Giọng nói này quen thuộc quá, quen thuộc đến mức khiến tim Mạc Vô Vi run bắn lên. Cậu quay phắt lại.

Một nữ nhân mảnh mai nhào tới ôm chầm lấy Quân Thanh Cửu, oà khóc: "Thanh Cửu, Thanh Cửu! Chân của chàng... Chân của chàng..."

Chân của Quân Thanh Cửu đã ngập trong vũng máu, Mạc Mị Nhi nhìn mà lòng đau như cắt, chỉ hận người bị thương tại sao không phải là mình.

"Mị nhi, sao nàng lại ở đây?"

Quân Thanh Cửu giơ tay, lau đi nước mắt trên má Mạc Mị Nhi.

"Nếu ta không đến, chàng còn định gạt ta đến khi nào? Tại sao chàng lại là người của Sa Vấn Thiên? Tại sao vậy? Tại sao?!" Mạc Mị Nhi kêu đến khản giọng, nước mắt lăn dài trên má.

Một năm trước, Mạc Mị Nhi bỏ trốn đến một sơn trang cách núi Thanh Vân tầm trăm dặm, lúc đó nàng vẫn chưa biết đây là căn cứ bí mật của Sa Vấn Thiên. Mỗi tháng, Quân Thanh Cửu sẽ ghé thăm nàng một lần. Trổ đủ mánh khóe, cuối cùng gã cũng lừa được Mạc Mị Nhi trao thân cho mình.

Lúc đầu, Mạc Mị Nhi hết mực tin tưởng người yêu, nhưng dần dà, nàng cảm thấy có gì đó không đúng.

Một tháng trước, nàng lặng lẽ trở lại núi Thanh Vân. Hỏi thăm người dân ở Nghĩa Thành, nàng mới biết Thanh Vân giáo đã đổi chủ từ lâu, cha nàng đã mất, còn đệ đệ thì không biết đang lưu lạc nơi nào.

Lúc đó nàng thấy trời đất như quay cuồng, mất hồn mất vía một lúc lâu. Khó khăn lắm nàng mới bình tĩnh lại được, việc đầu tiên nàg nghĩ tới chính là đi tìm Quân Thanh Cửu, nhưng nàng lại không biết phải đi đâu để tìm. Thế là nàng cố thủ ở chân núi, tùy cơ ứng biến.

Cho đến hôm nay, khi võ lâm Trung Nguyên tấn công lên núi, Mạc Mị Nhi phát hiện ra, bên phe bạch đạo có một người trông rất giống đệ đệ của nàng. Thế là nàng vội vã chạy theo đoàn người. Có điều, võ công của nàng không cao, thể lực cũng không sánh bằng thể lực của nam nhân, nên mãi về sau nàng mới leo lên tới Thanh Vân cung, đúng lúc bắt gặp cảnh vừa nãy.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại che chở cho gã? Gã đã hại chết cha chúng ta đó! Gã chính là người của Sa Vấn Thiên!" Mạc Vô Vi gầm lên.

Mạc Mị Nhi bỏ ngoài tai lời đệ đệ, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm Quân Thanh Cửu, bi thương nói: "Thanh Cửu, ta muốn chính miệng chàng nói ra sự thật."

Quân Thanh Cửu đau khổ nhìn Mạc Mị Nhi. Đây là người con gái gã yêu nhất, nhưng cũng là người bị gã tổn thương nhiều nhất, gã đã lừa dối nàng suốt ngần ấy năm kia mà.

Quân Thanh Cửu cắn môi, gian nan bật ra bốn chữ: "Mị nhi, xin lỗi."

Chỉ một câu xin lỗi thôi cũng đủ để nói lên tất cả.

Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Mạc Mị Nhi đã móc thanh chủy thủ giấu trong ngực áo ra, đâm mạnh vào lồng ngực của Quân Thanh Cửu. Một kích trí mạng.

"Mị nhi... Nàng..."

Quân Thanh Cửu mở to mắt nhìn thanh chủy thủ cắm trên ngực mình, sau đó ngẩng lên nhìn Mạc Mị Nhi, ú ớ vài tiếng, rồi tắt thở.

Mắt Mạc Mị Nhi nhuốm đầy tuyệt vọng và đau thương: "Thanh Cửu, mạng đổi mạng, đây là chàng nợ ta. Nhưng chàng yên tâm, trên đường xuống hoàng tuyền, chàng sẽ không cô đơn đâu... Hự!"

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" Mạc Vô Vi trợn mắt nhìn Mạc Mị Nhi rút thanh chủy thủ vẫn còn dính máu của Quân Thanh Cửu ra, không chút lưu tình đâm vào ngực mình. Cậu vội xông tới, nhưng chỉ kịp đón lấy một thân thể mềm nhũn.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại ngốc như vậy? Sao tỷ lại muốn chết cùng gã chứ?"

"Vô Vi... Xin lỗi đệ... Tỷ... Tỷ với Thanh Cửu đã kết bái phu thê, đã cùng thề với trời đất sẽ đồng sinh cộng tử... Vô Vi, tỷ đi rồi, đệ... Đệ ráng sống tốt, nghe chưa..." Mạc Mị Nhi nở một nụ cười yếu ớt. Nụ cười còn chưa tắt, nàng đã vội nối gót theo phu quân của mình rồi.

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Đừng bỏ đệ mà!" Mạc Vô Vi ôm chặt lấy thi thể vẫn còn ấm của Mạc Mị Nhi, gào khóc tê tâm liệt phế. Tại sao người thân của cậu cứ lần lượt bỏ cậu mà đi? Tại sao?!

Liễu Ngọc Phong nhíu mày, nhìn Mạc Vô Vi khóc, cớ gì tim hắn lại đau như vậy?

Đúng lúc Mạc Vô Vi đang thương tâm cực độ, một luồng chưởng phong mạnh mẽ xông về phía cậu.

Hoá ra Sa Vấn Thiên vẫn chưa chết, lúc nãy vì sốc nên y mới tắt thở một chốc thôi. Sau khi tỉnh lại, y thấy Mạc Vô Vi đang quay lưng về phía mình. Chẳng hiểu tại sao Mạc Vô Vi lại khóc, nhưng ai thèm quan tâm chứ, Sa Vấn Thiên chỉ biết đây là cơ hội đánh lén ngàn năm có một.

Lúc Mạc Vô Vi nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cậu muốn né cũng né không kịp.

Liễu Ngọc Phong cách Mạc Vô Vi khá xa, muốn dùng khinh công để bay lại cứu cậu cũng không được. Trong lúc cuống cuồng, chợt hắn nhớ ra, đúng rồi, hắn vẫn còn ngân châm có tẩm độc!

Sa Vấn Thiên cười đắc ý, thắng lợi đã nằm gọn trong lòng bàn tay y rồi. Chợt, mắt, yết hầu, tay của y nhói lên một cái, rồi một cơn đau bén ngót từ những bộ phận đó nhanh chóng lan ra toàn thân. Y kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất, co giật dữ dội.

Lúc này, Vương Chí Viễn và Chu Tử Thất cũng chạy tới. Hai người phải đi thả các vị Hộ pháp và Đường chủ bị nhốt trong địa lao ra, cho nên mới đến trễ.

Thấy Sa Vấn Thiên cả người nhếch nhác, lăn lộn trên đất, cả đám lập tức khịt mũi khinh thường.

Chợt có một người rẽ đám đông, bước tới bên cạnh Sa Vấn Thiên, điểm huyệt đạo của y, giúp y giảm bớt thống khổ.

Sa Vấn Thiên yếu ớt mở mắt ra, đến khi thấy rõ diện mạo người kia, y suy nhược cười cười: "Ha ha, bọn chúng ngươi ra rồi à?"

Văn Thiên Nhất từ tốn nói: "Ác giả ác báo, kết cục là do ngươi tự chuốc lấy, không liên quan đến ai cả."

Nụ cười của Sa Vấn Thiên càng sâu hơn: "Chính sự xa lánh của các ngươi đã tạo nên Sa Vấn Thiên của ngày hôm nay. Là các ngươi bất nghĩa với ta trước."

Sau tất cả, nam nhân này vẫn ngoan cố như vậy. Văn Thiên Nhất thở dài.

Cơn đau thoáng được áp chế lại bùng lên. Sa Vấn Thiên cắn răng, nhìn chằm chằm Văn Thiên Nhất: "Nếu hôm nay phải chết ở đây, vậy thì, ngươi giết ta đi, bọn chúng không xứng để động thủ."

Văn Thiên Nhất nâng tay lên, chần chừ một hồi lâu, sau cùng cũng không nỡ hạ thủ. Bảo hắn giết chết người đã cùng hắn trưởng thành, quả thật hắn không làm được.

Sa Vấn Thiên bật cười, đột nhiên bật người dậy, lao đầu vào một cây cột đá. Máu bắn tung tóe, lần này y chết thật rồi.

Sa Vấn Thiên chết, bè đảng bị diệt tận gốc, cuộc vây quét Ma giáo hoàn toàn thắng lợi.

Mạc Vô Vi đoạt lại Thanh Vân giáo của mình. Chúng võ lâm ở lại trên núi Thanh Vân hai ngày để chỉnh đốn, sau đó lần lượt rời đi.

An táng tỷ tỷ xong, Mạc Vô Vi bắt tay vào chỉnh đốn lại Thanh Vân giáo.

Lần đi vây quét này, Chu Tử Thất thu hoạch được một niềm vui ngoài ý muốn, ấy là núi Thanh Sơn có rất nhiều loại dược liệu quý hiếm. Thế là Chu Tử Thất quyết định sẽ ở lại làm khách thêm một thời gian nữa. Việc này vô tình đúng ý Mạc Vô Vi, có Chu Tử Thất, Liễu Ngọc Phong mới chịu lưu lại Thanh Vân giáo. Báo thù xong thì làm gì? Tất nhiên là bàn chuyện yêu đương rồi. Tình cảm giữa cậu với Liễu Ngọc Phong vẫn chưa đâu vào đâu cả, cho nên cậu phải tranh thủ hết vốn liếng, mau mau rước người về dinh thôi.

Liễu Ngọc Phong đứng trong căn phòng quen thuộc ngày xưa, thở một hơi dài thườn thượt. Mới có một năm mà đã cảnh còn người mất rồi.

Chu Tử Thất mang thuốc mỡ đến cho Liễu Ngọc Phong, sẵn tiện báo cho hắn một tin.

"Ngọc Phong, huynh mới phát hiện ra, nơi này có một suối nước nóng, rất tốt cho việc trị thương. Đệ chỉ cần ngâm một canh giờ mỗi đêm, huynh cam đoan, chưa tới nửa tháng, hai chân đệ sẽ khôi phục như lúc ban đầu."

Liễu Ngọc Phong mừng ra mặt, sao hắn lại quên cái suối nước nóng kỳ diệu đó chứ. Nhưng mà, nhớ đến chuyện mình và Mạc Vô Vi từng làm ở chỗ đó, nội tâm Liễu Ngọc Phong có hơi mâu thuẫn.

"Nhị ca, đệ không muốn đến đó. Huynh còn cách nào khác không?"

"Không muốn đến đó sao? Vậy kêu Hồi nhi xách nước về cho đệ ngâm chân cũng được."