọc Phong.

"Để ta đưa nàng về." Liễu Ngọc Phong sợ Mạc Vô Vi lại bị choáng nữa, liền tốt bụng ngỏ ý muốn hộ tống.

"Không cần đâu, ta khỏe rồi, thật đó." Nói rồi, Mạc Vô Vi liền vẫy tay tạm biệt Liễu Ngọc Phong, nhảy chân sáo chuồn mất.